Lúc cô gọi anh là thầy giáo giọng điệu rất là nghiêm túc, không những vậy cô còn dùng ánh mắt vừa thuần khiết vừa quyến rũ nhìn anh.
Dù hai từ này vốn trái ngược nhau nhưng khi ở trên người cô lại cực kỳ tự nhiên.
Trần Cẩn Ngôn cúi đầu nhìn cặp mắt sáng của cô, anh chỉ hôn cô một cái thật sâu để đáp lại vấn đề của cô.
Trần Cẩn Ngôn cảm nhận được trong miệng cô gái nhỏ vẫn còn đọng lại vị ngọt cùng mùi cacao.
Thẩm Khanh Khanh không kịp đề phòng được anh hôn, lúc đó cô dường như không biết mình đang ở đâu, chỉ biết dùng hai tay túm chặt lấy áo của anh, như một đứa trẻ làm nũng không ngừng gọi anh là thầy giáo.
Cô cảm giác danh xưng thần thánh này chỉ cần dính chút dâm mĩ sẽ trở nên suy bại hơn nữa còn có thể hoàn toàn khắc sâu vào đầu bọn họ.
Trần Cẩn Ngôn đẩy áo len của cô gái nhỏ đến xương quai xanh, sau đó anh từ từ cởi áo lót của cô nói: "Gọi lại, tôi là thầy giáo nào của em?"
Vì cách phát âm Trần và Trình* khá giống nhau, giọng Thẩm Khanh Khanh pha chút giọng mũi nhẹ nhàng giả trộn lẫn yếu ớt nói: "Thầy giáo thì, chính là thầy giáo thôi.........."
(陈 – chen: Trần; 程 – cheng: Trình)
Trần Cẩn Ngôn đẩy áo lót của cô lên, để lộ hai bầu vú trắng nõn nà đang vễnh lên như viên thạch trái cây tươi ngon chờ đợi người tới thưởng thức, sau đó anh đứng dậy đi tìm bao cao su, Thẩm Khanh Khanh nhìn anh vừa đi vừa cởi áo khoác, tiếp đó dùng ngón trỏ cùng ngón giữa cầm cà vạt nới lỏng nó ra.
Anh vẫn luôn bình tĩnh như vậy, cho tới khi anh cầm bao quay lại thì bế Thẩm Khanh Khanh lên, đánh một cái không nhẹ cũng không đau vào mông nhỏ cảu cô.
" Bạn học nhỏ à, yêu cầu cơ bản của diễn viên chính là nhập vai, nhưng nhanh chóng thoát vai cũng quan trọng không kém đâu." Dương vật nóng bỏng của anh chen chúc ở miệng huyệt chật hẹp nhiều nước của cô gái: "Tôi cho em thêm một cơ hội, gọi lại một lần nữa."
Thẩm Khanh Khanh rất mong đợi trừng phạt mà anh nói.
Cô nhịn không được sinh lòng chờ mong, cũng kỳ vọng chuyện này xảy ra, nhưng cô không đủ can đảm cố ý trêu chọc anh để được trừng phạt, cô mím môi nói: "Thầy giáo Trần..........?"
"Hừm, nếu sau này em dám gọi sai, tôi sẽ trừng phạt em."
Anh cúi đầu xuống, lúc này anh giống như con báo đang săn mồi nắm lấy hai bàn tay của cô gái nhỏ rồi dùng một tay ấn hai tay cô trên đỉnh đầu, sau đó không nhanh không chậm bắt đầu thưởng thức bàn tiệc xinh đẹp thịnh soạn này.
Người đàn ông ngậm lấy núm vú của cô, đầu lưỡi mạnh mẽ kích thích viên đậu nho nhỏ nhạy cảm kia, nhận thấy cơ thể cô gái nhỏ dần dần siết chặt, anh từ từ đâm dương vật vào trong.
"Ưm....!Trì...., thầy giáo........" Lúc nãy trong đầu Thẩm Khanh Khanh vẫn còn nhớ kỹ nhất định không thể gọi sai, nhưng khi dương vật của anh đâm vào huyệt nhỏ, cơn khoái cảm đã cuốn toàn bộ suy nghĩ vụn vặt rắc rối phức tạp đi hết không chừa lại gì.
"Thầy giáo nào?"
Trần Cẩn Ngôn biết cô vẫn còn đắm chìm trong vai diễn vừa rồi, anh chắc chắn cô bây giờ không phân biệt được đời thực và cảnh diễn.
"Gọi cho rõ ràng."
Hai tay Thẩm Khanh Khanh bị cố định trên đỉnh đầu, bộ ngực lắc lư kịch liệt theo động tác của anh, núm vú giống như là bị từng làn sóng quẳng lung tung cực kỳ bất lực thuận theo sóng biển run rẩy.
"Trình........!ừm....!a......"
Chỉ một chữ đơn giản, lại khiến anh đâm sâu vào nơi trước nay chưa từng chạm tới, cả người Thẩm Khanh Khanh run rẩy, cô cảm giác dương vật nóng bỏng cứng rắn của anh giống như muốn đâm thủng bụng của cô, cô không ngừng cọ hai đùi vào sô pha, khó chịu nói: "Trần, thầy giáo Trần......"
Anh đúng là một người thầy tốt, lúc dạy học cực kỳ kiên nhẫn cẩn thận, nhưng chỉ cần học sinh làm sai cũng sẽ nghiêm khắc trừng phạt.
Cho dù cô đã sửa lại rất nhanh, nhưng Trần Cẩn Ngôn đã từng nói.
Gọi sai một lần nữa phải nhận trừng phạt.
*
Hai chữ chỉ khác nhau ở âm mũi, thật sự là quá xấu xa.
Vậy sao? Là tôi phá hư sao? Vậy không có việc gì.