Dưỡng thành bạo quân hàng ngày

Đây là một loại cảm giác mà Lâm Diệu Diệu chưa từng trải qua, giống như nằm mơ vậy, vừa nghĩ thì người này xuất hiện ngay lập tức, còn mang theo nụ cười động lòng người, trong ấn tượng của nàng, y chưa từng cười.
 
Cười rộ lên, thật là đẹp mắt.
 
Trái tim nhỏ của Lâm Diệu Diệu đập bang bang bang cực kỳ nhanh, quăng bút chạy tới, nhìn thiếu niên trên đỉnh đầu, khó nén kích động mà gọi: “Tứ thúc!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Chung quanh đã có nha hoàn che mặt khẽ cười.
 
Lâm Diệu Diệu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng hỏi: “Sao thúc lại bò tường?”
 
Cảnh Hi nâng cái mặt nạ bằng ngọc, đương nhiên mà nói: “Không phải muốn Tứ thúc sao?”
 
Muốn thúc, thúc liền tới đây?
 
Không đúng, cháu muốn thúc khi nào?
 
Cháu là muốn thúc dạy cháu luyện chữ!
 
Lâm Diệu Diệu đối mặt với cặp mắt chớp động trầm tĩnh mà dập dìu nước, thầm nghĩ bản thân minh đây là đang bị đùa giỡn sao? Có phải Tứ thúc quá xấu rồi không?!
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cảnh Hi sâu kín nhìn nàng, cũng không nói lời nào.
 
Lâm Diệu Diệu bị nhìn đến trái tim nhỏ bùm bùm kinh hoàng, thầm nghĩ Tứ thúc thật quá yêu nghiệt, cũng may đây là Tứ thúc ruột của mình, nếu là người ngoài, còn chẳng phải sẽ bị hắn mê hoặc chết sao?
 
“Cái đó......Tứ thúc người từ từ.” Lâm Diệu Diệu quay đầu vọt vào trong phòng, nói với cha mẹ đang ngồi đối mặt nhau ở cửa sổ: “Tứ thúc tới, con đi ra ngoài chơi!”
 
Nói xong, cũng không quay đầu lại mà chạy ra sân, Diêu thị ở phía sau gọi cũng gọi không được, gót chân đã ra cửa rồi. Nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ kia, lại nhớ tới thần thái gương mặt của nữ nhi vừa rồi, Diêu thị cười lắc đầu, đứa nhỏ choai choai không thích chơi với bạn cùng tổi, ngại bọn họ ngây thơ, thế mà lại hợp cạ với trưởng bối, nhưng mà còn hơn Bùi Lang chỉ biết dung túng, hiển nhiên lão Tứ có thể khiến nữ nhi hạ quyết tâm luyện chữ càng phù hợp với tiêu chuẩn chọn bạn của nàng.
 
“Tứ thúc, hôm nay chúng ta còn luyện chữ sao?” Lâm Diệu Diệu cười hỏi Cảnh Hi, sau vài lần tiếp xúc, nàng đã không còn sợ khí chất lạnh lùng trên người Tứ thúc nữa, dù sao mặc kệ thế nào, Tứ thúc đều đối xử rất tốt với nàng.
 
Cảnh Hi dẫn nàng đi ngược hướng đến Tử Trúc Lâm: “Dẫn ngươi ra ngoài đi dạo.”
 
“Thật sự?” Đôi mắt của Lâm Diệu Diệu sáng bừng! Hình như từ lúc trọng sinh tới này, nàng còn chưa ra ngoài đi dạo đâu. Có ra cửa mấy lần nhưng đều là đến Vương phủ, Vương phủ thì có cái gì thú vị? Nàng sợ gặp phải tiểu bạo quân nên cũng đâu dám thả lỏng tay chân?

 
Cảnh Hi nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng, cười nhạt gật gật đầu: ”Không được nghịch ngợm, không được chạy loạn.”
 
“Cháu biết!” Lâm Diệu Diệu bỏ bàn tay nhỏ mũm mĩm của mình vào lòng bàn tay y, y theo bản năng mà nắm chặt, khi nhận ra cô bé này chủ động nắm thì sửng sốt, Lâm Diệu Diệu cười nói: “Không đi lạc được đâu!”
 
Cảnh Hi nhìn bàn tay mình đang nắm chặt, ánh mắt giật giật.
 
Hai người dùng xe ngựa ở Tây phủ, Cảnh Hi nói mang Lâm Diệu Diệu đi dạo thật đúng là đi dạo, ngay cả xe cũng không cho nàng xuống! Lâm Diệu Diệu có chút há hốc mồm, Tứ thúc lớn lên ở nhân gian hả? Cái này gọi là đi dạo phố gì nha? Đi nhìn ngắm cái này cái kia, ăn ăn uống uống mới đúng chứ!
 
Lâm Diệu Diệu bắt đầu sử dụng kỹ năng giết sạch, một tiếng “Tứ thúc” gọi đến ngọt, Cảnh Hi bị cuốn lấy không thể không hắng giọng phân phó xa phu, dừng xe ở trung tâm đường rồi mang nàng xuống xe ngựa.
 
Ở góc, vừa khéo là một cửa tiệm vịt quay, nếu không phải Tứ thúc vẫn ngồi trong xe không cho ngó ngoài xem thì gần như Lâm Diệu Diệu cho rằng có phải Tứ thúc với mình tâm linh tương thông không!
 
Nàng thèm vịt quay cả một buổi trưa!
 
“Tứ thúc Tứ thúc, chúng ta có thể đi ăn vịt quay không?” Nàng nóng lòng nhìn Cảnh Hi, đôi mắt đen như hạt nho tỏa sáng lấp lánh, dường như không cho nàng thì sẽ phủ lên hơi nước.
 
Cảnh Hi nhìn cửa tiệm vịt quay ầm ĩ ồn ào, chân mày nhíu lại, dẫn Lâm Diệu Diệu đi vào.
 
Cửa tiệm vịt quay không lớn, chì bày ba cái bàn tròn nhỏ, trước mắt vẫn chưa tới giờ cơm nên chỉ có lưa thưa vài khách, nên cũng không có vẻ chen chúc lắm.
 
Hai người đồng thời nhìn trúng vị trí trong cùng, đang muốn nâng chân bước tới thì lại đối diện với một người, Bùi Lang.
 
Trong tay Bùi Lang là một con vịt quay được đóng gói xong rồi.
 
Lâm Diệu Diệu nuốt nuốt nước miếng, nàng có nói không muốn ăn, sao biểu ca vẫn mua? Là kỹ thuật nói dối của nàng kém quá sao?
 
Hiển nhiên Bùi Lang cũng không ngờ sẽ chạm mặt Lâm Diệu Diệu ở chỗ này, vẻ mặt có hơi kinh ngạc. Nhưng khi ánh mắt của hắn dừng trên bàn tay đang nắm của Lâm Diệu Diệu và thiếu niên thì không chỉ đơn giản là kinh ngạc.
 
“Ngươi là ai?” Không hỏi Lâm Diệu Diệu, mà là không chút khách khí nhìn Cảnh Hi.
 
Cảnh Hi đối với sự quan sát của hắn, vẻ mặt dửng dưng.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn Tứ thúc, lại nhìn biểu ca, là ảo giác của nàng sao, hình như bầu không khí không đúng rồi!
 

“Biểu ca, đây là Tứ thúc, Tứ thúc, đây là biểu ca.” Lâm Diệu Diệu căng da đầu giới thiệu xong, muốn rút tay về lại bị Cảnh Hi gắt gao nắm lấy.
 
Khóe môi Cảnh Hi bật ra nụ cười lạnh lẽo: “Bùi Lang?”
 
Bùi Lang nghe ra ý xấu trong đó, không khỏi buồn bực, hình như bản thân đâu có đắc tội Tứ thúc........đương nhiên, dẫu không đắc tội thì khi hắn nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, ánh mắt vẫn bị phủ một lớp băng lạnh: “Tứ thúc.”
 
Khóe môi Cảnh Hi chậm rãi gợi lên một hình cung như có như không.
 
