Dưỡng đế

Chương 37:
 
Ôm tâm tư như vậy, cho nên Thân Dương Quận chúa liền suy nghĩ đến chuyện chọn ứng cử viên cho ‘vị trí’ quý thiếp kia.
 
Đầu tiên phải là người lên được mặt bàn. Nhưng nếu là gia đình quá mức vinh hiển cao quý, đương nhiên không chịu để nữ nhi làm thiếp, có thì cũng chỉ là con vợ lẽ.

 
Hơn nữa, dáng vẻ cũng phải xinh đẹp. Ánh mắt nhi tử của bà cũng cao, thông phòng trong phòng đều hết sức xinh đẹp.
 
Cuối cùng, nữ tử kia phải là người đoan chính phóng khoáng, làm người ngay thẳng. Tương lai không thể nào làm cho phòng viện của nhi tử chướng khí mù mịt được.
 
Suy đi tính lại như thế, Tiếu Nương cứ như vậy vừa vặn rơi vào trong mắt Thân Dương Quận chúa.
 
Cô nương này chính là con riêng của Hồ thị trước khi tái giá, ở nông thôn đã từng trải qua nữ học, cũng không thấy rụt rè khi bị bao quanh bởi Vương hầu quý tộc, so với thân nữ của Chử Giáo úy còn ra dáng ra vẻ hơn.
 
Hơn nữa gia phong Chử gia đoan chính. Tuy là có nữ nhi do tiền thê tử lưu lại, cũng không hề thấy Hồ thị khắt khe kế nữ, Tiếu Nương cũng có phong độ của một Trưởng tỷ.
 
Bộ dáng của Chử gia Đại tiểu thư cũng tốt. Lần trước nữ nhi của Trác Tướng quân tổ chức đánh cầu, còn nghe tên sai vặt bên người nhi tử nói, Thế tử gia vậy mà tự mình đi qua nói chuyện một hồi với Chử gia Đại tiểu thư. Có thể thấy được hắn cũng có thích ý với nàng.
 
Kể từ đó, Thân Dương Quận chúa liền cảm thấy không còn ai phù hợp cho vị trí quý thiếp này hơn so với Tiếu Nương. Bà chọn được người thì việc này cũng đã ổn thỏa hơn phân nửa.
 

Chử Giáo úy có ơn với mình, cơ bản cần phải kết cỏ ngậm vành (*) báo đáp. Mặc dù xuất thân của hắn hơi thấp một chút, có thể nạp kế nữ của hắn làm quý thiếp chính là đã có ý cất nhắc xem trọng rồi. Tương lai đối với tiền đồ của Chử Giáo úy cũng có nhiều chỗ tốt, những chuyện vẹn cả đôi đường thế này, có thể đi đâu tìm cho được chứ? 
 
(*) 结草衔环 – Kết cỏ ngậm vành; cảm ơn trả ơn, đến chết không quên (Theo Baidu).
 
Chủ ý của Thân Dương Quận chúa đã định, liền muốn tìm một cơ hội nào đó để tự nhiên nhắc đến với người của Chử gia.
 
Nạp thiếp không thể so với cưới thê tử, đương nhiên không tiện trực tiếp tìm bà mối đến cầu thân.
 
Thế là bà thương lượng với Trác phu nhân xong xuôi một chút, Trác phu nhân là người linh hoạt nhanh nhẹn, lập tức đồng ý để nữ nhi của mình là Trác Hồng San bắc cầu làm nền, thuận lợi mời Hồ thị cùng hai nữ nhi đến phủ.
 
Sau một hồi khách khí hàn huyên, Thân Dương Quận chúa để nữ nhi Nguyệt Nhu dẫn một đám bạn nhỏ đi chơi, bà cùng Trác phu nhân ngồi ở sảnh đường, tiếp tục bắt chuyện cùng Hồ thị.
 
Đợi đến khi nói chuyện thân cận, bầu không khí hòa hợp, Trác phu nhân tự nhiên nhắc đến hôn sự của Tiếu Nương, hỏi Hồ thị có sắp đặt gì chưa.
 
Hồ thị thật tình nói: “Đã nhìn qua mấy công tử của đồng liêu trong quân, thế nhưng nữ nhi của ta lại nói nhân phẩm cùng tướng mạo tuy tốt nhưng không cảm thấy có duyên phận… Cũng còn là hài tử ăn chưa no lo chưa tới, nói mấy lời người lớn nghe không hiểu được.”
 
Thân Dương Quận chúa cùng Trác phu nhân nhìn nhau cười một tiếng. Trác phu nhân khẽ cười nói: “Có gì mà nghe không hiểu cơ chứ. Ý là mắt của quý thiên kim cao hơn người. Con cháu của những nhà bình dân Tiếu Nương thật sự chướng mắt.”
 
Hồ thị nghe những lời này, vội vàng nói: “Không hề có ý tứ kiểu này, nói đến, lão gia nhà ta chẳng qua cũng chỉ là một Giáo úy, cũng chẳng phải giàu có gì. Chỉ là hài tử còn nhỏ, không nỡ rời xa phụ mẫu, chờ thêm vài năm nữa cũng tốt.” Tư duy của Hồ thị đơn giản, nếu như lý do thoái thác Tiếu Nương mắt cao hơn đầu mà truyền đi, nếu như có gia đình có công tử phù hợp nghe được, kiêng kị không chịu đến cầu thân, làm sao cho phải bây giờ?
 
Trác phu nhân lại cảm thấy tìm được cái cớ nói tiếp: “Thiên kim của quý phủ quả nhiên là có dáng vẻ xinh đẹp, tướng mạo đó nếu như không nói còn tưởng là thiên kim của Hầu phủ. Tục ngữ nói nam nhi cưới thấp, nữ nhi gả cao. Ngươi là mẫu thân, thật sự phải đưa mắt lên cao một chút, mới không làm trễ nải tiền đồ của nữ nhi…”
 
Nghe phu nhân của lãnh đạo cấp trên của phu quân nói như vậy, Hồ thị đương nhiên cũng gật đầu nói phải, xã giao đồng ý. Đợi thêm chút nữa sẽ thay đổi chủ đề.
 
Đúng lúc này Thân Dương Quận chúa đứng dậy, biểu thị muốn đi thay y phục thoải mái hơn chút. Hai vị phu nhân đương nhiên cũng đứng dậy tiễn người đi.
 
Đợi đến khi Thân Dương Quận chúa đi rồi, Trác phu nhân nói tiếp: “Bây giờ thật sự có một nhân duyên phú quý đang đợi, không biết nữ nhi nhà ai có được duyên phận này… Thế tử của phủ Quận chúa tuổi tác cũng lớn dần, tuy chưa cưới chính thê nhưng lại có ý định nạp quý thiếp… Tiêu gia thật là gia đình quân lữ có công trạng rất cao. Ngươi không biết là có biết bao nhiêu tham tướng nhờ ta chuyển lời cho Quận chúa, muốn cùng Tiêu gia kết mối nhân duyên tốt đẹp này… Đáng tiếc Thế tử gia là một người mắt cao hơn đầu, nữ nhi của những gia đình bình thường hắn cũng chướng mắt… Ta nhìn ý tứ của Quận chúa, bà cùng với Thế tử gia nhìn trúng Tiếu Nương nhà các ngươi! Tương lai nếu như Tiếu Nương có thể vào phủ, sinh nhi tử, thật sự là rất có thể diện nha. Có thể so sánh với vinh hoa phú quý của chính thất nương tử bên trong các gia đình bình dân…”
 
Hồ thị nghe xong mấy lời này, khuôn mặt vốn đang mỉm cười lập tức đanh lại. Thân thế của nàng đau khổ, làm ngoại thất nhiều năm, thân phận cũng không bằng một người thiếp thất, nàng đương nhiên biết rõ khổ cực.
 
Dưới cái nhìn của nàng, cho dù là gả đến một gia đình nông dân, làm một người chưởng quản gia sản còn tốt hơn là đi vào bên trong đình viện của hầu trạch Vương phủ làm thiếp thất.
 
Với mấy lời thăm dò của Trác phu nhân, ngữ khí của nàng kiên định, từ chối không hề lưu tình nói: “Nếu thật sự như thế cũng chỉ biết cảm ơn ý tốt của Thế tử gia cùng Quận chúa. Nhà ta chỉ là một gia đình bình dân, không có ý định leo lên những gia đình quyền quý. Nữ nhi của ta gả đến gia đình của hạng người nào, còn phải xem phúc khí của con bé. Có thể nói một điều là, nếu như để nữ nhi của ta làm thiếp, trước tiên phải để cho người làm mẫu thân là ta đây chết trước mới được!”
 
Trác phu nhân không hề hay biết lời mình vừa nói, vừa vặn chạm vào vảy ngược của Hồ thị mềm như bông.
 
Con thỏ cũng có lúc cắn người, huống hồ cái này liên quan đến hạnh phúc chung thân của nữ nhi!
 
Vì Hồ thị nói chuyện cực kỳ tuyệt tình, cho dù là Trác phu nhân khéo léo cỡ nào cũng không tiện tiếp tục lên tiếng hòa giải.
 
Ngày hôm đó, Quận chúa thay quần áo thoải mái sau đó vẫn chưa hề quay lại sảnh đường.
 
Hồ thị lấy cớ thân thể khó chịu, dẫn theo hai nữ nhi vội vã ra khỏi phủ Quận chúa.
 
Đi từ cổng son vòng vàng của phủ Quận chúa ra, Hồ thị gặp một cơn gió thổi qua cái trán đầy mồ hôi lạnh.
 
Hậu tri hậu giác nàng mới phát hiện vừa rồi có phải mình nói chuyện quá mức không ôn hòa hay không, vậy mà một lúc đắc tội cả cấp trên của phu quân cùng cấp trên của cấp trên.
 
Hồ thị là một người không có chủ ý, chỉ nghĩ như vậy, liền nóng nảy đến mức sắp khóc. Trên đường đi Kiều Y cùng Tiếu Nương nói chuyện với nàng, nàng cũng không để ý.
 
Sau khi quay lại phủ trạch, nàng xao nhãng ngồi chờ Chử Thận hồi phủ. Đợi đến khi phu thê hai người ở trong phòng, nàng bịch một cái quỳ xuống mặt đất, xin lỗi phu quân.
 
Sau khi nói rõ nguyên nhân, nàng lại nói: “Nếu như vì ta làm trễ nải tiền đồ của tướng công, ta không có cách nào chối tội được! Xin tướng công lập tức hưu ta, ta mang theo Tiếu Nương cùng Thịnh Ca xuất phủ, tự mình tìm công việc…”
 
Đây là những gì Hồ thị tự mình suy nghĩ sau khi hồi phủ, nghĩ đến con đường duy nhất để nữ nhi không phải làm thiếp, cũng không làm cho phu quân khó xử. Nếu như Chử Thận còn nhớ đến tình nghĩa phu thê sẽ cho nàng chút bạc dắt túi, tốt nhất là không để cho nhi tử cùng nữ nhi đi theo nàng chịu cảnh màn trời chiếu đất.
 
Thế nhưng vừa nghĩ đến tình cảm phu thê ân ái, biệt ly như vậy, trong lòng Hồ thị giống như bị dao cắt thịt xẻo. Lại nghĩ đến lúc tướng công không chịu để cho mình dẫn theo Thịnh Ca Nhi, như vậy mẫu tử biệt ly, cái này còn để lại vết chém lớn hơn.
 
Trong lúc mải suy nghĩ, đến trưa người đã khóc sưng mắt, giờ phút này lại như con suối im ắng, nước mắt rơi tí tách tí tách.
 
Mặt mày Chử Thận im lặng nghe Hồ thị khóc lóc kể lể xong, kéo nàng đang quỳ dưới đất lên, hỏi: “Nàng để ta hưu nàng, thế nhưng lại muốn mang theo tiền bạc cùng cửa hàng của ta chạy trốn sao?”
 
Hồ thị quên mất chuyện Chử Thận đã để mình đứng tên trên danh nghĩa cửa hàng, chỉ ngây ngốc nói: “Vậy đương nhiên là trả lại cho lão gia, để nàng dâu sau này lo liệu…” Nói đến đây, ghen tuông từ đáy lòng của Hồ thị dâng lên, nghẹn ngào vừa khóc vừa nói.
 
Trong lòng Chử Thận thật sự buồn cười, cuối cùng cũng phát hiện dáng vẻ của nhi tử Thịnh Ca của mình khi khóc lên, bẹp miệng híp mắt là giống ai.
 
Nhìn thấy Hồ thị đang chui vào ngõ cụt, hắn chỉ có thể bất đắc dĩ vỗ vỗ sau lưng Hồ thị, dịu dàng khuyên giải an ủi: “Ta đem toàn bộ tài sản cho nàng, đương nhiên là muốn cùng nàng bách niên giai lão. Nếu như nàng không có ý định ôm bạc chạy trốn, sao ta lại dám bỏ nàng? Được rồi, nàng suy nghĩ lung tung hồi lâu, đều nghĩ ra mấy chuyện gì rồi?”
 
“Thật sự là Quận chúa không hề vui vẻ, lúc sau không hề đi ra gặp ta…”
 
Chử Thận hừ lạnh một tiếng: “Nếu như là một người biết liêm sỉ sẽ xấu hổ không đi ra. Lúc đầu ta tốt bụng cứu nhi tử của bà ta, bà ta lại mở miệng để cho nữ nhi của ta làm thiếp? Chẳng phải là nghe nói Tiếu Nương không phải thân nữ nhi của ta, thì muốn chà đạp người ta? Cái chức Giáo úy chó má! Ta lúc đầu đến Kinh thành là muốn tranh thủ tạo dựng tiền đồ tốt cho mẫu nữ các nàng, sao có thể vì duy trì cái chức quan chó má đó mà lại đi hưu thê bỏ nữ? Bà ta quá đề cao mình, khinh thường Chử Thận ta rồi. Hôm nay mấy lời nàng nói có cái gì không ổn chứ? Nếu như ta ở đó, chỉ sợ là làm cho Trác phu nhân - người làm mai kia - không bước xuống đài được! Cùng lắm thì cả nhà chúng ta lại trở về nông thôn, lão tử đây chẳng dựa vào các nàng ấy mà kiếm cơm!”
 
Chử Thận là người đứng đầu gia đình định hải thần châm (*) một câu lập tức làm tiêu tan tất cả ưu sầu của Hồ thị.
 
(*) 定海神针 – Định hải thần châm, là binh khí của Tôn Ngộ Không, có thể dùng để trấn thiên hà, trị thủy,… (Theo Baidu). Ở đây có thể hiểu là nói lời chắc chắn, đáng tin.
 
Lúc Tiếu Nương nghe phụ thân nói đến mấy chuyện làm cho mẫu thân của nàng hồn bay phách lạc, vậy mà cực kỳ ghen tị với mẫu thân.
 
Có thể có một người trượng phu là một nam tử khí khái đáng tin cậy để dựa vào, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ không hết.
 
Nhưng mà Chử Thận nói đến chuyện này với Tiếu Nương chính là muốn thương lượng với nàng chuyện quan trọng này. Hắn biết kế nữ này của mình không hề giống như mẫu thân của nàng chút nào, chính là một người có chủ ý, cho nên muốn hỏi trước nàng một chút ý tứ sau đó mới làm việc.
 
“Tuy là mẫu thân của con đã biểu lộ thái độ, nhưng chung thân đại sự của con nếu không định ra sớm, sớm muộn cũng sẽ khiến cho người ta nhớ thương, sinh ra thị phi… Liên quan đến chuyện của Quận chúa cùng Trác phu nhân cho nên lúc trước nhiều người đồng liêu trong quân muốn cầu thân nhưng lại bỏ cuộc nửa đường…”
 
Trong lòng Tiếu Nương yên lặng thở dài. Đây chính là thời cổ đại, nữ nhi như một món hàng để trên giá đợi người đến mua. Nếu như chất lượng quá tốt còn bị người ta ép mua, nếu như ngươi không bán mà vẫn để đó sẽ bị sói nhớ thương.
 
Lúc này, nàng vô cùng may mắn khi mẫu thân vốn là cây tầm gửi khó có được một lần mạnh mẽ lên. Nếu như mẫu thân không từ chối, phụ thân cứng rắn, chẳng phải là nàng sẽ bị lực hút của cốt truyện điều chỉnh hay sao?
 
Bên trong nguyên tác, thân phận của nàng là gái giang hồ, bị Thế tử nạp vào trong phủ trở thành một món đồ chơi, so với thông phòng cũng không bằng. Chỉ có thể dựa vào tâm địa rắn rết, thay Thế tử gia làm chút chuyện dơ bẩn để lôi kéo ân sủng.
 
Mà bây giờ trước chữ thiếp còn được thêm chữ “quý”, chẳng qua nghe vào thấy khá hơn chút thôi. Ngẫm lại cũng làm cho sau lưng người ta đổ một tầng mồ hôi lạnh.
 
Cũng chỉ trách lúc trước nàng không thể nhận biết rõ tình hình hiện tại, không hề thích ứng chuyện mình ở cổ đại chính là sự thật. Còn nghĩ mình có thể tự do yêu đương, có thể kết giao. Bây giờ thì hay rồi, cơ bản là mấy thiếu niên phù hợp đã cho người ta ‘lên đường’. Trong phút chốc, nàng còn muốn xem lại một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.
 
Nhưng mà Chử Thận lại nghĩ đến một gia đình. Hắn cũng nghĩ rất lâu mới nhắc đến với Tiếu Nương: “Mấy ngày trước ta nhận được thiếp mời của Thịnh Vạn Thạch viên ngoại. Toàn gia bọn họ muốn đưa Thịnh Hiên lên Kinh thành đợi ba năm sau đại khảo. Hắn cố ý đến nhà chúng ta bái phỏng, ngược lại có chút ý tại ngôn ngoại… Không biết con cảm thấy Thịnh Hiên cùng con, có thể hay không?”
 
HẾT CHƯƠNG 37.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui