Được Chiều Sinh Kiêu: Chọn Trúng Vương Phi Trẻ Con


Bầu trời trong xanh, vạn dặm không có bóng mây, khó có được ngày xuân phong cảnh tốt để đi chơi.
Vùng ngoại ô thanh tịnh, Lạc Lạc lôi kéo Thượng Quan Lăng Phi chậm rãi đi trên đường nhỏ bằng phẳng.
Khi đi ngang qua một bụi hoa, nàng thuận tay hái mấy cây hoa tươi cắm vào búi tóc của Thượng Quan Lăng Phi, sau đó tinh quái cười khanh khách không ngừng.
Thượng Quan Lăng Phi lắc lắc đầu, nuông chiều mà nhìn nàng: "Tinh nghịch."
Lạc Lạc le lưỡi: "Rất đẹp mắt a, ha ha. . . . . ."
Đi tới đi lui, nàng dừng bước lại đi vòng qua trước mặt Thượng Quan Lăng Phi, giang hai tay cảm nhận gió mát trong bóng cây.
"Ca ca, huynh xem đi ra ngoài một chút có phải hay không cảm thấy không khí trong lành khiến tâm tình thoải mái hơn?"
Nhìn nàng nhảy lên nhảy xuống muốn bắt được lá xanh, Thượng Quan Lăng Phi thủy chung lộ vẻ mỉm cười.
Chợt, hắn giống như nhớ tới cái gì thu lại nụ cười.
"Lạc muội muội, Thập Tam vương gia đối với muội có tốt hay không?"
Lạc Lạc cười cong mắt: "Rất tốt, mấy ngày trước hắn còn cho người đem Hoan Hỷ đến bầu bạn cùng muội a, ca ca huynh yên tâm đi, hắn không dám đối với muội không tốt!"
"Thật vậy?" Thượng Quan Lăng Phi đối với tự tin của nàng có chút nghi vấn.
Chớp chớp con ngươi đen nhánh, Lạc Lạc giả bộ thần thần bí bí nói: "Nếu là Thương Nguyệt Vô Triệt dám đối với muội không tốt, muội liền. . . . . . Cho hắn uống thêm vài lần 'ngày kế tiết'. . . . . ."

Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi sửng sốt một chút, ngay sau đó liền hiểu được.
Hắn trừng to mắt mà nhìn nàng che miệng cười trộm: "Lạc muội muội, muội nói là. . . . . . Muội đem 'ngày kế tiết' của ta ra đối phó Thập Tam vương gia?"
Lạc Lạc rất hả hê gật đầu: "Thiên chân vạn xác! Ca ca, huynh cũng không có nhìn thấy dáng vẻ hắn bị đau bụng nha, ha ha ha. . . . . . Hảo hảo chơi, lần sau chúng ta lại đi cho hắn biết tay một chút đi, để ca ca cũng nhìn thấy bộ dạng thất bại của hắn, ha ha. . . . . ."
Thượng Quan Lăng Phi khóe miệng co giật một chút, có chút bất đắc dĩ nhìn Lạc Lạc.
Trong khi đó tại một vị trí bọn họ không nhìn thấy, có người đang ẩn núp ở phía sau đại thụ đem những lời bọn họ đối thoại nghe được rất rõ ràng.
. . . . . .
Sâu bên trong ngõ hẻm có một ngôi nhà, mơ hồ truyền ra tiếng đối thoại.
"Nhược Phàm, ngươi xác định ngươi không có nghe lầm?" Thương Nguyệt Lưu Vân chấp tay sau lưng dạo bước, như có điều gì trầm ngâm suy nghĩ.
Nhược Phàm dùng giọng nói oán hận khẳng định trả lời: "Đúng vậy, thuộc hạ nghe được rất rõ ràng, Thượng Quan Lạc Lạc dùng 'ngày kế tiết' do Thượng Quan Lăng Phi chế ra để ám toán Thập Tam vương gia."
Thương Nguyệt Lưu Vân dừng lại bước chân, đôi mắt ưng thoáng nheo lại: "Nói như vậy. . . . . . Quân sư sau lưng của Thượng Quan Lạc Lạc là tên tàn phế kia của Thượng Quan Phủ, xem ra ta nên đánh giá lại cái tên Thượng Quan Lăng Phi kia rồi."
"Nhược Phàm, đi kêu hai người A Đại A Nhị đến, Bổn vương có chuyện phân phó bọn họ đi làm."
"Vâng."
Chỉ chốc lát sau, hai hán tử tráng kiện bước chân mạnh mẽ đi vào cùng nhau hành lễ.
"Thập Nhị gia có điều chi phân phó?"
Thương Nguyệt Lưu Vân tròng mắt đen xẹt qua một tia tính toán, hung ác nham hiểm đột nhiên sinh ra.
"Hai người các ngươi nghe đây, Bổn vương muốn. . . . . ."
Sau khi giao phó xong, hắn liền mang theo Nhược Phàm đi ra khỏi phòng.
. . . . . .
Lạc Lạc đẩy Thượng Quan Lăng Phi đi qua ngõ hẻm, hai người vừa nói vừa cười cùng nhau trò chuyện.
Đột nhiên, Thượng Quan Lăng Phi nhạy bén cảm thấy không khí chung quanh có cái gì không đúng.
Sau khi im lặng quan sát, tròng mắt đen của hắn nhất thời thoáng hiện cảnh giác, động tác nhanh chóng đưa tay đi vòng qua sau lưng đem Lạc Lạc kéo đến bên cạnh, một tay kia đồng thời vung ra mấy cây ngân châm, thẳng tắp bắn về phía khoảng không trước mặt.
Lạc Lạc bị kéo đến không kịp ứng phó kêu lên: "Ca ca?"
"Vèo vèo vèo. . . . . ." Ngân châm xuyên qua vật cản.
Cũng trong lúc đó, vật cản đột nhiên bị bổ ra, hai thanh kiếm sáng choang phá không mà đến.

Lạc Lạc trừng to mắt mà nhìn hai người bịt mặt đột nhiên nhảy ra.
"Không phải chứ, lại là bọn họ?"
Trực giác nói cho nàng biết, hai người kia cùng người lần trước đuổi giết nàng là một phe!
"Lạc Lạc, mau lui lại đến phía sau người huynh." Thượng Quan Lăng Phi nhanh chóng kêu lên.
Sau đó, hắn 'bá' một cái, tay từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, nhuyễn kiếm quơ múa vô số đường kiếm chặn lại công kích của đám người bịt mặt.
Lạc Lạc đứng ở phía sau xe lăn, nhìn Thượng Quan Lăng Phi mạo hiểm nhào ra giữa hai tên sát thủ, ngực khẩn trương co rút lại.
Nàng nhìn chằm chằm hai người bịt mặt trước mắt không ngừng chuyển đổi vị trí, âm thầm đánh giá phướng hướng quy luật chuyển hóa của bọn họ.
Một lúc lâu, nàng rốt cuộc nhìn thấu mánh khóe.
Tay nhỏ bé lập tức nắm lấy hai quả bom, nàng rõ ràng la lên: "Ca ca, lui về phía sau một chút."
Thượng Quan Lăng Phi chỉ là dừng một chút, liền lập tức nghe theo lời của nàng lui về phía sau.
Lạc Lạc lập tức nắm lấy cơ hội tiến lên một bước, đem hai quả bom nhỏ trong tay ném về phía trước.
"Đùng đùng!"
Hai tiếng nổ vang, nhưng ở giữa không trung nổ tung, không người nào bị thương.
Khói lan ra, Thương Nguyệt Lưu Vân gương mặt hung ác âm lãnh đột nhiên xuất hiện trước mắt Lạc Lạc.
Ánh mắt của hắn sắc bén nhìn đến chỗ Thượng Quan Lăng Phi, mày kiếm thoáng nâng lên.
"Thì ra là. . . . . . Ngươi có thân thủ tốt như vậy, thật sự là không xuất chiêu thì không ai biết a."
Hắn giọng nói mơ hồ mang theo nhàn nhạt đùa cợt.

Thượng Quan Lăng Phi cầm thật chặt tay nhỏ bé của Lạc Lạc, đề phòng nhưng không thất lễ chống lại ánh mắt của Thương Nguyệt Lưu Vân.
"Thập Nhị vương gia quá khen."
Lạc Lạc hung tợn nhìn chằm chằm Thương Nguyệt Lưu Vân: "Lại là ngươi làm trò quỷ!"
Thương Nguyệt Lưu Vân không để ý đến nàng, hoặc căn bản mà nói là không thèm liếc mắt tới nàng, chỉ là thẳng một đường nhìn Thượng Quan Lăng Phi.
"Thượng Quan Lăng Phi, ta nghĩ ngay cả Thượng Quan Đại tướng quân cũng không biết đứa con tàn phế của mình lại có tài như vậy? Thật là đáng tiếc, triều đình thế nhưng lại để lọt một nhân tài tốt như vậy!"
Nghe vậy, Thượng Quan Lăng Phi thoáng cái biến đổi sắc mặt, hắn âm thầm nắm chặt quả đấm, ngay cả cầm đau tay Lạc Lạc cũng không có phát hiện ra.
Lạc Lạc không để ý đau đớn trở tay cầm tay của hắn không tiếng động ủng hộ, mím chặt môi không nói lời nào.
Thượng Quan Lăng Phi trầm mặc một lúc lâu rốt cuộc khôi phục trấn định.
"Thập Nhị vương gia, việc nhà của Thượng Quan phủ hình như không ở bên trong phạm vi quản lí của triều đình thì phải." Hắn lạnh nhạt đáp lại.
"Bổn vương đối với việc nhà của người khác một chút hứng thú cũng không có, chỉ là. . . . . . Nếu như có liên quan đến lợi ích của bổn vương, vậy thì lại là chuyện khác rồi."
"Ta đối với quan trường một chút hứng thú cũng không có." Thượng Quan Lăng Phi ngữ điệu càng thêm lạnh.
"Nhưng bổn vương đối với người tài rất có hứng thú."
Thương Nguyệt Lưu Vân ý vị sâu xa chậm chạp nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận