- Được! Tôi nhận cậu vào làm!
Anh nói với vẻ uy nghiêm vốn có.
- Vậy chúng ta cho cậu ta vào nhóm nào?
Thế Minh băn khoăn.
- Cho vào nhóm bảo vệ, cử cậu ta làm vệ sĩ cho Hà Vy. Cứ vậy, cậu giúp tôi chọn tiếp, chúng ta về thôi Hà Vy.
- Dạ!
Đoạn, anh đứng dậy đẩy xe lăn của cô đi trước sự băn khoăn của mọi người. Chỉ mới khi nãy, cô còn cười toe toét, nay, khi mà tên Vũ Nhật Nam kia bước ra, sắc mặt cô thay đổi đến chóng mặt. Cả anh hai nữa, ngay khi bắt gặp gương mặt nghiêm túc của chị hai thì ngay lập tức đồng ý rồi đứng dậy bỏ đi. Từ trước tới nay, trong các dịp tuyển sinh mới, anh hai luôn thận trọng, đích thân chọn lựa. Vậy mà lần này anh lại bỏ đi khiến sự băn khoăn trong mọi người dâng lên. Tất cả là từ tên Nhật Nam kia, hắn thật bí ẩn.
....
- Anh làm đến đâu rồi? Nếu anh làm tốt sẽ có thưởng hậu hĩnh.
Min đang ngồi cạnh một người đàn ông chạc 20 tuổi trong một nhà ăn nào đó.
- Xong hết rồi em ạ! Anh sẽ hoàn thành việc em nhờ anh. Nhưng em cũng phải giữ lời hứa của mình đấy.
Anh chàng kia vừa nói vừa đưa tay lên vuốt ve mặt Min. Min hơi nhăn lại nhưng vẫn tỏ ra thân thiện:
- Đương nhiên!! Hà Vy, mày chuẩn bị đi, tao sẽ cho mày trận nhớ đời. Hahaha..
Min cười cuồng tiếu trong nỗi hận, trong nỗi đau muốn trả thù. Cô hận Vy, cô ghét Khải, cô sẽ làm cho hai người họ phải trả giá. Công ti nhà cô nay bị phá sản, ba của cô thì lại không quan tâm, mặc kệ cho nó bị phong toả. Jonh thì giận cô, ghét cô, cô biết chứ, nhưng đây là tình yêu, sao nói thay đổi là thay đổi được. Cô thích Jonh, cô yêu John dẫu biết trái tim ảnh đã giành cho người khác. Và người ấy lại chính là một đứa nhà quê, đã có vị hôn phu đồng thời cũng là chị em cùng cha khác mẹ của cô. Tất cả đều chống đối cô, ai cũng quan tâm tới Vy làm nỗi hận trong cô lại tăng lên vùn vụt.
....
Thế Khải sau khi đẩy cô tới cửa phòng thì đi tới bế cô lên mà bước vào trong. Cô không nói với anh lời nào, anh chỉ nhìn cô trầm ngâm. Hai người họ, mỗi người một suy nghĩ mà lạc vào không gian riêng biệt. Cho tới khi cô có điện thoại:
- Hà Vy à, cái Hà Trang đâu con? Mẹ chưa thấy nó về!
Giọng bà Phương vọng qua đầu dây điện thoại với sự lo sợ.
- Dạ? Anh Khải cho người tới đón nó rồi mà mẹ. Giờ nó vẫn chưa về là sao, người của ảnh đi lâu rồi mà!
Vy cũng lo lắng không kém, cô quay sang Khải, hai đôi mắt nhìn nhau, nhíu mày.
- Mẹ đi ăn cỗ về từ nãy rồi, nhưng đã thấy nó về đâu. Con thử hỏi Khải xem mọi chuyện thực hư ra sao. Mẹ lo cho nó lắm. Con bé nó vừa yếu đuối, vừa sợ bóng tối, nó đâu có được mạnh dạng như con. Trang nó mà xảy ra chuyện gì thì mẹ sống không nổi mất.
Bà Phương hoảng hốt làm cô cũng bối rối theo. Sao lại có chuyện này xảy ra chứ, rõ ràng khi nãy anh đã căn dặn người kĩ lưỡng lắm rồi mà.
- Vâng. Mẹ cứ nghỉ đi, chắc là nó vẫn ở bữa tiệc, con sẽ tới đó xem sao. Mẹ không phải lo đâu, con bé nó thông minh mà.
- Ừ. Con đừng có làm cố quá, chân còn đang đau, cẩn thận đấy.
- Vâng, con chào mẹ!
Cô cúp máy, cô khẽ run lên, cô sợ, sợ Trang có mệnh hệ gì thì sao cô sống nổi. Cô khẽ lay tay anh:
- Anh,...
- Anh sẽ cho người đi tìm, em không phải lo đâu. Chắc là giữa đường xe hết xăng hoặc là sự có gì đó thôi chứ không sao đâu. Em cứ ở đây nghỉ ngơi, anh sẽ đi tìm Trang.
Cô chưa kịp nói hết câu thì anh đã chen vào. Anh thật sự rất tốt, rất quan tâm cô, cô biết điều đó. Cô ôm anh, trên khoé mi đã lăn một vài giọt nước mắt.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh rất nhiều!
- Đây là lỗi của anh, nếu anh đưa Trang về thì có lẽ chuyện này không xảy ra. Em ở đây, anh ra ngoài tìm hiểu.
Anh đi ra ngoài một cách gấp gáp, cô nhìn theo mà thấy ấm áp hơn. Thực sự cô thấy biết ơn anh lắm, từ những gì mà anh làm cho cô, từ những gì mà cô nhận được từ anh.
* Trong khu tập trung*
- Cậu ta về chưa? Mau đưa cậu ta tới đây ngay!
Khải nghiêm nghị khiến ai cũng rởn gai ốc.
- Cậu ta chưa về. Đi được 40 phút mà giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu hết. Tôi nghĩ đã có chuyện gì đó xảy ra rồi, chúng ta phải làm sao?
Thế Minh dõng dạc. Anh thấy từ ngày cô tới đây, mọi rắc rối luôn xảy ra. Nhưng, nhờ có cô mà Khải có thể cười, có thể trở nên ấm áp, có thể vui vẻ, nên anh thấy cô cũng khá được.
- Chia nhau ra tìm, bằng mọi giá phải tìm ra cô ấy. Nếu không tìm ra thì mấy người chịu trách nhiệm đưa đón sẽ biết tay tôi. Cậu mau cho toàn bộ anh em đi tìm ở xung quanh thị trấn này đi.
- Tôi biết rồi!
Thế Minh bước đi để lại anh một mình với một tâm trạng lo lắng. Anh sợ Trang gặp chuyện không hay mà khiến cô buồn, khiến anh ân hận. Biết mọi chuyện thế này thì anh đã đưa Trang về rồi. Mọi chuyện trở nên như vậy tất cả là do anh, vì anh mà mọi chuyện trở nên rắc rối, vì anh mà Vy buồn, vì anh mà Trang gặp nguy hiểm. Anh hối hận lắm chứ, nhưng anh chắc chắn là sẽ tìm ra Trang, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
....
*Trong một nhà kho cũ đã bị bỏ hoang*
- Nó chưa tỉnh hả?
Min đang ngồi kênh kiệu trên chiếc ghế dựa mà nói với mấy tên đầu trâu mặt ngựa.
- Chưa. Chúng ta phải làm sao đây? Anh nghe nói con nhỏ Hà Vy này nó là vị hôn phu của Hoàng Thế Khải. Hắn mà tìm ra là chúng ta chết chứ chẳng đùa đâu.
Người đàn ông ngồi cùng Min khi trong nhà hàng bắt đầu lo lắng. Hắn cũng sợ lắm chứ, một khi mà động chạm tới ông chùm này là coi như toi luôn. Nhưng hắn đâu biết được rằng hắn đã nhầm. Người mà hắn bắt cóc cách đây vài chục phút đâu phải là Hà Vy mà chính là em song sinh của cô.
- Hắn sao tìm được chúng ta chứ. Ở đây rất ít người qua lại, chính vì thế hắn không tìm được đâu. Té nước vào mặt cô ta đi, cuộc chơi phải bắt đầu thôi!
....Ào....
Tiếng nước kêu réo lên khi chạm vào gương mặt Trang. Cô khẽ nheo mắt, rồi dần dần mở hàng mi cong cong. Đập vào mắt cô là khung cảnh tàn tỗi, bóng tối bao phủ không gian. Đôi khi lại có vài tia sáng lấp ló qua những khe cửa sổ. Cô sợ, sợ cả bóng tối lẫn cả mấy tên hung hăng trước mặt. Cô đang run lắm, cô sợ tất cả mọi thứ, cô tại sao lại ở đây. Chợt, dòng kí ức ùa về:
Chừng 40 phút trước, sau khi cô thấy có cuộc gọi báo là có người đến đón, cô ngay tức khắc chào Linđa rồi đi ra ngoài.
Cô vừa ra ngoài, thấy ngay một chiếc xe đậu ở lề đường. Đoán là xe của Khải phái tới, cô liền chạy lại rồi hỏi:
- Dạ có phải anh là người của anh Khải đến đón Nguyễn Ngọc Hà Trang không ạ?
- Đúng vậy! Cô là...
- Dạ, em là Hà Trang ạ! Cảm ơn anh đã tới đón!
- Chào cô! Mời cô lên xe!
Chiếc xe dần dần lăn bánh, đi khoảng 6 phút, bỗng chiếc xe đột ngột hãm phanh. Cô bất giác ngã về phía trước đồng thời, máu trên trán bắt đầu loang nổ.
- Cô không sao chứ?
Người lái xe hỏi han cô.
- Tôi ổn! Có chuyện gì vậy?
- Có chiếc xe khác đang chắn đường chúng ta. Tôi phải xuống xem có chuyện gì, cô cứ ngồi yên đây đi.
Đoạn, người lái xe bước xuống, cô thấy qua cửa kính thì có vẻ như người lái xe và tên chắn đường đang cãi nhau. Người lái xe hình như đang bị đánh thì phải. Cô sợ lắm, sợ những người lạ mặt kia lắm.
- Mau vào bắt con nhỏ đó đi.
Một người trong số họ kêu lên. Cô ngay tức khắc khoá cửa xe lại nhưng vô dụng, bọn chúng đập tan luôn cả cửa kính mà lao vào bắt cô. Cô la, cô hét, và cô đã bị bọn chúng cho thuốc mê. Cô không còn biết thêm gì nữa.
...
*Trở về hiện tại*
- Mấy người là ai? Sao lại bắt tôi tới đây?- Trang la lên.
- Mày không nhận ra tao hả? Tao đã nói là không tha cho mày thì tao sẽ làm thôi! Hà Vy, tao cho mày chết!- Min cười khẩy.
- Hà Vy? Tôi đâu phải Hà Vy. Tôi là Hà Trang.