Bùi Lang vân vê vịt quay trong tay, chợt thấy bỏng.
 
Lâm Diệu Diệu há miệng thở dốc, không biết nên giải thích với biểu ca như thế nào, mình thật sự chỉ vô tình đi ngang qua, vô tình nhìn thấy cửa tiệm vịt quay nên mới vào.
 
Lúc thì nàng nói muốn ăn, lúc lại nói không muốn ăn, biểu ca mua, rồi nàng lại đến ăn với Tứ thúc.
 
Nhất định biểu ca đã oán chết nàng rồi.
 
“Muội.....” Muốn nói, muội không biết huynh mua thật.
 
Bùi Lang cười cười: “Ta mua con vịt quay cho Hoán ca nhi và Phó cô nương, đang do dự có nên mua cho muội một con không thì muội đã tới rồi.”
 
Biểu ca vẫn giống kiếp trước, chưa bao giờ làm người ta khó xử.....
 
Đầu óc Lâm Diệu Diệu nóng lên: “Biểu ca huynh.....nếu không huynh ăn cùng bọn muội nhé?” Vừa nói xong, lập tức cảm giác Tứ thúc bên cạnh không vui.
 
Bùi Lang khẽ mỉm cười: “Ta ăn rồi, trong phủ còn có việc, ta đi trước đây.”
 
Lâm Diệu Diệu nhẹ nhàng thở ra, không thể nói là vì sao, nàng càng ngày càng cảm thấy không khí giữa hai người không đúng lắm, vẫn nên đừng tụ một chỗ thì hơn.
 
Cảnh Hi cho Bùi Lang một ánh mắt: coi như ngươi thức thời.
 
Bùi Lang siết chặt vịt quay, đi ra cửa tiệm, trước khi lên xe ngựa Lâm gia, hắn quay đầu liếc nhìn Cảnh Hi một cái.
 
Nhận thấy hắn đánh giá mình, Cảnh Hi cũng quay đầu nhìn lại.
 

Bộ dáng “lưu luyến chia tay” của hai người này hơi có chút chọc người ghé mắt.
 
Cảnh Hi không có ý tứ né tránh, ánh mắt như đao, một tấc lại một tấc lọt vào đáy mắt Bùi Lang. Trái tim Bùi Lang bỗng dưng co rút, cầm lòng không được mà nhớ tới ánh mắt mình cảm nhận thấy ở trên thuyền ngày ấy, phảng phất, giống ánh mắt hiện tại này.
 
Nhưng điều này chẳng phải rất kỳ quái sao?
 
Sao Tứ thúc có thể chạy đến trên thuyền của Vinh quận chúa được?
 
Bùi Lang trầm tư trong chốc lát, rồi lên xe ngựa.
 
Bên kia, Cảnh Hi cũng thu lại ánh mắt ý vị thâm sâu.
 
Khúc nhạc đệm nhỏ này không ảnh hưởng đến cơn thèm ăn của Lâm Diệu Diệu, khi vịt quay được cắt bưng lên bàn, Lâm Diệu Diệu không còn nhớ gì nữa hết.
 
Da vịt quay được chiên qua một lần, xốp giòn béo ngậy, chấm với nước tương chua ngọt, ăn ngon đến mức hận không thể nuốt cả đầu lưỡi.
 
Lâm Diệu Diệu ăn mà miệng bóng loáng, quai hàm phình ra như con chuột nhỏ, đôi đũa không dùng tốt, đơn giản dùng tay, một đĩa vịt quay bị nàng ăn đến sạch sẽ, chỉ thiếu nước liếm đĩa thôi.
 
Lại nhìn Cảnh Hi, nghiêm túc ngồi ở đó, nước trà cũng không uống một ngụm.
 
“Tứ thúc không thích vịt quay sao?”
 
Cảnh Hi hàm hồ ừ một tiếng.
 
Lâm Diệu Diệu ăn no ợ một cái.
 
Ánh mắt Cảnh Hi chớp động.
 
Lâm Diệu Diệu lau tay, vuốt cái bụng no tròn của mình: “Cháu ăn no rồi, no cực kỳ, Tứ thúc muốn ăn gì nha? Cháu đi ăn với thúc.”
 
Cảnh Hi nhìn những người bán hàng rong đang rao hàng trên đường phố nhộn nhịp, ánh mắt đảo qua bàn tay cầm bánh bao lại lấy tiền, nuốt nước miếng: “Ta không đói bụng.”
 
Còn lâu Lâm Diệu Diệu mới tin hắn không đói bụng, càng đừng nói hiện tại đã đến giờ cơm, mà dù chưa tới thì nhìn nàng ăn lâu như thế, không đói cũng thành đói.
 
Chợ đêm ở trung tâm đường cực kỳ náo nhiệt, con đường này bị các quán hàng nhỏ chiếm một nửa, Cảnh Hi nhìn những điêu dân kia bày quán bất hợp pháp thì nhíu chặt mày.
 
Lâm Diệu Diệu lại rất hưng phấn, ở các quán chọn tới chọn lui, thường thường hỏi giá cả một chút.
 
Nể tình những điêu dân này miễn cưỡng có thể lấy lòng ái phi, Cảnh Hi quyết định nhịn.
 

Lâm Diệu Diệu kéo cánh tay của Cảnh Hi vào một sạp bán bánh trôi, nơi này chỉ có hai cái bàn, đều có người ngồi rồi, Lâm Diệu Diệu chọn một cái bàn thiếu người ngồi xuống, hợp thành một bàn với bọn họ là đôi phu thê trẻ và một bé trai khoảng 4 tuổi.
 
Đứa nhỏ rất ngoan, tự ăn của mình, không cần người lớn bón.
 
Lâm Diệu Diệu nhìn Cảnh Hi đang banh mặt bên cạnh: “Ngồi xuống nha Tứ thúc!”
 
Cảnh Hi nhìn lướt qua chiếc ghế màu đen như mực còn bị tróc sơn, không biết đã có bao nhiêu người ngồi rồi, cơ mặt run rẩy: “Các ngươi, tránh ra.”
 
Hai phu thể cổ quái nhìn Cảnh Hi, người này........đang nói chuyện với bọn họ?
 
Có tật xấu à!
 
Lại không phải Hoàng đế, ăn gì còn bắt người tránh đi!
 
Có bản lĩnh thì đừng có tới!

 
Lâm Diệu Diệu ngượng ngùng cười với hai người, quay đầu giật giật góc áo Tứ thúc: “Ngồi đi, Tứ thúc.”
 
“Mấy điêu dân này.....” Cảnh Hi vừa nói mấy chữ đã thấy Lâm Diệu Diệu trừng mắt nhìn hắn, hắn hít sâu một hơi, nuốt xuống đoạn cuối “kéo xuống chém”.
 
Lâm Diệu Diệu gọi một chén bánh trôi hạt mè, gọi cho Cảnh Hi một chén bánh trôi đậu phộng, bà chủ bưng hai bát bánh trôi và cái muỗng lên: “Nhị vị, mời chẫm rãi dùng!”
 
Cảnh Hi nhìn cái muỗng không biết dính một lát hành thái ở đâu, cả người đều không khỏe....
 
Lâm Diệu Diệu gọi phần bánh trôi nhỏ nên nhanh chóng ăn xong, thấy Cảnh Hi cay mày, cầm cái muỗng, chỉ nhìn chứ không ăn thì liễm liếm khóe môi, nói: “Tứ thúc, có phải người không đói bụng không.......”
 
Một mâm vịt quay, hai bát bánh trôi đã khiến bụng Lâm Diệu Diệu căng hỏng rồi, đi dạo phố non nửa canh giờ thì cái bụng khó khăn lắm mới xẹp xuống, kết quả là mệt mỏi, lên xe không bao lâu thì ngủ rồi.
 
Cảnh Hi đắp thảm lông cho nàng, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nhìn không được cúi đầu nhẹ nhàng cắn một ngụm.
 
Không phải là trẫm không đói, nhưng tiểu mật đào của trẫm còn chưa chín.’’
 
_________ 
 
Tác giả có lời muốn nói: Âyzoo ~ đỏ mặt quá~



 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận