Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh FULL


Bàn tay người đàn ông một lần nữa gia tăng cường độ, anh nắm chặt tay cô gái nhỏ ép vào tay vịn sô pha tạo ra thành một vệt lõm hình tròn bất thường, anh nhìn thấy cô đạt cao trào thì cúi đầu cắn núm vú nhỏ của cô, dương vật trong lúc đó vẫn duy trì tố độ mạnh mẽ đâm chọc.
Tuy tốc độ của anh không nhanh, nhưng mỗi lần đều đi vào nơi sâu nhất, biến loại khoái cảm này giống như một con dao mổ sắc bén, đủ để xẻ thịt một người, phá vỡ phòng tuyến cuối cùng của cô, nó vượt qua mọi rào cản mỏng manh trực tiếp nghiền nát cô.
Thẩm Khanh Khanh gần như không có thời gian để thích ứng, khoái cảm ùn ùn kéo tới đè chặt khiến cô không thể động đậy được, lúc này cô chỉ có thể phát ra những âm thanh vỡ vụn ngắn ngủi.
"Ưm......!ừm.....!a........ư...."
Hơi thở của cô vô cùng nông, thật giống như âm thanh của người ở trong nước đang giãy dụa lại đột nhiên có thể trồi lên mặt nước, sau đó còn chưa kịp kéo dài thanh âm đã bị thủy triều một lần nữa nuốt trọn.
Cả hai không hôn nhau, trong phòng chỉ có có tiếng da thịt liên tiếp cọ xát cùng âm thanh của dâm dịch, Thẩm Khanh Khanh ngẫu nhiên mới có thể rên rỉ lại giống như được biển sâu keo kiệt phóng thích nổi lên mặt biển.
Thẩm Khanh Khanh không đủ sức mở mắt, cũng không nhìn thấy rõ từng hành động của anh, cô chỉ biết anh luôn giữ tư thế như động vật ăn thịt đang gặm nhắm con mồi của mình, anh thậm chí không làm quá nhiều động tác, vẫn có thể hạ gục cô.
"Ưm.......!em, em sai rồi......!hưm....a.......!em sai rồi........" Thẩm Khanh Khanh muốn lau nước mắt, nhưng tay của cô vẫn bị anh xiết chặt, cô chỉ có thể không ngừng nhẹ giọng cầu xin tha thứ: "Thầy giáo Trần....!ưm...a.......hừm......!tha cho em........"

Cô bây giờ thật giống một học sinh làm sai phải chịu trừng phạt của thầy giáo, hai mắt lưng tròng.

Ánh mắt Trần Cẩn Ngôn nhìn Thẩm Khanh Khanh như muốn tiêu diệt cô, buộc cô theo bản năng co quắp lại, trong khoảnh khắc đó anh dường như muốn giơ thước răn đe cô.
Đúng là một cô gái nhỏ bé đáng yêu.
Máu trong người Trần Cẩn Ngôn đều bị ánh mắt của cô nhen nhóm sôi trào lên, eo dường như không cảm thấy ê ẩm tê dại mà liên tục đâm chọc, một lần lại một lần chạm vào nơi sâu nhất của cô, buộc cô nhận lấy dương vật thô to của anh, khiến cái miệng nhỏ kia vì anh mở rộng.
Thẩm Khanh Khanh bị đâm tới mức cả người như sắp nở hoa, ánh mắt cùng đầu óc cô đều trở nên mơ màng hỗn độn, lúc cô đạt cao trào không ngừng thì thào gọi anh: "Chú Trần.........."
Trán cô gái nhỏ cùng tóc mái lấm tấm mồ hôi, đôi mắt thật giống như một con suối nhỏ không ngừng chảy nước mắt, cả cơ thể run rẩy giống như con chim nhỏ bị ướt lông không ngừng giãy dụa.
Cô còn chưa bao giờ nghỉ mình lại có ngày chật vật như vậy, trong khoảng thời gian ngắn cô không kịp thích ứng chỉ có thể giống như trong mơ nhìn anh.

"Chú Trần.....!thầy giáo Trần." Cô gái nhỏ hồi phục tinh thần lại thì tội nghiệp chu môi nói với anh: "Em, em đã học được làm cách nào để thoát vai rồi."
Trần Cẩn Ngôn kinh ngạc nghe câu đầu tiên cô nói vẫn là cảm nghĩ học tập, nhanh chóng buồn cười nói: "Vậy em nói tôi nghe thử."
Chuyện này thật xấu hổ.
Thẩm Khanh Khanh chỉ mới cảm thấy một chút, cô còn chưa kịp nắm bắt, đã phải vội vàng báo cáo với thầy giáo Trần.

Lúc nãy cô chỉ vì muốn anh bớt nên mới nói như vậy, bây giờ cô không biết phải trả lời anh như thế nào.
Trần Cẩn Ngôn nhìn cô gái nhỏ mím môi suy nghĩ thật lâu, mới mỉm cười vươn tay muốn ôm cô: "Như vậy cần phải dựa vào thầy giáo Trần một lần nữa rồi."
***********
Lời của tác giả: Hội những cô gái nhỏ thích làm nũng có người yêu (Không có tôi T_T)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận