Đường một chiều, ngược lối yêu nhau


Lúc có cuộc gọi đến, Tưởng Mộ Tranh đang trong một buổi họp, anh còn chưa kịp nghe thì di động đã ngừng rung. Anh mở khóa màn hình, nhìn đến cuộc gọi nhỡ thì ngẩn ra nửa giây, người gọi là ‘tay theo dõi thiện nghệ’.
 
Đột nhiên, khóe miệng anh cong lên.
 
Cái cô nàng khẩu thị tâm phi lại ưa dối trá này, ngày hôm qua khi lưu số điện thoại thì nói gì nhỉ? Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Lúc ấy Tưởng Tiểu Mễ cũng ở đó, cô nói với giọng điệu nghiêm túc: “Anh Tưởng, có thể cho tôi xin phương thức liên hệ không? Đợi xe sửa xong, tôi trả tiền lại cho anh.”
 
Anh cười: “Cảnh sát Lạc, cô muốn biết số điện thoại của tôi không phải quá đơn giản à? Dùng hệ thống thông tin của cảnh sát các cô, nhập bất kì biển số xe nào của tôi vào là có thể tra được phương thức liên hệ với tôi ngay thôi.”
 
Còn phải mất công giả thanh cao như vậy làm gì?
 
Anh lại ngẫm nghĩ, khẳng định là do cô muốn số điện thoại cá nhân của anh chứ không phải số công việc. 
 
Nhìn vào mắt cô, thấy ánh mắt cô lạnh nhạt, trong lòng anh buồn cười, lại giả bộ rồi! Nhưng cuối cùng anh vẫn đưa cho cô số điện thoại mà chỉ có người nhà và bạn thân của anh mới biết được. 
 
A, bây giờ mới qua có mười mấy tiếng, cô đã gấp không chờ nổi mà gọi điện thoại cho anh, còn cố ý làm bộ như không cẩn thận gọi nhầm.
 
Tưởng Mộ Tranh nhỏ giọng dặn dò thư kí ở bên cạnh một câu rồi cầm di động đi ra ngoài, vừa đến cửa liền bắt đầu gọi cho Lạc Táp.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Mười mấy giây qua đi vẫn không người nghe máy. 
 
Anh lại ‘A’ một tiếng bật cười.
 
Điện thoại tiếp tục vang, vẫn không ai nghe máy.
 
Tưởng Mộ Tranh dựa vào bên cửa sổ, muốn hút một điếu thuốc nên đưa tay sờ sờ túi quần, chẳng hề có thuốc và bật lửa, anh chỉ có thể từ bỏ.
 
Anh nhìn chằm chằm vào màn hình di động, rất muốn biết cô sẽ làm ra vẻ tới khi nào.
 
Mà đầu bên kia điện thoại, Tưởng Mộ Thừa chần chờ một lát, cuối cùng vẫn bắt máy. Một giọng nói đầy chế nhạo truyền đến từ tai nghe: “Ồ, rốt cuộc chịu nghe máy rồi à? Sao? Đừng nói với tôi là cô không cẩn thận ấn nhầm số của tôi nhé!”
 
Tưởng Mộ Thừa “...”
 
Anh đưa mắt nhìn qua phía Lạc Táp, rồi nhìn lại di động, chớp chớp mắt, cảm giác giống như bản thân đã phát hiện một bí mật kinh thiên động địa. 
 
“Không nói lời nào là tôi cúp đấy!”
 
“Tiểu Ngũ, là anh.”
 
“...”
 
Vẻ mặt Tưởng Mộ Tranh như trông thấy quỷ, lại nhìn số điện thoại, không sai mà, là tay theo dõi thiện nghệ mà, anh nghi hoặc gọi một tiếng: “Anh Tư?”
 
“Ừ.”

 
Tưởng Mộ Tranh híp mắt lại, suy nghĩ một lát: “Lạc Táp, cô download app thay đổi giọng nói đấy hả?!”
 
Vậy mà còn tra được cả giọng của người nhà anh.
 
Tưởng Mộ Thừa: “...”
Tiểu Ngũ điên rồi à.
 
Bảo sao cô cảnh sát giao thông này lưu tên danh bạ của nó là 'tên bỉ ổi ngu ngốc', bỉ ổi hay không thì anh không biết, nhưng ngu ngốc là chắc chắn rồi đó.
 
“Lạc Táp, rốt cuộc cô muốn làm cái gì!”
 
Tưởng Mộ Thừa: “Là anh, anh Tư của cậu đây!”
 
Lại nhỏ giọng để chứng minh thân phận của mình: “Vai trái của cậu có vết thương bởi súng gây ra.”
 
Tưởng Mộ Tranh không còn hoài nghi gì nữa bởi người biết được bí mật này không nhiều lắm, anh hắng hắng giọng, nói: “Sao di động của Lạc Táp lại ở chỗ anh?!”
 
Tưởng Mộ Thừa lại hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Bây giờ cậu lại đây một chuyến đi, anh đang ở ngay ngã tư phía bắc công ty cậu.”
 
Lại không kiên nhẫn mà thúc giục: “Cậu nhanh lên, đúng rồi, cầm theo 20 nhân dân tệ lại đây.”
 
Tưởng Mộ Tranh bị nghẹn, nghĩ đến mấy lời hôm qua Tưởng Tiểu Mễ nói, không thể tưởng tượng được mà hỏi: “Anh vượt đèn đỏ hả?”
 
Tưởng Mộ Thừa: “Đã biết còn hỏi? Nhanh lên đi, nộp tiền phạt xong anh còn phải về công ty họp.”
 
Tưởng Mộ Tranh nghĩ đến vừa rồi xem như bị anh ta trêu cợt một phen, trong lòng có chút khó chịu, không nhanh không chậm mà đáp: “Sao anh không gọi bảo chị Tư tới đưa tiền cho anh? Em đang rất bận, trong chốc lát không thể phân thân được!”
 
“Sáng nay cô ấy có hai ca phẫu thuật.” Tưởng Mộ Thừa lười nói lời vô nghĩa: “Nhanh chóng đến đây đi.”
Trực tiếp ấn tắt.
 
Lạc Táp đang viết hóa đơn phạt cho một người đi bộ vượt đèn đỏ khác,  Tưởng Mộ Thừa đi qua trả điện thoại lại cho cô: “Cảm ơn.”
 
“Không cần khách khí.” Lạc Táp bỏ điện thoại vào túi quần, tiếp tục viết hóa đơn phạt.
 
Bớt thời giờ liếc nhìn anh một cái: “Quyết định nộp tiền phạt?”
 
Tưởng Mộ Thừa: “Đúng vậy, lập tức sẽ đưa lại đây.”
 
Đứng ở giữa gây vướng bận, anh liền đi sang ven đường chờ.
 
Tưởng Mộ Tranh xoa xoa ấn đường, lại phải đi gặp người phụ nữ anh không muốn nhìn thấy kia.
 
Bên phía phòng họp, cuộc họp vẫn đang diễn ra, chắc là anh Tư không muốn để cho người khác biết anh ấy chạy xe điện vượt đèn đỏ bị bắt, làm tổn hại đến hình tượng, cho nên mới không để thư ký của anh ấy qua đó đưa tiền phạt mà kêu anh đi. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 

Tưởng Mộ Tranh đành phải nhắn tin cho trợ lý nói tạm thời cần đi ra ngoài một chuyến, sau đó ghé văn phòng lấy bóp tiền rồi xuống lầu.
 
Công ty rất gần cái giao lộ này, cũng chỉ năm sáu phút đi đường thôi, lái xe rất phiền toái nên anh quyết định đi bộ qua đó.
 
Trên đường, anh nhận được một tin nhắn, là dì Du Ngọc nhắn: 【Tiểu Ngũ à, ngày mai dì về rồi, thứ bảy cuối tuần này có thời gian rảnh, cháu quyết định đi. 】
 
Tưởng Mộ Tranh hỏi: 【Em gái thì sao ạ? Ngày hôm đấy cô ấy cũng rảnh chứ dì? 】
 
Du Ngọc: 【Ừ, trước đó nó có nói rồi, cuối tuần này nó rảnh. 】
 
Tưởng Mộ Tranh: 【Vâng, vậy tối thứ bảy nhé, lát nữa cháu sẽ gửi địa chỉ quán ăn cho dì, là quán ăn tư gia, khá ngon. 】
 
Quán ăn tư gia kia đến cuối tuần đều đông nghịt, cần phải đặt chỗ trước, anh gọi điện thoại cho cậu bạn Trình Diệc: “Có đang bận không?”
 
Trình Diệc: “Bận.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Có bận cũng tạm buông việc trong tay xuống.”
 
Trình Diệc: “Biết ngay là cậu miệng chó không khạc được ngà voi, nói đi, có chuyện gì?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Giúp tôi đặt một phòng bên quán ăn tư gia của bạn cậu đi, tối thứ bảy.”Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
 
Trình Diệc ‘ Ha ’ một tiếng: “Cậu đúng là xem tôi như tiểu mật [1] mà sai bảo nhỉ?”
 
[1] tiểu mật: chỉ những người phụ nữ có mối quan hệ không đứng đắn với đàn ông, đôi khi sử dụng thuật ngữ này để chỉ một thư ký nữ hoặc một người bạn nữ (bạn gái)
 
Tưởng Mộ Tranh cười: “Có bao nhiêu người xếp hàng trông mong để trở thành tiểu mật của tôi đấy, cậu xem cậu may mắn cỡ nào hả, bị bánh nhân thịt rơi trúng đầu đấy nhé, cậu cần phải cẩn thận hưởng thụ phần may mắn này đi.”
 
Trình Diệc: “Cút!”
 
Lại nhịn không được hiếu kỳ: “Ai có mặt mũi lớn dữ vậy, để cậu chủ động mời khách?”
 
Tưởng Mộ Tranh: “Mời gia đình của bạn mẹ tôi ăn cơm, khá hợp ý với dì ấy, đúng lúc công ty của dì ấy có thể tiếp nhận một số công việc của công ty chúng tôi nên thuận tiện nói chuyện hợp tác luôn.”
 
Thì ra là như vậy, Trình Diệc cũng không có hứng thú hỏi thêm, lại chuyển đề tài, nói đến Ân Duyệt: “Đúng rồi, Ân Duyệt đang yêu, bạn trai không phải người trong vòng này của chúng ta, hình như là đến từ Thiên Tân.”
 
Tưởng Mộ Tranh cảm thấy không thể hiểu nổi, hỏi lại: “Cô ta yêu đương thì có liên quan gì tới tôi hả?”
 
Trình Diệc nghĩ nghĩ, hình như cũng không có liên quan gì lắm. 
 
Nhưng Ân Duyệt đánh giá cao Tưởng Mộ Tranh, người trong giới đều tự hiểu rõ, chỉ là cô ta là người có cái tôi cao, không hạ thể diện được nên chưa bao giờ chủ động, mà Tưởng Mộ Tranh lại càng là một người cao ngạo. Vốn dĩ trai tài gái sắc, xứng lứa vừa đôi nhưng cứ thế mà bỏ lỡ nhau.
 

Anh nói vẻ tiếc nuối: “Cậu nói xem cậu và Ân Duyệt xứng đôi cỡ nào, nếu cậu thoáng chủ động một chút thôi, không phải hai người các cậu đã sớm thành đôi rồi à?”
 
Tưởng Mộ Tranh liếc mắt nhìn phía trước một cái, đã sắp tới giao lộ. Giọng anh nhàn nhạt: “Cái thói quen không chủ động theo đuổi phụ nữ này của tôi sẽ không vì ai mà phá lệ.”
 
Trình Diệc: “Hy vọng sẽ không có ngày cậu tự vả mặt mình. Được rồi, không nói nữa, giờ tôi phải đến văn phòng thành phố họp rồi.”
 
Tưởng Mộ Tranh ừ một tiếng, kết thúc trò chuyện.
 
Khi anh tới ngã tư đường bên này, đúng lúc là đèn đỏ.
 
Tưởng Mộ Tranh đứng ở lối đi bộ, quét mắt khắp nơi, nhìn thấy anh Tư Tưởng Mộ Thừa ở bên kia đường. Anh ấy đang ngồi ở ghế sau của xe điện, thất thần nhìn dòng xe qua lại. 
 
Lạc Táp đang tập trung duy trì trật tự và không chú ý tới anh. Khoảnh khắc nhìn thấy cô, Tưởng Mộ Tranh ngây người vài giây. Đây là lần đầu tiên anh thấy cô mặc đồng phục cảnh sát.
 
Đồng phục cảnh sát màu xanh lam nhạt càng tôn lên bề ngoài cao ráo bắt mắt của cô, lại còn hơi 'đẹp trai', không hề giống với Lạc Táp gợi cảm quyến rũ và cao ngạo mà anh gặp trước đây.
 
Người ở trước mặt này thật xứng với tên của cô, anh tư hào sảng.
 
Đột nhiên trong đám người đang chờ đèn đỏ vang lên một tiếng hô to, anh hoàn hồn, liền nhìn thấy trên vạch qua đường có một dì lớn tuổi đang đi thẳng về phía trước, chân cẳng cũng không nhanh nhẹn gì mấy, lại chẳng thèm quan tâm dòng xe đang qua lại. 
 
Phản ứng đầu tiên của anh là theo bản năng chạy nhanh qua đó tính kéo dì đó lại, bà ấy đi như vậy quá nguy hiểm.
 
Lạc Táp cũng thấy được dì kia, trước hết mặc kệ có phải bà vượt đèn đỏ hay không, cô thổi còi ra hiệu cho dòng xe đang qua lại giảm tốc độ né tránh.
 
Quay đầu lại, cô thấy được Tưởng Mộ Tranh!
 
Anh mặc quần tây sơ mi trắng, nhìn có vẻ đứng đắn hơn hẳn, nhưng anh đang vượt đèn đỏ...
 
Lạc Táp không có thời gian nghĩ chuyện khác mà vội bước nhanh qua đó, dưới đáy lòng thở dài bất đắc dĩ, luôn có người nghĩ là bản thân mình sẽ may mắn, cảm thấy vận đen sẽ không rơi xuống trên đầu mình.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Nhưng có đôi khi các xe lưu thông đang ở trong điểm mù sẽ không kịp phanh lại.
 
Lạc Táp tới chỗ dì lớn tuổi trước một bước, bắt lấy cánh tay của bà ấy, mà Tưởng Mộ Tranh thì còn cách bà vài bước, anh tính duỗi tay ra nhưng đã không còn cần thiết nữa. 
 
Tầm mắt Lạc Táp lướt qua bà mà hung hăng liếc xéo Tưởng Mộ Tranh một cái.
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Không phải anh muốn vượt đèn đỏ, là muốn giúp dì đó đấy chứ,nhưng ánh mắt lạnh thấu xương kia của cô rõ ràng nhận định là anh không có ý thức, bây giờ cónhảy sông cũng rửa không sạch nỗi oan này.
 
Lạc Táp không rảnh để ý tới anh, nói với bà dì: “Dì ơi, trước hết dì đừng nhúc nhích, dì vượt đèn đỏ rất nguy hiểm, chờ đèn xanh lại đi.”
 
Bà nôn nóng: “Bạn già của dì đang ở bệnh viện, dì mua đồ ăn sáng về cho ông ấy, phải nhanh mang về nếu không nguội rồi thì không thể ăn được.” Nói rồi bà giơ giơ phần cơm sáng trong tay lên.
 
Lạc Táp: “Dì ơi, dì đừng có gấp, mấy chục giây thôi không nguội được đâu, cho dù có nguội dì cũng có thể hâm nóng lại chứ đừng bất chấp an toàn của bản thân ạ.”
 
Bà đáp: “Dì hiểu mà hiểu mà, lần tới sẽ chú ý, cũng là do nhìn thấy ô tô đều chạy chậm nên dì mới có thể đi qua đó chứ, không có gì đáng ngại.”
 
Lạc Táp: “... Dì ơi, dù chậm cũng có thể phát sinh tình huống không đoán trước được.”
 
Đèn xanh bật sáng.
 

Lạc Táp nói với dì ấy: “Dì đi vào lề đường bên kia một chút ạ, vượt đèn đỏ phải nộp phạt 10 nhân dân tệ.” Sau đó liếc nhìn Tưởng Mộ Tranh, lập tức chuyển giọng lạnh băng: “Anh cũng qua đây đi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Dì lớn tuổi kinh ngạc: “Còn phải nộp tiền phạt à? Dựa vào cái gì vậy?”
 
Lạc Táp: “Đã tuyên truyền từ lâu rồi ạ, đây là luật giao thông, người đi đường vượt đèn đỏ đều phải bị phạt tiền, không nộp tiền cũng được nhưng phải mặc áo choàng rồi đứng duy trì trật tự, nhưng hiện tại lựa chọn đó không thích hợp với dì, dì còn vội đi bệnh viện mà.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Bà nhấp nhấp môi, nghĩ đến trước đây có nhìn thấy cảnh sát giao thông đứng ở đầu đường tuyên truyền luật này rồi nhưng do bà quên mất, đành nuốt lại lời biện hộ đã tới bên miệng. 
 
Bà cũng không phải là người không nói lý: “Nộp tiền phạt cũng được, nhưng dì không có 10 đồng, chỉ cầm theo có 20 đồng, mua đồ ăn sáng xong bây giờ chỉ còn 4 đồng.”
 
Còn đưa tiền lẻ cho Lạc Táp xem.
 
Trong lòng bà còn đang nghĩ đến việc đưa cơm, sốt ruột: “Cũng không phải là dì cố ý làm khó cháu đâu, thật sự không mang theo tiền. Đồng chí cảnh sát à, cháu xem như vậy được không? Dì đưa cơm sáng về cho lão nhà dì đã, lát dì quay lại đưa cháu 10 đồng nhé?”
 
Tưởng Mộ Tranh nhìn Lạc Táp: “Tôi sẽ nộp tiền phạt cho dì ấy luôn.”
 
Dì lớn tuổi rất cảm động, nhưng uyển chuyển từ chối: “Cảm ơn, cảm ơn chàng trai, nhưng dì không cần đâu, dì không tiện tìm cháu trả tiền nhưng dì có thể tìm được cô cảnh sát giao thông này dễ hơn.”
 
Lạc Táp nói với dìấy: “Dì nhanh đến bệnh viện đi ạ.”
 
Phạt tiền không phải mục đích, chỉ là để nhắc nhở người dân đừng vượt đèn đỏ nữa mà thôi. 
 
Bà nói vài tiếng cảm ơn, còn nói nhất định sẽ cầm tiền quay lại đây, nói xong thì vội vã rời đi.
 
Lúc này Lạc Táp mới rảnh để đưa mắt đến trên người Tưởng Mộ Tranh, mặt không cảm xúc mà nói: “Anh không cần nộp tiền phạt.”
 
Tưởng Mộ Tranh chợt cười khẽ một tiếng, cô nàng này còn lấy việc công làm việc tư! Nhưng anh không cảm kích mà rất xem thường loại hành vi này, 10 đồng mà thôi, đâu phải anh không nộp nổi.Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
 
Anh còn chưa kịp chế nhạo, Lạc Táp đã nói: “Không cần nộp tiền phạt, chỉ cần đứng duy trì trật tự nửa tiếng đồng hồ thôi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...??!!”
 
Anh chớp chớp mắt: “Cô nói cái gì?”
 
Lạc Táp biết người có địa vị như anh không có khả năng sẽ đi duy trì trật tự. Cô nói như vậy, cũng chỉ là muốn áp chế một chút khí thế kiêu ngạo của anh, thuận tiện nói cho anh biết, đừng tưởng rằng bản thân có tiền nộp phạt thì bất chấp, coi nhẹ việc vượt đèn đỏ.
 
Cô gằn từng chữ một: “Đến bên kia nhận áo choàng vàng và loa đi, duy trì trật tự giao thông nửa tiếng đồng hồ.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 
Phải mặc áo choàng?
 
Còn phải cầm loa đứng ở đầu đường kêu gào?
 
Anh bị chọc tức đến bật cười: “Kêu cái gì?”
 
Lạc Táp ngước mắt: “Kêu là: tôi sai rồi.”
 
Tưởng Mộ Tranh: “...”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận