Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh FULL


Sau khi tắm xong Thẩm Khanh Khanh mặc áo choàng tắm của khách sạn cùng Trần Cẩn Ngôn làm ổ trên giường vừa uống rượu vang vừa xem tập ba tập bốn của (Tuổi thanh xuân) cập nhật tối nay.
Kể từ tập 3 vai của Thẩm Khanh Khanh bắt đầu tăng dần cảnh diễn, có mấy cảnh quay cô nghe giảng ống kính đều ở ngay đối diện khuôn mặt, loại cảnh này là con dao hai lưỡi đối với diễn viên,nếu như là ngũ quan xinh đẹp kỹ năng diễn xuất tốt đó là điểm sáng chói, ngược lại nói không chừng những biểu cảm này còn trở thành lịch sử đen tối trong tương lai.
Nhưng biểu hiện của Thẩm Khanh Khanh trong hai tập này thực sự rất chói sáng, biểu cảm ánh mắt của Chiêm Phù Phù trong khi vừa ghi chép bài vừa nhìn Trình Nặc trên bục giảng, loại ánh mắt sùng bái mà bên trong mang theo một chút mê luyến cảm giác thuyết minh đến rất đúng chỗ, ở phần cuối của tập 4 sau khi bị Trình Nặc từ chối khéo đôi mắt đỏ ửng lên, nước mắt đều đã đảo quanh trong hốc mắt nhưng vẫn như cũ quất cường mím chắt môi các dáng vẻ phối hợp lại đem cảm xúc đẩy lên, ngay cả một diễn viên gạo cội như Trần Cẩn Ngôn cũng bất giác rung động.
Sau cùng lúc quay cảnh này tôi cũng đang ở trường quay, tôi nhớ là chỉ quay một lần liền qua.

Trần Cẩn Ngôn tắt máy tính bảng và để mọi thứ sang một bên sau đó quay đầu ôm cô gái nhỏ, hôn lên đỉnh đầu cô một cái, biểu hiện thực sự rất tốt, mấy ngày nay anh sẽ tăng ngân sách cho việc quảng bá và phát hành bộ phim này, sau đó ở trên Weibo đẩy em một chút.

Lấy kỹ năng diễn xuất làm điểm tựa muốn đẩy lên sẽ không khó khăn lắm, hơn nữa nhân vật Chiêm Phù Phù này được cô nắm bắt rất tốt, chỉ cần tăng tuyên truyền (Tuổi Thanh Xuân) tự nhiên sẽ có nhiều người xem.
Đến lúc đó ngược lại phải nắm chặt cường độ quảng bá, tránh việc hăng quá hoá dở.
Nói cách khác, Trần Cẩn Ngôn tin tưởng vào diễn xuất của Thẩm Khanh Khanh, cũng không định bỏ quá nhiều công sức cho việc quảng bá.
Tiểu quái vật cười thành tiếng khi nghe anh nói: Chú Trần anh sẽ không coi mình là người đại diện cho em đi, sao lại bắt đầu lên kế hoạch phát triển cho con đường sau này của em như vậy.
Nếu rảnh rỗi tôi thực sự không ngại kiêm chức một chút.

Trần Cẩn Ngôn còn thực sự nghiêm túc suy nghĩ về tính khả thi của chuyện này, sau đó lắc đầu: Trình độ của người đại diện của em quá nông cạn, nhiều lắm chỉ tính là trợ lý của em, không thể giúp được gì nhiều cho em, nếu em cứ theo cô ta thì sẽ bị chậm trễ.
Sao có thể như vậy Chung Lôi là người đặc biệt tốt, dáng dấp xinh đẹp lại rất dễ thương, em rất thích cô ấy.

Thẩm Khanh Khanh vừa nói vừa lắc đầu nguầy nguậy, nhưng lúc này Trần Cẩn Ngôn mới nhận ra có điều gì đó không ổn với cô gái nhỏ.
Cũng không phải là có gì đó quá không ổn, chính là nghe giọng nói không được rõ ràng lắm, giữa các chữ có chút dính, chỉ có điều sự thay đổi này để cho cô sợ là tự mình cảm thấy mình đang nói chuyện bình thường, chính anh nghe được giống như bộ dạng nũng nịu hồn nhiên đáng yêu.
Anh chú ý tới ly rượu vang trên tay Thẩm Khanh Khanh đã trống rỗng, trước tiên anh đưa tay rút cái ly ra, sau đó lại quay đầu nhìn cô: Tiểu gia hoả, hình như em chỉ mới uống hai ly.

Một chiếc ly đế cao thì có thể chứa được bao nhiêu rượu vang chứ, Trần Cẩn Ngôn nhớ rằng anh chỉ rót rượu cho cô hai lần và đều khống chế nó đến khoảng một phần ba ly, cũng chỉ uống để tăng chút tình thú thôi.
Thẩm Thanh Thanh hít mũi một cái, sau đó ợ lên một cái nhè nhẹ , giọng điệu vô cùng hùng hồn: Đúng vậy!
Trần Cẩn Ngôn có chút muốn cười: Em say rồi à?
Không, làm sao có thể, không phải chỉ có hai ly thôi sao? Vẻ mặt của cô gái nhỏ thật sự không nhìn ra chút manh mối nào, đôi mắt to chớp chớp bên trong trong suốt, chú Trần, em còn muốn uống nữa.
Tốt, bây giờ có thể xác định là mười phần say rượu.
Không cho phép uống.

Trần Cẩn Ngôn đặt hai ly rượu lên bàn đầu giường cùng với chai rượu, sau đó ôm lấy cô gái nhỏ đang dính như bạch tuộc, đột nhiên anh cảm thấy có chút may mắn lần đầu tiên gặp mặt đã không để một bàn người ngồi tiếp rượu, với tửu lượng này của Thẩm Khanh Khanh thực sự muốn uống rượu, đêm đó không cần người hạ thuốc cũng không biết đang ở đâu rồi.

Em không, em còn muốn uống thêm một ngụm! Có thể cô gái nhỏ bình thường ngoan ngoãn sau khi uống rượu lại phá lệ ồn áo: Chỉ một ngụm thôi!
Trần Cẩn Ngôn có chút không chịu được sự ồn ào của cô, chủ yếu là vì tiểu gia hoả này với khuôn mặt và vành tai đỏ rực ra sức nũng nịu, nghe mà thực sự tim như muốn nhũn ra.

Anh lùi một bước: Vậy thì ngụm cuối cùng, uống xong không được phép náo loạn.
Nói xong anh trực tiếp cầm bình rượu bên cạnh lên ngậm vào trong miệng một ngụm rượu mùi rượu nho thơm ngào ngạt, tay còn lại nâng cằm Thẩm Khanh Khanh nhắm ngay môi cô gái nhỏ mớm vào.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận