Đường một chiều, ngược lối yêu nhau


Sau khi Tưởng Mộ Tranh kịp phản ứng lại thì nghiến răng nghiến lợi: “Lạc Táp, đây là cô quan báo tư thù!”
 
Lạc Táp ngước mắt: “Vừa rồi chắc trong lòng anh còn đang cười nhạo tôi, nói tôi lấy việc công làm việc tư nhỉ!”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Cách đó mấy mét, Tưởng Mộ Thừa vẫn luôn đứng hóng chuyện.
 
Tưởng Mộ Tranh đưa tay chống nạnh, dùng sức hít một hơi: “Tôi nộp tiền phạt, cô không có quyền ép buộc tôi lựa chọn cái gì cả!”
 
Lạc Táp quét mắt liếc anh một cái, không rảnh dông dài với anh: “Tiền phạt 10 nhân dân tệ!”
 
Tưởng Mộ Thừa còn đang vội nên bước nhanh lại đây, ra hiệu với Tưởng Mộ Tranh: “Nộp luôn tiền phạt của anh đi, 20.”
 
Tưởng Mộ Tranh lấy ví tiền ra, giọng điệu lười nhác: “Đến công ty thì bảo thư ký mang tiền qua trả lại em, dạo này đang khá nghèo.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Cô đang viết hóa đơn phạt cho Tưởng Mộ Tranh, nghe được bọn họ nói chuyện thì tay cô dừng một chút, bỗng chốc ngẩng đầu.
 
Giống như có cảm giác, tầm mắt của hai người bọn họ cũng đúng lúc nhìn lại đây. Ba người anh nhìn tôi, tôi nhìn cô, đều im lặng không lên tiếng, không khí cực kì quái dị.
 
Lạc Táp hơi hơi cắn môi, Tưởng Mộ Thừa? Tưởng Mộ Tranh? Xem ra là anh em.
 
Vừa rồi Tưởng Mộ Thừa mượn di động của cô gọi điện thoại cho Tưởng Mộ Tranh, vậy là cái biệt danh ‘tên bỉ ổi ngu ngốc’ mà cô đặt cho Tưởng Mộ Tranh đã bị Tưởng Mộ Thừa thấy được...
 
Anh ta sẽ không nhiều chuyện mà đi kể với Tưởng Mộ Tranh loại chuyện như này đấy chứ?
 
Cô dừng suy nghĩ phiền loạn trong đầu lại, nhanh chóng cúi đầu tiếp tục viết hóa đơn phạt.
 
Tưởng Mộ Thừa còn có việc gấp, “Ở công ty còn có việc, anh đi trước đây, córảnh thì ghé qua nhà bọn anh ăn cơm.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “ Ừ, đi từ từ thôi.”
 
Nói rồi, anh lấy mấy tờ tiền mặt trong ví da ra nhét vào túi Tưởng Mộ Thừa: “Đến ngã tư tiếp theo nếu anh lại vượt đèn đỏ thì không cần gọi điện thoại cho em nữa.”
 
Tưởng Mộ Thừa: “...”
Không rảnh mà dông dài, anh lên xe điện rời đi.
 
Lạc Táp viết xong hai tờ hóa đơn, xé ra đưa anh: “Tổng cộng 30.”
 
Tưởng Mộ Tranh duỗi tay tiếp nhận, đầu ngón tay chạm vào lòng bàn tay cô, anh rũ mắt, cô ngẩng đầu, tầm mắt hai người lại dây dưa với nhau, ánh mắt anh thâm thúy, còn cô thì lại lạnh băng.
 
Nháy mắt Lạc Táp chuyển tầm nhìn, không kiên nhẫn: “Nhanh nộp tiền phạt, tôi rất bận.”
 
Tưởng Mộ Tranh quét mắt liếc cô một cái, không nhanh không chậm rút ra hai tờ một trăm từ trong ví, đưa tới trước mặt cô: “Tách tiền phạt ra thối giùm tôi.”
 
Lạc Táp: “...”

 
Tổng cộng 30 đồng, còn muốn tách ra thối lại?
 
Có một khoảnh khắc, cô không nhịn nổi muốn chửianh một câu, nhưng dưới đáy lòng tự nhủ bản thân phải hít thở đều, bình ổn cảm xúc.
 
Cũng không muốn nói nhảm thêm với anh, Lạc Táp đếm đếm tiền lẻ trong tay, chỉ có 160 đồng, đúng lúc cô quét mắt thấy được trong ví tiền anh có 50 đồng.
 
Cô thương lượng với anh: “Tiền lẻ chỗ tôi không đủ, anh đưa tôi tờ 50 đồng kia đi.”
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn cô, cười như không cười mà nói: “Cảnh sát Lạc, ngại quá, tờ 50 đồng kia tôi muốn cất giữ lại, không thể đưa cô.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Cô biết thương lượng với Tưởng Mộ Tranh cũng không có kết quả gì, người cố ý làm khó dễ sẽ không dễ dàng nhượng bộ. Cô nhìn về phía Tiểu Hạ, lúc này anh không bận gì. 
“Tiểu Hạ.”
 
Hạ Vũ Minh dừng lạihai giây, đi qua bên này: “Sao vậy?”
 
Anh nhìn nhìn Tưởng Mộ Tranh, cho rằng người này không muốn nộp tiền phạt.
 
Lạc Táp: “Đưa tôi chút tiền lẻ đi.”
 
Hạ Vũ Minh nhún nhún vai: “Hết tiền lẻ mất rồi.” Vừa rồi không ít người vượt đèn đỏ, không ai muốn mặc áo choàng duy trì trật tự cả.
 
“Côchờ một chút, tôi ghé vào mấy cửa hàng đổi thử xem.” Nói xong, anh đã chạy đi.
 
Cách chưa đến 100 mét đã có cửa hàng.
 
Tưởng Mộ Tranh liếc nhìn bóng lưng Hạ Vũ Minh một cái, thu hồi tầm mắt lại rồi lập tức xoay người nhấc chân rời đi.
 
Tưởng Mộ Tranh dừng chân,quay đầu lại: “Tôi đang bận, không rảnh để chờ.”
 
Lạc Táp cố hết sức nói giọng bình tĩnh, xem anh như là một người qua đường bình thường, cô nói: “Không tới hai phút là có thể trở lại.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Một phút đồng hồ tôi cũng không có thời gian để chờ.”
 
Cất bước đi ngay. 
 
Lạc Táp: “...”
Không cóthời gian dông dài với anh, cô thu hồi đơn phạt, lại cất vào trong tệp hồ sơ công tác.
 
Khi Hạ Vũ Minh trở về, Lạc Táp đang ngăn một chiếc xe điện vượt đèn đỏ, người chạy xe là một chàng thanh niên trẻ, sắc mặt không kiên nhẫn: “Ê, làm gì vậy, làm gì vậy!”
 
Lạc Táp tắt công tắc điện, rútchìa khóa ra: “Cậu vượt đèn đỏ.”
 
Chàng thanh niên nhướng đuôi lông mày, giọng điệu không tốt: “Hiện tại là đèn xanh, cô nhìn cẩn thận lại đi! Sao hả? Bây giờquy định đèn đỏ mới có thể đi hả?”
 
Lạc Táp: “Hiện tại là đèn xanhthì liên quan gì với việc vừa rồi cậu vượt đèn đỏ?”

 
Chàng trai: “...”
 
Lạc Táp ra hiệu cho cậu ta: “Đi qua bên cạnh, tiếp nhận xử phạt.”
 
Thái độ cậu thanh niên cà lơ phất phơ: “Không có tiền.”
 
Lạc Táp: “Không có tiền có thể không cần nộp phạt, mặc áo choàng duy trì trật tự giao thông.”
 
Chàng trai: “Không có thời gian.”
 
Lạc Táp: “Tôi có thể cho cậu mượn chút thời gian của tôi, cũng không cần cậu trả lại, đi thôi.”
 
Cậu ta bị nghẹn họng, nhưng vẫn đứng ở giữa đường không động đậy.
 
“Lạc Táp, tiền đây.” Hạ Vũ Minh đã đổi được tiền lẻ, quét mắt xung quanh nhưng không thấy người đàn ông vừa rồi đâu nữa, thuận miệng hỏi: “Người đâu rồi?”
 
“Đi rồi.”
 
“...”
 
Anh cũng không hỏi thêm.
 
Sắp tới một lượt đèn đỏ nữa, anh chàng chạy xe điện vẫn lề mề đứng ở giữa đường không muốn đi. Hạ Vũ Minh nói với Lạc Táp: “Cô đi qua bên kia hỗ trợ đi, cứ giao cậu ta cho tôi là được.”
 
Trước nay cũng là như thế, chỉ cần mỗi lần Lạc Táp làm nhiệm vụ cùng anh, khi gặp được những người đàn ông cao lớn thô kệch lại không quá phân rõ phải trái, Hạ Vũ Minh đều bảo Lạc Táp đứng qua một bên, chính anh sẽ xử lý.
 
Hơn một tháng trước, trong một phiên trực, một người bạn thời tiểu học của Lạc Táp cố ý trêu cợt cô. Hạ Vũ Minh không biết anh chàng kiachính làbạn học của Lạc Táp, thiếu chút nữa đánh luôn người ta.
 
Hạ Vũ Minh tới tiểu đoàn 2 mới hai năm, tuổi cũng nhỏ hơn Lạc Táp hai tuổi, trong đội nếu ai nhỏ tuổi hơn Lạc Táp đều sẽ gọi một tiếng chị Lạc, nhưng trước nay anh chưa xưng hô như thế bao giờ, vẫn luôn gọi thẳng Lạc Táp.
 
Chàng thanh niên thấy vẻ mặt Hạ Vũ Minh nghiêm túc, mà bản thân lại đuối lý, tự tin tụt dốc, vốn đang muốn chơi mặt dày để không cần nộp tiền cứ thế rời đi, hiện tại xem ra không được rồi.
 
Hạ Vũ Minh nói với cậu ta: “Tôi giúp cậu đẩy xe?”
 
Chàng thanh niên: “... Để tự tôi, để tự tôi.”
 
Lạc Táp đến bên kia ngã tư duy trì trật tự, hơn một giờ sau, qua khỏi giờ cao điểm, bọn họ đều nhẹ nhàng thở ra.
 
Khoảng thời gian chưa tới hai tiếng, giao lộ này của bọn họ có tổng cộng năm mươi tờ hóa đơn phạt.
 
Nhưng thực tế người vượt đèn đỏ không chỉ dừng lại ở con số đó.
 
Hạ Vũ Minh đưa một bình nước cho Lạc Táp: “Uống nước đi.”
 
Bọn họ còn phải đứng ở đây hết buổi sáng.

 
Lạc Táp cũng cảm thấy khô miệng, vặn nắp bình ra uống mấy ngụm, hỏi anh: “Ban nãy tôi nhìn thấy có rất nhiều phóng viên vây quanh chỗ của cậu, có vấn đề gì thế?”
 
Hạ Vũ Minh: “Một anh chàng nói muốn nộp tiền phạt rồi nhân lúc tôi không chú ý thì bỏ chạy mất. Sau đó một dì vượt đèn đỏ bị tôi bắt lại, dì ấy nói với tôi nếu không bắt được anh chàng kia quay lại nộp tiền phạt thì dì ấy cũng không nộp.”
 
Lạc Táp: “Vậy cuối cùng cậu xử lý như thế nào?”
 
Hạ Vũ Minh: “Sau đó phóng viên vây quanh phỏng vấn dì đó. Dì ta ngượng ngùng, đưa hai mươi đồng, nói là nộp luôn tiền phạt cho chàng trai kia, còn bảo phóng viên đài truyền hình cho dì ta thêm vài cảnh quay.”
 
Lạc Táp cười: “Đây là bỏ 20 đồng để lênTV?”
 
Hạ Vũ Minh cũng cười: “Có khi những ngày kế tiếp chúng ta sẽ gặp đủ loại tình huống.”
 
“Cháu gái, cháu gái.” Phía sau truyền đến tiếng gọi.
 
Lạc Táp và Hạ Vũ Minh cùng nhau quay đầu lại, cô hơi giật mình.
Thì ra là dì lớn tuổi vừa rồi vội vã đi bệnh viện đưa bữa sáng cho bạn già, trong tay bà cầm một hộp sữa bò.
 
“Cứ sợ các cháu tan làm rồi dì lại phải chờ tới buổi chiều.” Dì ấy vừa nói vừa đến gần: “Đây, cho cháu hộp sữa bò để uống, mới sáng sớm đã phải nói nhiều như vậy, khẳng định cũng khát lắm.”
 
Lạc Táp mỉm cười: “Cảm ơn dì, cháu có nước ạ.”
 
“Nước khoáng như thế thì lấy đâu ra dinh dưỡng, cái thời tiết này không thích hợp để uống nước lạnh, sữa bò này của dì còn ấm đấy.” Dì lớn tuổi dứt khoát đưa sữa bò cho cô.
 
Lạc Táp cầm lấy hộp sữa bò, thật ấm áp: “Cảm ơn dì.”
 
Bà lại lấy ra mười đồng từ trong túi tiền đưa cho cô: “Làm phiền cháu rồi, cháu gái.”
 
Hạ Vũ Minh đưa hóa đơn phạt cho bà, bà cười nói: “Về nhà sẽ treo lên lưu làm kỷ niệm.” Sau đó vẫy vẫy tay với Lạc Táp: “Về đây, còn phải chăm sóc bạn già.”
 
Lạc Táp nhìn bóng dáng của bà, bước đi chậm chạp, tóc cũng hoa râm mà lòng cô muôn vàn suy nghĩ.
 
Làm cảnh sát giao thông mấy năm nay, mỗi ngày đều có thể gặp được đủ kiểu người, cô cũng từng bị mắng, bị hét, bị người xô đẩy...
 
Nhưng sẽ luôn có những người như thế này, giống như dì ấy, biết cảm thông với bọn họ.
 
Hạ Vũ Minh thu hồi hóa đơn phạt, nhắc nhở cô: “Nhanh uống đi kẻo lạnh mất.”
 
Lạc Táp khách khí hỏi một câu: “Cậu uống không?”
 
Hạ Vũ Minh: “Uống, đúng lúc đang đói bụng.”
 
Anh trực tiếp lấy qua, xé mở ống hút cắm vào. “Tôi vào trong xe uống xong rồi sẽ quay lại.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Thật đúng làkhông hề khách khí chút nào nhỉ. 
 
Giữa trưa trở về đội, đứng một buổi sáng khiến chân cẳng rã rời, Lạc Táp không vội đi ăn cơm mà ở văn phòng thả lỏng chân.
 
Đúng lúc Chu Nghiên trở về, “Chờ tớ về ăn cơm à, yêu cậu muốn chết.”
 
Lạc Táp: “Là do chân đi không nổi, muốn nghỉ ngơi một chút rồi mới đi.”
 
Chu Nghiên che ngực: “Cậu nói một câu dễ nghe sẽ chết hả?”
 

Lạc Táp nói giọng nghiêm túc: “Cũng không đến mức sẽ chết, nhưng sợ phải dối lòng. Không phải người ta thường bảo rằng nói chuyện phải nhìn vào lương tâm mà nói à?”
 
Chu Nghiên: “...”
Đạp nhẹ cô một cái.
 
Chu Nghiên rót ly nước rồi uống, nhiều chuyện: “Sáng nay bên chỗ các cậu thế nào, có chuyện thú vị gì không?”
 
Lạc Táp: “Chuyện thú vị lắm thì không có.” Nhưng có gặp được tên bỉ ổi ngàn năm có một. 
 
Chu Nghiên: “Bêngiao lộ của tớ cũng không có.” Cô buông ly nước, tỏ vẻ thần bí: “Biết hôm nay tớ gặp được ai không?”
 
Lạc Táp nghĩ nghĩ, đoán không ra, lắc đầu: “Ai?”
 
Chu Nghiên: “Tưởng Tiểu Mễ.”
 
Lạc Táp kinh ngạc: “Cô ấy cũng vượt đèn đỏ?”
 
Chu Nghiên lắc đầu: “Tớ mới biết được cô ấy là phóng viên kênh tổng hợp, hôm nay tạm thời bị điều lại đây.”
 
Lúc bắt đầu, Tưởng Tiểu Mễ không nhận ra cô là ai, bởi vì duy trì trật tự bận quá nên cô cũng không rảnh đi chủ động chào hỏi. Sau đó Tưởng Tiểu Mễ ngờ ngợ, đại khái nhớ ra cô là ai nhưng không chắc, hỏi cô có phải là Chu Nghiên không.
 
Lúc sau các cô không bận rộn nữa thì trò chuyện hai ba câu, nhưng chuyện ngày đó ở nhà hàng Tưởng Tiểu Mễ không nhận ra cô, cô cũng không đề cập đến, càng chưa nói đến việc cô còn biết cả chú Năm Tưởng Mộ Tranh của cô ấy. 
 
Chu Nghiên nói với Lạc Táp: “Tưởng Tiểu Mễ còn hỏi thăm cậu đấy.”
 
Lạc Táp đang đấm đấm cẳng chân, động tác trên tay khựng lại, “Cô ấy hỏi thăm tớ làm gì?”
 
Chu Nghiên: “Cô ấy nói về vụ va quẹt xe với cậu ngày hôm qua, sau đó lại biết được cậu là cảnh sát giao thông và công tác cùng một đại đội với tớ thì bắt đầu hỏi thăm. Hình như cô ấy không biết ân oán thị phi giữa cậu và chú Năm của cô ấy, còn nói bóng nói gió hỏi cậu có bạn trai hay chưa.”
 
Lạc Táp: “Cô ấy hỏi chuyện này làm gì?”
 
Chu Nghiên ho nhẹ hai tiếng: “Nói là cô ấy còn chưa có thím Năm.”
 
Lạc Táp: “...”
 
Chưa có thím Năm thì liên quan gì đến cô?
 
Chu Nghiên buông ly nước: “Đi thôi, đi nhà ăn.”
 
Cô kéo Lạc Táp, hai người vừa đi vừa nhỏ giọng trò chuyện.
 
“Ấn tượng của tớ về Tưởng Mộ Tranh quá kém, cho dù bây giờ đã giải trừ được hiểu lầm về anh ta, biết anh ta không phải ăn cơm mềm, nhưng anh taquá tự luyến, nói không dễ nghe một chút chính là không biết xấu hổ. Loại đàn ông này, một khi họ đã không biết xấu hổ thì có mấy người phụ nữ có thể chống đỡ nổi?”
 
Lạc Táp: “... Đây là cậu đangkhen anh ta, hay là mỉa mai anh ta vậy?”
 
Chu Nghiên: “Dù sao tớ cảm thấy người đàn ông này không đáng tin cậy, nhìn thấy phụ nữ xinh đẹp liền ve vãn, về sau khẳng định sẽ ngoại tình.”
 
Cho nên cô nói với Tưởng Tiểu Mễ, Lạc Táp thích đàn ông không nói nhiều, khiêm tốn lại ổn trọng, trực tiếp đánh rớt cái anh chàng Tưởng Mộ Tranh bỉ ổi và tự luyến kia.
 
Kết quả Tưởng Tiểu Mễ không hề khiêm tốn mà nói: “A, chú Năm của tôi chính là loại đàn ông ít nói, khiêm tốn lại ổn trọng đó đấy.”
 
Cô: “...”
 
Lúc ấy cô thật sự muốn cười to ba tiếng.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận