Hút xong một điếu thuốc, Tưởng Mộ Tranh nói với Phó Duyên Bác: “Hôm nào chúng ta ra ngoài uống một ly, bây giờ tôi còn phải vội vàng đi gặp mặt người lớn.” Anh nhấn tắt đầu mẩu thuốc, ném vào thùng rác. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Phó Duyên Bác cũng nhìn thấy áo sơmi của anh bị ướt, “Ừ, không làm cậu chậm trễ, có rảnh lại gặp.”
Hai người lại bắt tay lần nữa.
Nói lần sau gặp lại cũng chỉ là khách sáo mà thôi, hai người đều không lưu lại phương thức liên hệ.
Tưởng Mộ Tranh đến cửa hàng bán quần áo thường ngày, chọn kiểu dáng xong, anh nói với người bán hàng muốn lấy cái màu trắng.
Người bán hàng xin lỗi: “Xin lỗi ngài Tưởng, màu trắng chỉ còn size 180, size 185 vừa mới bị một vị khác mua đi rồi.”
Cái mẫu áo sơmi này, mỗi màu chỉ có một cái cho một size.
Tưởng Mộ Tranh nhớ tới vừa rồi trong tay Phó Duyên Bác xách theo một túi mua hàng, chính là nhãn hiệu này.
Anh và Phó Duyên Bác không có chơi chung từ nhỏ, cũng không oán không thù, nhưng không hiểu sao cũng chẳng thưởng thức được đối phương, vẫn luôn chỉ là xã giao đối phó.
Rõ ràng hai con người không có gì giao thoa với nhau, lại có cái nhìn tương đồng đối với rất nhiều chuyện, thẩm mỹ cũng vậy, ngay cả ánh mắt chọn quần áo cũng giống nhau. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Chính anh đều cảm thấy không thể hiểu nổi.
Người bán hàng lại nhỏ giọng dò hỏi: “Ngài Tưởng, mẫu áo này có màu đen còn số đo của ngài, được không ạ?”
Tưởng Mộ Tranh cũng không làm khó người khác, gật đầu: “Được, lấy cái màu đen đi, cắt bỏ mác nhãn hiệu giùm, tôi cần thay ngay bây giờ.”
“Vâng, ngài chờ một lát.”
Chỉ sau vài phút, người bán hàng đã ủi phẳng áo sơmi, cắt bỏ mác nhãn hiệu.
Tưởng Mộ Tranh thay quần áo rồi vội vàng xuống lầu.
Tới khách sạn Four Seasons, Tưởng Mộ Tranh đợi gần một tiếng ở phòng nghỉ thì Du Ngọc mới kí xong hợp đồng rồi qua đây.
Đây cũng là lần đầu tiên Tưởng Mộ Tranh gặp Du Ngọc. Cũng giống như mẹ anh, tuy rằngđã hơn năm mươi tuổi, nhưng nhan sắc được chăm sóc tốt, khí chất cũng tốt, giơ tay nhấc chân đều lộ ra vẻ cao quý, ưu nhã. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Du Ngọc nói xin lỗi rất nhiều lần vì làm mất thời gian của anh.
Tưởng Mộ Tranh nói vốn dĩ buổi tối bản thân không có việc gì, ở nhà hay ở đây đều như nhau, cũng là ngồi xem tin tức mà thôi.
Du Ngọc đưa đồ mà Đào Doãn Phàm nhờ bà mang về cho Tưởng Mộ Tranh: “Mẹ con còn bảo dì dặn dò con một câu là con phải đưa mấy thứ đồ ăn này qua cho anh Tư của con ngay trong đêm nay.”
Tưởng Mộ Tranh tự mình nói đùa: “Dì, giờ thì dì cũng biết là con ở nhà cũng không thoải mái gì, mỗi ngày đều như ở trong nước sôi lửa bỏng vậy.”
Du Ngọc cười nói: “Vậy đến nhà dì đi, dì và em gái đều đứng về phía con.”
Tưởng Mộ Tranh thuận miệng hỏi: “Nhà dì là em gái ạ?”
Du Ngọc gật đầu: “Đúng vậy, nhỏ hơn con 4 tuổi.”
Tưởng Mộ Tranh: “Con gái là tri kỷ, mẹ con nằm mơ đều muốn có một cô con gái.”
Du Ngọc: “Hai ngày trước mẹ con còn nói giỡn, mang con ra đổi lấy em gái nhà dì đấy.”
Tưởng Mộ Tranh cười: “Thì ra mẹ con ghét bỏ con đến vậy.” Anh nhìn thời gian: “Dì, vậy không quấy rầy dì nữa, con mang đồ qua cho anh Tư đây.”
Anh lại mời chân thành: “Chờ dì đi công tác về, con cùng anh Tư mời dì và em ăn cơm, thứ bảy tuần sau hoặc là cuối tuần, chọn ngày nào dì rảnh.”
“Được đó, đợi dì về sẽ liên hệ với con, vừa vặn em gái cũng có thể thêm bạn.”
Nói đến Lạc Táp, trong lòng Du Ngọc thở dài: “Sau khi dì với ba nó ly hôn, nó như thay đổi thành một người khác, ít nói hơn, không có bạn bè gì. Vừa vặn các con đều là người trẻ tuổi cũng có chung nhiều đề tài, bên cạnh con nếu có anh chàng nào phẩm tính tốt lại thích hợp thì giới thiệu một người cho nó.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Tranh mỉm cười: “Không thành vấn đề, về sau khi ra ngoài chơi với bạn bè, con sẽ đưa cô ấy theo.”
Hàn huyên thêm vài câu đơn giản, Tưởng Mộ Tranh liền tạm biệt.
Du Ngọc gọi cho Lạc Táp: “Lạc Lạc, bên mẹ xong việc cả rồi, con ở đâu? Mẹ đi tìm con.”
Lạc Táp: “Mẹ không cần đến, conqua đó ngay đây.”
Cúp điện thoại, Lạc Táp đến quầy thu ngân thanh toán hóa đơn rồi rời khỏiquán cà phê.
Cô đã đến từ sớm, mẹ còn đang họp, cô ngồi một mình ở sảnh lớn của khách sạn rất nhàm chán nên ghé quaquán cà phê bên cạnh ngồi xem tạp chí một lát.
Làm thế nào Lạc Táp cũng không ngờ rằng, đêm nay còn sẽ gặp được anh chàng cơm mềm lần thứ ba.
Cửa thang máy từ từ mở ra, Lạc Táp đứng ở bên hôngchờ người bên trong đi ra ngoài, trong lúc vô tình liếc nhìn thang máy một cái, mắt hạnh trừng to.
Thấy quỷ!!!
Thật đúng là âm hồn không tan.
Tưởng Mộ Tranh cũng là: “...”
Anh đi ra khỏi thang máy, mặt không cảm xúcnhìn chằm chằm cô, hai người giằng co vài giây.
Chợt, anh cười lạnh một tiếng: “Cảnh sát Lạc, dây dưa không dứt? Ha?”
Lạc Táp híp đôi mắt lại, quét mắt nhìn áo sơmi anh, đã đổi thành màu đen rồi. Vốn đang muốn nói với anh một tiếng xin lỗi, rốt cuộc cố ý tạt nước vào người khác làhành vi rất thô lỗ, nhưng hiện tại giọng điệu của anh là kiểu gì đây?
Làm như kiểu cô theo dõi anh vậy!
Cô cười châm chọc: “Tôi lì lợm la liếm theo dõi anh?”
Tưởng Mộ Tranh hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải?”
Lạc Táp: “Chính là HoaĐà tái thế cũng cứu vớt không được bệnh tự luyến của anh.” Cô chỉ chỉ hai mắt của mình, lại chỉ lên não.
“Mắt tôi không mù, đầu óc cũng chưa úng nước, anh cảm thấy tôi sẽ coi trọng anh hả?!”
Thang máy bên kia từ tầng hầm lên tới, cửa mở ra.
Lạc Táp hung hăng liếc xéo anh một cái, khi đi qua trước mặt anh, cô cố ý dùng gót giày đạp lên mu bàn chân anh, cô còn dùng lực xoay xoay, sau đó lại ung dung như không mà bước nhanh vào thang máy. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Tranh: “...”
Đau đến rít lên một tiếng.
Tới trên lầu.
Du Ngọc đang gọi điện thoại: “Ừ, en về liền đây.”
Nghe được tiếng bước chân, bà quay đầu lại, khóe miệng như mỉm cười: “Nhanh vậy hả?”
Lại nói một câu với người trong điện thoại: “Không nói nữa, Lạc Lạc đến rồi.”
Lạc Táp ngồi xuống bên cạnh bà: “Sao hành trình lại gấp như vậy?”
Du Ngọc dừng lại, “Ngày mai đi Hồng Kông không phải là đi công tác. Chú Sở của con nói đã lâu không đi ra ngoài chơi, lần cuối đi ra ngoài chơi là đợt cùng con đi Thụy Sĩ đó, lần này đúng lúc Tư Tư có ngày nghỉ. Nó ở Hồng Kông, mẹ và chú Sở liền đến Hồng Kông với nó.”
Lạc Táp không lên tiếng nữa.
Chú Sở là chồng hiện tại của mẹ, Sở Tư Tư là con gái của chú Sở cùng vợ trước, nhỏ hơn cô ba tuổi, đang học ở nước ngoài. Mối quan hệ giữa các cô như nước với lửa, không hề lui tới.
Mỗi lần đi ra ngoài chơi cũng đều là chú Sở và mẹ cùng cô đi nơi này, rồi lại cùng Sở Tư Tư đi nơi khác.
Du Ngọc cũng biết có một số việc ở trong lòng con gái chính là vết sẹo, không chạm vào được.
Sự việc có liên quan đến Sở Tư Tư kia, bà cho rằng theo thời gian từ từ trôi đi, con gái sẽ quên dần, nhưng nhìn phản ứng hiện tại của con gái, xem ra vẫn còn khắc sâu nhớ kỹ.
Bà duỗi tay cọ cọ lên mặt con gái: “Sao lại gầy rồi?”
Lạc Táp: “Giảm béo mà.”
“Con có chỗ nào cần giảm béo! Công việc của con vốn dĩ đã hao tốn thể lực, về sau mỗi bữa cơm đều phải ăn đúng hạn, còn phải ăn no.” Du Ngọc lấy những cái túi đồ mang về đưa cho cô. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
“Đây làmẫu thu đông vừa đưa ra thị trường, trong nước còn chưa bán.”
Lạc Táp cầm tới, nhìn nhìn mấy màu sắc trong đó.
Mỗi lần mẹ mua quần áo cho cô đều là mua hết tất cả các màu của một kiểu dáng.
“À, đây là áo khoác cho con trai của Chu Nghiên, khi nào con đi làm thì đưa cho nó.” Du Ngọc lại đưa một cái túi giấy qua.
Người bạn duy nhất của con gái chính là Chu Nghiên. Sau khi quen biết với Chu Nghiên thì tính cách con gái phóng khoáng hơn không ít, cho nên mỗi lần đi công tác về bà đều sẽ nhớ mang chút quà cho Chu Nghiên.
Lạc Táp: “Lần sau mẹ đừng mua nữa, quần áo của nhóc con nhiều đến mức mặc không hết rồi, lâu lâu con lại mua cho nó vài bộ.”
Du Ngọc: “Sao có thể giống nhau được, con mua là chuyện của con.”
Lại hỏi cô: “Gần đây có hay đi qua nhà cậu không?”
Lạc Táp: “Hai tuần này đều tập trung kiểm tra lỗi say rượu lái xe, không có thời gian đi, cuối tuần này được nghỉ con sẽ đi.”
Du Ngọc: “Cuối tuần mẹ cũng trở lại rồi, sẽ đi với con. Năm nay nghỉ đông con còn chưa nghỉ phép, chuẩn bị khi nào xin nghỉ?”
“Để nói sau đi, gần đây cũng không tính đi đâu cả.”
“Sắp tới khi nào rảnh liền xin nghỉ đi, trước khi xin nghỉ thì nói một tiếng với mẹ, mẹ sắp xếp thời gian, chúng ta đi Thụy Sĩ chơi.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp ngẩn ra: “Sao lại muốn đi Thụy Sĩ?”
Năm trước các cô mới vừa đi xong, hơn nữa mẹ cũng là vừa từ Thụy Sĩ về.
Du Ngọc: “Mẹ ở bên kia gặp bạn học cũ, vườn nhà cô ấy rấtxinh đẹp, còn không phải là con rất thích hoa hoa cỏ cỏ đó sao, dì Đào kia của con cũng thích lắm. Lần trước mẹ theo con đi Thụy Sĩ chơi đều là đi vào thành phố, kỳ thật trấn nhỏ mới vui đó.”
Lạc Táp gật gật đầu, nghĩ đến mùa này: “Nếu không thì để mùa xuânsang năm rồi đi? Mùa xuân cảnh sắc đẹp, cuối mùa thu cũng không có gìđể chơi.”
“Mùa xuân có thể đi thêm lần nữa, nhưng mùa thu có cảnh sắc của mùa thu, không giống nhau.”
“Cũng đúng. Cuối tuần này còn có đợt xử lý các xe chạy không động cơ và người đi đường vượt đèn đỏ, chờ bận bịu xong đợt này rồi con sẽ xin nghỉ phép.”
Lại nói chuyện phiếm trong chốc lát, Lạc Táp nhìn thời gian,sắp 11 giờ.
“Mẹ, mẹ về đi, sáng mai còn phải dậy sớm mà.”
Du Ngọc cũng cảm thấy mệt mỏi, mấy ngày nay chưa từng có thời gian rảnh rỗi, lấy đồ rồi cùng Lạc Táp xuống lầu.
Vào thang máy, đột nhiên Du Ngọc nhớ tới cuộc hẹn ăn cơm cùng Tưởng Mộ Tranh: “Đúng rồi, Lạc Lạc, cuối tuần này, sau khi mẹ trở về chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm nhé, con trai nhà dì Đào mời khách.” Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lạc Táp: “Không phải dì Đào ở nước ngoài sao?”
Du Ngọc: “Mấy anh con trai nhà dì ấy đều ở bên này.”
Lạc Táp cũng không tỏ vẻ hào hứng về buổi ăn cơm, cô không thích xã giaocho lắm, cảm giác rất phiền toái.
Du Ngọc cũng nhìn ra, giải thích: “Vốn dĩ mẹ không tính đi, nhưng không phải con thích ra bên ngoài vận động sao, có khi con lại đi ra ngoài với những người không quen biết trong câu lạc bộ, mẹ cứ cảm thấy không an tâm. Đứa con út nhà dì Đào cũng thích mấy môn vận động này kia, có ngườiquen chăm sóc con, mẹ cũng yên tâm hơn.”
An toàn là một chuyện, còn có thể kết thêm bạn, nói không chừng là có thể gặp được người mình thích.
Tính cách con gái nhìn thì phóng khoáng mạnh mẽ, kỳ thật nội tâm mẫn cảm quật cường. Bà không thể ép buộc con gái đi xem mắt gì đó, nhưng con gái lại không yêu đương gì cả, bà nhìn mà sốt ruột.
Lạc Táp hiểu đượclo lắng của mẹ, đành phải gật gật đầu.
Sau khi chia tay mẹ, Lạc Táp đi thẳng về nhà.
Trên đường vẫn còn không ít xe nhưng đã không còn ồn ào náo nhiệt như ban ngày nữa, ngay cả đèn đường cũng quạnh quẽ hơn nhiều.
Trong xe quá tĩnh, Lạc Táp mở máy phát nhạc trên xe, khúc nhạc dạo vang lên, cô không nghe ra ca khúc gì, suy nghĩ có thể là ca khúc tiếng Anh.
Qua một khúc nhạc dạo khá dài, chất giọng khàn khàn truyền đến: “Trận tuyết đầu năm 2002 trễ hơn so với những năm trước...”
Lạc Táp: “...”
Chợt, chính mình bật cười.
Sau đó lại không biết vì sao còn cười thành tiếng.
Cô cũng không chuyển kênh, cứ để như vậy mà nghe.
Cũng không tệ.
Tới cửa tiểu khu, Lạc Táp giảm tốc độ xe, phía trước có chiếc xe màu đen đang quét thẻ vào cổng. Cô híp híp mắt, xong đời rồi, thẻ ra vào còn nằm ở trong xe mình.
Trong xe phía trước, Tưởng Mộ Tranh thỉnh thoảng quan sát tình huống phía sau xe qua kính chiếu hậu, không nghĩ rằng Lạc Táp sẽ chạy theo tới cả nhà anh Tư bên này.
Sau khi gặp được Lạc Táp ở khách sạn, anh lập tức có trực giác là có khả năng cô sẽ tiếp tục tạo ra màn ‘ngẫu nhiên gặp nhau’. Anh nói biển số xe của cô cho tài xế, bảo tài xế chú ý một chút. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Lúc mới bắt đầu tài xế nói không có xe đó theo sau, kết quả chạy đến nửa đường, tài xế lại nói với anh, chiếc xe kia thật sự đã theo kịp.
Anh không ngờ được là cô không chỉ lợi dụng thẻ cảnh sát làm đạo cụ tiếp cận anh, còn lợi dụng cả chức vụ để tra ra vị trí xe của anh rồi đuổi theo đến đây.
Vốn tưởng rằng cô theo tới cửa tiểu khu thì thôi, kết quả còn tìm mọi cách muốn vào khu biệt thự.
Mấy năm nay, có rất nhiều phụ nữ hao tổn tâm cơ muốn leo lên giường anh, cũng chẳng thiếu những người còn bám riết đánh quàng hơn cả cô, nhưng đã làm việc trong hệ thống nhà nước lại còn có cả thẻ cảnh sát thì cô đúng là người đầu tiên. Truyện được edit bởi SẮC team: Kir. https://.facebook.com/sac.camthanh
Tưởng Mộ Tranh bảo tài xế: “Đến phía trước tấp qua một bên.”
Anh đẩy cửa xe đi xuống, bên phía cổng vào, có vẻ Lạc Táp đang giải thích cái gìđó với bảo vệ, anh bước qua đấy.