Em Chỉ Thèm Muốn Cơ Thể Anh FULL


Vị rượu ấm áp nhu hoà theo khoang miệng chảy vào trong nháy mắt trượt vào trong thực quản, giống như cho tới bây giờ vẫn chưa từng xuất hiện vậy, chỉ là cho môi lưỡi hai người quấn quýt với nhau tăng thêm một tầng hương vị nho tan dần ra trong quá trình hai người trao đổi nước bọt, cũng không tìm được chút dấu vết nào nữa.

Thẩm Khanh Khanh bị hôn đến hai tay mềm nhũn eo cũng mềm nhũn, không đầy một lát liền theo ý Trần Cẩn Ngôn nằm ở trên giường, mái tóc đen dài ngang vai xõa ra, áo choàng tắm của khách sạn hơi mở ra, từ cổ xuống đến xương quai xanh một mảnh trắng như tuyết đúng là một phong cảnh tinh xảo.

Rượu cô uống là loại đặc biệt dễ uống, mới uống một chút như vậy mà cả khuôn mặt giống như là anh đào chín, thậm chí vết đỏ này dường như cũng đã dần dần chuyển xuống cổ, để lại một lớp nhàn nhạt ửng hồng.

Trần Cẩn Ngôn hôm nay không định cùng cô ân ái, liền có chút không nhìn nổi cảnh như vậy, anh vươn tay muốn đem cổ áo Thẩm Khanh Khanh khép lại, lại bị cô gái nhỏ giữ lấy cổ tay dừng lại.

Chú Trần, anh muốn em nha.

Đôi đồng tử giống như viên pha lê của Thẩm Khanh Khanh phản chiếu bóng dáng của Trần Cẩn Ngôn.

Em nhớ anh lắm

Trần Cẩn Ngôn nhìn cô, tay không di chuyển, nhưng ánh mắt trầm xuống: Uống say nên lá gan cũng trở nên lớn hơn rồi đúng không.

Em thực sự không say, sao anh lại không tin? Thẩm Khanh Khanh cười toe toét, bị vẻ mặt đỏ bừng đó làm cho có chút đần độn, chỉ có hai ly rượu vang thôi mà ôi chao, ai , ôi, chú Trần.

Cô không có nói sai, tuy nhiên tửu lượng cô thật sự không được nhưng thực sự đêm nay không uống nhiều.

Nhưng không thể phủ nhận chính là, Thẩm Khanh Khanh bây giờ có ý tứ giả bộ say theo ý của Trần Cẩn Ngôn.

Lúc đầu cô chỉ muốn lợi dụng thứ rượu tưởng chừng như vô thưởng vô phạt này để tuỳ hứng một chút, khiến Trần Cẩn Ngôn phải đau đầu một chút đây có thể là cách trả thù nhỏ vô hại nhất mà Thẩm Khanh Khanh có thể nghĩ ra.

Trần Cẩn Ngôn không tin rằng cô không say, nhưng anh không muốn tranh cãi với tiểu gia hoả say khướt này nữa, anh chỉ dùng một tay gạt đi những sợi tóc đen còn dính trên gò má cô, cúi xuốn dùng chóp mũi cọ cọ vào đầu mũi nho nóng hầm hập của cô: Ngày mai còn phải quay phim sớm, khống muốn dậy sớm sao?
Khi hai người tiến lại gần giọng nói của Trần Cẩn Ngôn tự nhiên trầm xuống, dây thanh âm rung động làm cho màng nhĩ ngứa ngáy, dịu dàng đến mức Thẩm Khanh Khanh sắp cáu kỉnh cũng không có rồi.

Bao nuôi liền bao nuôi đi, nếu thật sự phù hợp, đến sau cùng dù sao vẫn là lưỡng tình tương duyệt.

Chú Trần cô gái nhỏ lại mềm mại nhỏ giọng mở miệng, còn nới lỏng cổ tay của anh chủ động ôm lấy cổ anh.

Hử.

Trần Cẩn Ngôn cũng không giúp cô, chỉ là duy trì động tác nằm sấp xuống, chờ cô ôm chặt lấy mình mới đem người ôm đến, giống như đối xử với một con sủng vật nhỏ để cô ghé vào trong lồng ngực mình.

Anh chỉ có thể có một mình em.

Thẩm Thanh Thanh từ từ ngước mắt lên, nói những lời nghiêm túc nhất giống như trêu đùa.


Chỉ có thể để em bên cạnh anh, không thể lại bao nuôi thêm người khác.

Trần Cẩn Ngôn cười với cô nhỏ giọng nói: Trong đầu đều chứa lộn xộn cái gì vậy.

Vậy anh có đồng ý không? Cô gái nhỏ bĩu môi, hành động như một đứa trẻ đang nũng nịu, triệt để đem bộ dạng người say rượu phát huy đến cực điểm.

Vốn dĩ cũng sẽ không có người khác.

Trần Cẩn Ngôn bị cô nũng nịu làm càn ở trong lòng cũng có chút phát nhiệt, bắt đầu một tiểu quái vật ngoan như vậy một người là đủ rồi, không có tinh lực nôi thêm người thứ hai.

Ngay khi những lời này nói ra, tâm trạng buổi tối của Thẩm Khanh Khanh cuối cùng cũng ổn định lại, cô cứ như vậy vươn qua ngồi trên người Trần Cẩn Ngôn vươn tay ra đỡ lấy vai anh, cúi đầu hôn lên khóe miệng người đàn ông.

Trần Cẩn Ngôn hai tay ôm lấy eo Thẩm Khanh Khanh, hơi nghiêng đầu lại bắt lấy chính xác môi cô, mở miệng ra đầu lưỡi đã nếm được mùi thơm nhẹ của nho và trái cây trong miệng cô.

Ngay sau khi nụ hôn kết thúc, Thẩm Khanh Khanh lại vươn tay nắm lấy thắt lưng của người đàn ông, Trần Cẩn Ngôn tuỳ ý để cho cô lộn xộn một hồi, luồn tay xuống dưới áo choàng tắm đặt lên trên cánh mông đang ngạo nghễ ưỡn lên, cứ như vậy không nhanh không chậm chờ lấy, trong khi cô cùng thắt lưng đấu tranh khi sắp đến giai đoạn thắng lợi mới nhẹ nhàng vỗ vỗ cái mông nhỏ của cô.


Được rồi, muốn làm thì nằm xuống giường đi.

Thẩm Khanh Khanh đang nằm đè lên người anh, hai chân vắt ngang sang hai bên người anh, nghe vậy có chút không vui mím miệng: Anh không thể cho em ở trên anh một lần à, rõ ràng là em đều nằm rồi!
Cũng rất dám nói.

Trần Cẩn Ngôn cười như không cười nhìn cô một cái, lòng bàn tay nóng rực đặt trên mông của cô, nóng đến sau lưng cô từng đợt phát run.

Đi qua.

m lượng rất nhẹ, không để lại đường lui.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận