Chương 21
Thế là sau một phen khóc lóc sướt mướt bán thảm, Diêu thị dẫn hai đứa nhỏ, cùng hai túi bánh ngọt mà Chử Thận dặn dò Hàn Yên chuẩn bị, cùng một cây nhân sâm lâu năm cho Chử Cẩn bồi bổ mới hài lòng quay về.
Dựa theo cái nhìn của nàng ta, cho dù Chử Cẩn có thi đậu cũng không quá mức nở mày nở mặt, chi bằng dựa lưng vào vị huynh đệ giàu có bản lĩnh như thế này thì thỏa đáng hơn.
Chỉ cần Chử Thận không so đo chuyện phân gia lúc trước, sau này nàng lại lấy lòng Hồ thị tính tình mềm yếu kia, đương nhiên là có thể bắt chẹt được phu thê hai người này.
Thế là Diêu thị hừng hực khí thế trở về, vừa vào cửa đã nói tin tốt Chử Thận không so đo hiềm khích lúc trước cho phu quân nhà mình.
Chử Cẩn uể oải ỉu xìu bò dậy từ trên giường, thất vọng mất mát nói: “Bây giờ ta với đệ đệ có hòa hảo như người một nhà thì có tác dụng gì? Giám khảo kia cũng không thể nào ghi lại công trạng cho ta…”
Diêu thị cảm thấy đầu óc của Chử Cẩn thật sự không mở mang được, chỉ tiếp tục nói thêm: “Chàng cũng không biết đệ đệ của mình bây giờ giàu có đến mức nào, bên trong trạch viện kia đều là những thứ ta chưa từng nhìn thấy. Hơn nữa cửa hàng còn thuê mướn năm sáu tiểu nhị, hậu viện thì nha hoàn ma ma không thiếu. Có được huynh đệ như thế, so với chuyện chàng thi đậu tú tài vẫn thực tế hơn. Chàng xem như vô vọng nhưng con đường phía trước của Toàn Nhi nhà chúng ta còn dài lắm, chàng phải giữ vững tinh thần.”
Chử Cẩn hừ một tiếng: “Đều phân gia rồi, nàng đừng có mấy cái suy nghĩ sai lệch nữa. Bây giờ Chử Thận cũng có nhi tử nữ nhi, sao có thể nuôi con cái của chúng ta?”
Diêu thị đã suy nghĩ xong từ sớm, có sẵn tính toán, nói tiếp: “Bây giờ Chử Thận sủng ái Hồ thị kia. Nàng ta sinh được nhi tử chính là có chỗ đứng vững vàng. Nàng ta nắm gia sản của Chử Thận, chỉ cần lung lạc được Hồ thị thì sao có chuyện phân ra nhà ta với nhà ngươi chứ? Hơn nữa... nữ nhi con riêng của nàng ta cũng đã mười ba, tuổi tác cũng tương đối, hai năm nữa liền đính hôn. Chàng xem để nàng ta làm nhi tức của chúng ta thì sao? Đây chính là thân càng thêm thân!”
Diêu thị càng nghĩ càng thấy chuyện này ổn thỏa: “Chỉ cần Hồ thị chưởng quản việc nhà, nhất định sẽ không để thân nữ nhi của mình ấm ức. Nếu như Toàn Nhi nhà ta cưới được con bé, chẳng phải là thành hiền tế của nàng ta hay sao?”
Đợi đến khi Toàn Nhi vào học đường, hai đứa nhỏ sớm chiều ở chung nhìn thấy nhau nhiều. Nếu như thật sự có nảy sinh tình cảm, để tránh chuyện xấu truyền ra bên ngoài, Hồ thị sẽ không thể nào tránh được phải cầu cạnh nhà nàng mau mau cưới Tiếu Nương về.
Chử Cẩn trừng lớn mắt, nhướng mày nói: “Phụ nhân như nàng càng ngày càng hoang đường, Hồ thị kia tái giá, Tiếu Nương cũng xem như con cái Chử gia. Nàng có nghe qua chuyện đường huynh cưới đường muội bao giờ chưa? Sau này đừng nhắc đến mấy lời này với ta nữa, ta đây không muốn xấu hổ hoang đường như nàng, không duyên không cớ làm cho đệ muội chế nhạo.”
Diêu thị trừng mắt, liếc nhìn hắn một cái nói: “Tiếu Nương kia họ Mạc, cũng chẳng phải là con cái Chử gia chúng ta, chẳng qua chỉ là một đứa ngoại lai.”
Nàng lười nói nhảm cùng phu quân, đợi sau này nước chảy thành sông thì ngay cả ông trời cũng không ngăn được chuyện Toàn Nhi nhà nàng trở thành hiền tế của Hồ thị!
Diêu thị ngồi một bên gảy bàn tính bằng sắt, âm thanh vang lên đinh đinh đang đang.
Bên này, lúc tan học, vì Tiếu Nương đứng chờ Kiều Y nên nghe được rõ ràng chuyện Diêu thị muốn hầu hạ mẫu thân ở cữ.
Mặc dù thời gian ở chung với vị bá mẫu này không nhiều, nhưng Tiếu Nương vẫn có thể thấy rõ được tính tình của vị này.
Nếu là thân thích của kế phụ, có qua lại hay không đương nhiên sẽ do kế phụ định đoạt. Nhưng mà Diêu thị ân cần muốn hầu hạ Hồ thị ở cữ làm cho nàng cảm thấy không ổn.
Vì thế ngay sau khi Diêu thị đi khỏi, nàng liền đi vào trong phòng của Hồ thị.
Hiện tại Hồ thị sắp lâm bồn nhưng tứ chi vẫn mảnh mai như cũ, chỉ có bụng là to lên, cũng vì thời tiết khô nóng nên có chút khó thở.
Đời trước Ngô Tiếu Tiếu chưa hề trải qua chuyện sinh con, chỉ có duy nhất một lần mang thai.
Đến bây giờ cô vẫn nhớ được sự kinh ngạc cùng vui vẻ lúc vừa phát hiện được sinh mệnh nhỏ. Sau khi cầm tờ giấy xét nghiệm ra ngoài, liền chạy như bay đến tiệm sách, mua một hơi từ sách liên quan đến chuyện hoài thai mười tháng cho đến sách giáo dục tâm lý con trẻ đến năm tuổi.
Nhưng Tăng Phàm nói mình không thích con nít, sự nghiệp của hắn đang lên cao, không muốn vì có con mà bị phân tâm.
Người khác đều cho rằng cô bỏ thai mà mất đi đứa nhỏ.
Thật ra chân tướng lại là hai người cãi nhau náo loạn về chuyện giữ lại hay không giữ lại em bé. Cô tức giận chuẩn bị trở về nhà mẹ đẻ, Tăng Phàm ở sau lưng đuổi theo cô. Cô bị trượt chân lăn xuống từ cầu thang trong nhà, vì thế mới sảy thai.
Để tránh cho cha cô trách mắng Tăng Phàm, cô nói với đám bạn thân là mình không muốn nên đến bệnh viện bỏ đi. Tăng Phàm cũng vì thế mà tự trách thật lâu, ăn nói khép nép xin lỗi cô, cầu xin sự tha thứ của cô…
Nhưng từ đó về sau, cô cùng Tăng Phàm cố gắng thật lâu cũng không thể nào mang thai.
Bây giờ nhớ lại, Ngô Tiếu Tiếu buồn bực bản thân mình khi đó vì sao lại yêu hắn đến thế? Vì sao lại ngốc nghếch đến mức đánh mất bản thân mình như vậy? Thậm chí còn dễ dàng tha thứ cho tên đàn ông ích kỷ đến cực điểm như vậy.
Từ đó về sau, đối với chuyện bạn bè thân thiết xung quanh sinh con đẻ cái, cô vẫn luôn tránh né vì thấy sợ hãi trong vô thức.
Mà hiện tại, thân nương của nàng ở nơi đây lại sắp sinh con, nàng không thể nào tránh được mà chứng kiến toàn bộ quá trình vất vả của nữ nhân. Những kiến thức về sinh sản khi trước bây giờ thật sự có thể đem ra để dùng.
Chẳng hạn như Chử Thận chiều chuộng chuyện ăn uống của mẫu thân. Nàng liền yên lặng thay mẫu thân điều chỉnh ẩm thực, đổi chút đồ thanh đạm, đề phòng khả năng thai nhi hấp thụ quá nhiều dinh dưỡng, làm cho thai nhi quá lớn dẫn đến khó sinh.
Mặt khác, mỗi ngày nàng đều cùng mẫu thân phơi nắng đi bộ, lúc ngủ để mẫu thân quay qua bên trái, còn tự mình may một cái gối đỡ bụng cho thai phụ.
Hồ thị cũng chẳng hiểu vì sao nữ nhi có thể có nhiều thủ pháp như vậy. Một tiểu cô nương mười ba tuổi, sao lại nghĩ đến chuyện sinh con đẻ cái?
Thế nhưng những lời mà Tiếu Nương nói vẫn luôn trật tự, rành mạch, có một sức mạnh thuyết phục người khác một cách vô thức. Mặc dù biết rõ Tiếu Nương chắc cái gì cũng không hiểu, nhưng lại cảm thấy nàng nói rất có lý, thế là dứt khoát làm theo những lời nàng nói.
Bây giờ Tiếu Nương gần như ở cùng với mẫu thân toàn thời gian, có chút cảm giác mẫu nữ liền tâm, đồng cảm như chính bản thân mình thực sự trải nghiệm.
Nếu như cho nàng cơ hội lựa chọn, nàng muốn xuyên thành một nam nhân.
Vì bên trong thế giới cổ đại này, so với hiện đại, trở thành nữ nhân còn vất vả hơn trăm lần. Mặc dù trong nội tâm cảm thán, nhưng nàng vẫn không quên được mục đích mà mình đến đây. Vì thế vừa lột vỏ nho cho mẫu thân, vừa nhỏ giọng chầm chậm nói chuyện Diêu thị đến tìm kế phụ.
Hồ thị nghe được, thật sự vui vẻ nói: “Cha con vì chuyện tức giận với huynh trưởng mà trong lòng buồn bực. Rốt cuộc thì một nét bút không viết ra hai chữ “Chử” (*). Nếu thực sự có thể hòa hảo vẫn là tốt nhất.”
(*) Một bút không viết ra hai chữ “Chử”, dùng để chỉ hai nhà cùng một tổ tông, xuất xứ. (Theo Zhidao).
Tiếu Nương cũng không lấy làm ngạc nhiên khi mẫu thân không nghe được trọng điểm. Nàng cũng không vội, nhét nho vào trong miệng mẫu thân, sau đó từng bước từng bước hướng dẫn nói: “Huynh đệ hòa thuận, đương nhiên là gia đình hòa thuận vạn sự thịnh vượng. Nhưng mà... bá mẫu nói hầu hạ người trong thời gian ở cữ… Dẫn theo cả nhà lớn nhỏ, như vậy không phải là mệt mỏi hay sao? Cho dù là thân nương cũng còn có chỗ suy nghĩ không chu toàn. Ta sợ đến lúc đó nương có chỗ không tự nhiên lại không tiện nói với bá mẫu. Lâu dần tạo nên ngăn cách, ngược lại có lỗi với sự nhiệt tình của bá mẫu… Vả lại, nghe nói gần đây bá phụ vừa bị mất công danh, tâm tình không được tốt, không thể nào thiếu được sự chăm sóc của người khác. Nếu như bá mẫu chỉ lo cho nhà ta làm cho trong nhà không có ai chăm sóc, đây chẳng phải là không tốt hay sao?”
Tiếu Nương cố gắng uyển chuyển đề cập đến. Phải biết là từ trước đến giờ, thời gian ở cữ chính là thời gian chiến đấu ác liệt giữa bà bà cùng nhi tức.
Hơn nữa Diêu thị cũng chẳng phải là bà bà, càng không thật tình quan tâm đến Hồ thị cùng hài tử mới sinh, cái kiểu chiếm tiện nghi trước mắt này, không phát sinh thị phi mới là lạ.
Nào biết được khi Hồ thị nghe đến chỉ chần chờ nói: “Vậy… để cho cả nhà Đại bá đến ở đây?”
Một hơi của Tiếu Nương bị chặn lại ngay cổ họng, thiếu chút nữa bị cái sự dễ nói chuyện của mẫu thân làm cho tức điên.
Nhưng khi nàng vừa muốn mở miệng nói tiếp, bên ngoài phòng lại truyền đến tiếng bước chân. Chỉ trong giây lát, Chử Thận mỉm cười đi vào.
Cuộc trò chuyện giữa mẫu nữ hai người, hắn ở trước cửa nghe được rõ ràng. Đương nhiên cũng chẳng xem là nghe lén, đơn giản vì con đường đi vào có chút quanh co, phải đi vòng qua cửa sổ mới đi vào được.
Nhưng khi hai nàng nói chuyện, Chử Thận đúng là dừng bước chân lại, muốn nghe lời thật lòng của Hồ thị.
Mà lời nói một bút không viết ra hai chữ “Chử” kia đánh vào trong tâm khảm của hắn.
Trời xanh rủ lòng thương, để cho hắn bôn ba nửa đời người, cuối cùng cũng cưới được một hiền thê ôn hòa nhu thuận hiểu chuyện.
Còn kế nữ cũng là một đứa bé tuy ít tuổi nhưng lại khéo léo, suy nghĩ mọi chuyện khôn khéo, nói năng có chừng mực. So với nữ nhi Kiều Y giương nanh múa vuốt (*), ồn ào náo loạn kia của hắn đúng là mạnh hơn nhiều.
(*) Từ gốc tác giả dùng là 破马张飞 (phá mã Trương Phi) dùng để chỉ một người khua chân múa tay, giương nanh múa vuốt (Theo Baidu).
Tính tình của Hồ thị dịu dàng dễ nói chuyện, dựa vào những chuyện từ trước đến nay mà nói, Diêu thị hầu hạ nếu như thật sự có ấm ức gì chỉ sợ nàng cũng chỉ im lặng cho qua. Trong thời gian ở cữ nếu như tâm tình buồn bực, chẳng phải là làm ảnh hưởng đến sức khỏe hay sao?
Chử Thận đã trải qua một cuộc hôn nhân thất bại, thật sự hiểu được đạo lý: sự bất hòa giữa hai chị em dâu cũng sẽ ảnh hưởng đến tình cảm phu thê.
Còn chuyện Hồ thị đề cập đến chuyện cả nhà huynh trưởng đến đây ở, đương nhiên hắn sẽ không nói. Lúc trước, trong văn thư phân gia của thôn trưởng đã nói đến, thỏa thuận đã được lập ra đương nhiên phải làm theo.
Mặc dù hắn không so đo chuyện huynh trưởng cùng tẩu tử tham ô, cũng để cho hai nhà qua lại để Chử Cẩn khôi phục lại chút thanh danh. Nhưng thế không có nghĩa là hắn muốn giống như trước kia phụng dưỡng cả nhà huynh trưởng.
Cho nên trong nội tâm Chử Thận đã có chủ ý, đến lúc đó hắn sẽ mời nhũ mẫu đến nhà, từ chối Diêu thị là được.
Nghĩ đến chuyện này, thật ra hắn muốn trêu chọc cái ‘bà cụ non’ kế nữ này một chút, cười nói: “Con còn nhỏ như vậy, mọi thứ lại có thể suy nghĩ chu đáo thế, tương lai gả đến nhà ai cũng chính là phúc phận của nhà đó.”
Tiếu Nương nghe được câu trêu ghẹo của kế phụ, hơi hơi ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Cha lại giễu cợt ta.”
Hồ thị nhìn nữ nhi xấu hổ đi ra ngoài, cũng cười cười nói: “Con bé còn nhỏ, chàng nói chuyện này làm gì?”
Chử Thận ngồi bên mép giường, cười nói: “Chuyện này cũng không phải là nói đùa. Qua hết năm nay con bé đã mười ba, theo lý thuyết thì nên chọn nhà chồng cho nó. Ta làm cha không tiện xuất đầu lộ diện, nàng cũng nghĩ đến chuyện thu xếp đi. Người trong sạch có thể nhìn qua sớm một chút, nếu như vừa ý có thể đính hôn. Sau lễ cập kê mười lăm, có thể lập gia đình. Còn nếu như nàng không nỡ thì để qua mười sáu, cũng không thể nào giữ lại mãi được.”
Tiếu Nương cũng chưa đi quá xa, nàng cũng giống như khi Chử Thận đi đến, vừa vòng qua cửa sổ, đi con đường phía trên, nên những lời kế phụ nói nàng cũng lờ mờ nghe được đại khái.
Xem đi! Đây chính là tư duy khác biệt giữa cổ đại và hiện đại.
Tuổi mười lăm, nếu như ở hiện tại, là lứa tuổi mà cha mẹ ngàn phòng vạn phòng không cho yêu sớm. Năm đó, cho dù là nhận điện thoại của bạn học khác phái, cha cô cũng hận không thể theo đường điện thoại mà bắt cái tên bạn học kia thẩm vấn rõ ràng.
Nhưng ở cổ đại, chính là chờ đợi sẵn sàng, chuẩn bị xuất giá.
Đáng tiếc là trái tim Tiếu Nương đã trải qua đau khổ, căn bản không có cái tư tưởng hận không thể xuất giá càng sớm càng tốt!
Ở hiện đại, phương diện tình cảm hay kinh doanh của cô đều rối tinh rối mù cả lên. Bây giờ xuyên đến thời cổ đại đối với phái nữ chẳng có chút tốt lành nào này, còn có thể trông cậy vào cái hạnh phúc mỹ mãn do hôn nhân sắp đặt hay sao?
Đáng tiếc là ở cổ đại không có chủ trương không kết hôn. Nếu như lâu không gả chồng, dường như sẽ bị đưa vào trong am miếu xuống tóc, điều dưỡng thể xác cùng tinh thần.
Cho dù nàng từ bỏ mái tóc của mình nhưng không nỡ thay thịt cá bằng rau xanh. Vậy nên, Ngô Tiếu Tiếu vất vả lắm mới có thể đi du lịch ở thế giới thuần cổ đại, cũng không nghĩ đến chuyện chọn con đường khó khăn là không kết hôn.
Về phần đào hôn bỏ nhà ra đi, nghĩ cũng đừng nghĩ tới.
Anh hùng chân chính không khoe khoang trước mặt những người khác về sự anh dũng của bản thân trong quá khứ, những kỹ năng sinh tồn trong hiện đại ở cổ đại này hoàn toàn không có đất dụng võ. Nếu thật sự tức giận mà bỏ nhà đi bụi, vài phút sau đã lên đầu đề trên báo.
Tiêu đề có sẵn ----“Thiếu nữ trẻ tuổi ngỗ nghịch bỏ nhà đi bụi bị nghiệp quật, bị người môi giới lừa bán!”
Đã giật gân còn đặc sắc, chính là nhắc nhở con người ta không thể nào làm trái lời cha mẹ.
Đã như vậy, nàng phải nâng cao tinh thần, trên cơ sở hôn nhân sắp đặt cố gắng tìm cách tăng tiếng nói của mình, tranh thủ phần dân chủ có hạn, đưa ra những lời tham khảo cho Hồ thị cùng Chử Thận.
Tối thiểu cũng phải lọt vào mắt xanh của nàng, trung hậu thành thực, thành thục đáng tin cậy.
Nếu là một chính nhân quân tử, không có khuynh hướng bạo lực, tính tình ôn hòa thiện lương, nàng cảm thấy mình thật ra có thể chấp nhận được. Chỉ cần xem như bạn bè đồng nghiệp, tuân theo khế ước tinh thần cùng nhau bàn chuyện sinh hoạt tuổi già.
Đương nhiên, điều kiện duy nhất của Ngô Tiếu Tiếu chính là --- Đám nhóc con chưa đủ lông đủ cánh thì biến đi chơi với trứng đi!
Trong lòng nghĩ như vậy, lúc đi ngang qua một gốc cây đa trong viện, trên cây rớt xuống một cái trứng chim. Nếu như không phải Tiếu Nương kịp né được thì cũng rớt trên vai nàng rồi.
Tiếu Nương còn chưa kịp tỉnh hồn, ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy tiểu thiếu gia Tùy Phong đang trộm trứng chim.
Nam chính sau khi trưởng thành đại sát tứ phương, trong cốt truyện, lúc còn thơ ấu việc yêu thích nhất chính là leo cây, sau đó tìm bắt ve sầu, không thì cũng trộm trứng chim. Đúng là có rất nhiều cách chơi.
Đương nhiên cái kiểu sở thích nhàm chán này được đệ nhất nữ chính tiểu thư Mạc Nghênh Đình cực kỳ yêu thích.
Thiên kim nhà giàu tuân thủ lễ tiết Mạc Tiểu thư, lúc trước chưa từng có cơ hội kết bạn với một đứa con hoang!
Tùy Phong thiếu gia cơ bản được gửi nuôi ở Mạc gia, thỉnh thoảng lại trộm trứng chim, nướng trứng chim. Dùng chút đồ ăn nhẹ này mà tạo được niềm vui cho tỷ tỷ mỹ nhân, cuối cùng hai người nước chảy thành sông, thanh mai trêu chọc trúc mã.
Đáng tiếc là bây giờ kịch bản đã bị sai lệch đi một chút, Tùy Phong thiếu gia không có cách nào cùng trưởng thành với đóa hoa sen trắng dịu dàng Mạc Nghênh Đình, bỗng nhiên mất người bạn tri âm, tuyệt kỹ chưa kịp kết tinh đã trôi theo dòng nước, chẳng có ai thưởng thức.
Cho nên, Tùy Phong mang theo khuôn mặt bẩn thỉu leo từ trên cây xuống, lúc hắn đắc ý giơ khăn trùm đầu của mình khoe khoang túi đầy trứng chim, ý xấu của Tiếu Nương nổi lên, đột nhiên chỉ ra phía sau hắn nói: “Tôn phu tử đến!”
Tùy Phong thiếu gia không sợ trời cũng chẳng sợ đất nhưng lại rất sợ vị phu tử có nề có nếp kia. Dù sao thì cũng có thiết lập nhân vật là học bá được dựng lên, cái gánh nặng lớn mà vương miện mang lại không thể vứt đi.
Thế là lời của Tiếu Nương còn chưa dứt, tiểu tử đầu gấu kia ôm lấy khăn trùm đầu chạy như bay, đang chạy, trứng chim trong tay rơi ra ngoài vỡ lộp bộp.
Dáng vẻ chật vật kia thật sự làm cho Tiếu Nương cười đến gập cả người.
Đúng lúc này, Chử Nhị tiểu thư đang đi ngang qua có thể nhìn thấy được rõ ràng, làm gì có phu tử? Rõ ràng là đang đùa giỡn Tùy Phong.
Gan to như vậy thật sự là làm cho Kiều Y tâm khâm phục vị kế tỷ này.
Nhưng mà trong lòng Kiều Y vẫn còn sợ hãi tên tiểu ma vương Tùy Phong, cũng không quên nhắc nhở tỷ tỷ đang cười: “Ngươi cẩn thận một chút. Hắn đánh chó rất hung ác, ngay cả óc cũng văng đến giày của ta…”
HẾT CHƯƠNG 21.