Em chỉ thích gương mặt anh

Chiếc xe chậm rãi lái đi, bóng hình yểu điệu ở lối vào bãi đỗ kia cũng dần dần biến mất trong gương chiếu hậu.
 
Thẩm Thụ Diệc thầm thở phào, lúc này mới quay sang nhìn người đàn ông ngồi cạnh.
 
Cửa sổ xe đóng chặt, chỉ còn lại ánh đèn trên trần xe, người đàn ông rũ mắt lật xem tập tài liệu trong tay, bóng tối phủ lên một nửa gương mặt tuấn tú, không thấy rõ biểu cảm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trong lòng Thẩm Thụ Diệc có chút bồn chồn, hiển nhiên vừa rồi chiếc xe này đã đỗ ở đó từ trước. Nếu vậy thì… Cuộc trò chuyện giữa cậu ta và Thịnh Văn Ngôn không biết đã bị nghe thấy bao nhiêu rồi.
 
“Chú út…”
 
“Sắp tới phải đến chỗ ba cháu thực tập phải không?” Người đàn ông nhàn nhạt mở miệng.
 
Thẩm Thụ Diệc thấy chú không nhắc tới chuyện vừa rồi, nghĩ có lẽ chú không nghe thấy thì mới yên tâm đôi chút: “Vâng, ba cháu muốn cho cháu đi, nhưng mà, cháu muốn qua IZ hơn.”
 
“Ba cháu lại hy vọng cháu ở gần ông ấy hơn đúng không?”
 
“Đúng là vậy… Nhưng cháu lại thấy ở gần ba ngược lại lại khiến cháu bị bó buộc, cháu vẫn muốn đến chỗ chú.”
 
“Để ba cháu đồng ý trước rồi nói tiếp.”
 
Lúc nói chuyện người đàn ông cũng không nhấc mắt, có vẻ hơi lạnh lùng. Nhưng Thẩm Thụ Diệc cũng biết trước giờ chú đều như vậy, cũng không phải chỉ như với mình cậu ta.
 
Nhưng thấy chú không nói rõ sẽ để mình đến công ty chú làm việc, Thẩm Thụ Diệc vẫn cảm thấy hơi mất mát.
 
Từ nhỏ đến lớn, nếu nói đến chuyện ngưỡng mộ ai đó, vị trí đầu tiên trong lòng cậu ta chính là chú út. 
 
Cơ nghiệp của nhà họ Thẩm rất lớn, nhưng công ty hiện tại của  Thẩm Tại năm đó không hề dựa vào một đồng nào của người nhà, tay trắng làm nên. Mọi người đều nói, nhà họ Thẩm có năm anh em, nhưng trong ngành thương nghiệp này, người có năng lực và đầu óc nhất chính là cậu út - Thẩm Tại.
 
Thẩm Thụ Diệc cũng cho là vậy, cho nên cậu ta luôn muốn đi theo Thẩm Tại làm việc.
 
“Chú út, hay là chú giúp cháu nói với ba cháu một tiếng đi?”
 
“Tự thân vận động, chú lười giành người với anh ấy.” Thẩm Tại đặt tập tại liệu xuống, hàng mi hạ bóng khẽ nâng lên, nửa thong dong nửa nghiêm cẩn, mặt mày hiện ra, “Hơn nữa người trong team của anh ấy kinh nghiệm phong phú, quả thật là có thể dạy cháu rất tốt.”
 
Thẩm Thụ Diệc vội nói: “Chú cũng kinh nghiệm phong phú mà, giống nhau!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Cuối cùng vẫn thương cháu nhà mình.
 
Khóe môi Thẩm Tại nhàn nhạt cong lên: “Muốn thoát khỏi ba cháu mới đến lấy lòng chú.”
 
“Không có…”
 
Không lâu sau, xe đã tới trước cửa nhà, Thẩm Thụ Diệc chuẩn bị xuống xe, “Chú út, muốn vào ngồi một lát không? Chắc là ba cháu có nhà đấy.”
 
Thẩm Tại: “Lần sau đi, còn có việc.”
 
“Vâng, vậy cháu vào đây.”
 
“Ừ.”
 
Thẩm Thụ Diệc xoay người định đẩy cửa xe, tay vừa chạm đến lại nghe thấy người phía sau hỏi một câu: “Vừa rồi nói chuyện với cháu ở bãi đỗ xe là người nhà họ Thịnh à?”
 
Thẩm Thụ Diệc sửng sốt, chợt hơi lúng túng, xem ra vừa rồi chú đã nghe thấy bọn họ nói gì rồi.
 
Cậu ta xoa xoa mũi, có chút xấu hổ: “Vâng.”
 
Thẩm Tại ừ một tiếng, nói: “Chú ý đúng mực.”
 
Thẩm Thụ Diệc càng xấu hổ hơn: “Cháu biết rồi, cháu với cô ấy không có gì cả.”
 
Thẩm Tại dường như cũng không để ý lắm câu sau của cậu ta, chỉ nói: “Giúp chú gửi lời hỏi thăm đến ba cháu, xuống xe đi.”
 
“Vâng…”
 
**
 
Ở một nơi khác, sau khi tiệc đính hôn kết thúc, Thịnh Văn Ngôn thay bộ quần áo mới, ngồi lên xe Dương Thánh đến một club mà họ hay đi.
 
Đám cậu ấm cô chiêu ở tiệc đính hôn tối nay hầu như đều qua đây đi tăng 2, Thịnh Văn Ngôn có chút buồn bực, sau khi tới cũng không có hứng thú chơi bời gì cả, tìm một góc nhỏ vừa uống rượu vừa suy nghĩ sự đời.
 
“Ê, làm gì đấy, không qua chơi à?” Dương Thánh và Lâu Ngưng đi tìm khắp nơi, cuối cùng cũng tóm được cô.
 
Thịnh Văn Ngôn đang say, đôi mắt mê ly lờ đờ, ngước lên nhìn hai người họ một cái, “Đang bực này, đừng có để ý mình, các cậu cứ đi chơi đi.”
 
Dương Thánh: “Làm sao đấy? Ai dám chọc tức Thịnh công chúa của bọn này đấy, chán sống à?”
 
“Còn ai vào đây nữa, tôi thấy tám phần là cái tên Thẩm Thụ Diệc kia rồi.” Lâu Ngưng ngồi xuống cạnh cô, “Hôm nay cậu lại tỏ tình thất bại rồi?”
 
Dương Thánh: “Tỏ tình? Lại thất bại? Đệch mợ! Mắt mũi thằng nhóc này kiểu gì đấy… Cậu chờ đó, tôi đi gọi điện mắng cậu ta một trận.”
 
“Cậu dở hơi à.” Thịnh Văn Ngôn giật nảy mình, giật lại điện thoại của Dương Thánh, “Mắng cái gì mà mắng, người ta từ chối tôi thôi mà, có gì sai đâu.”
 
“Cậu còn nói đỡ nó? Mụ mị quá rồi… Không phải cậu ta chỉ có cái bề ngoài thôi sao, cậu có cần phải vậy không?”
 
“Cậu thì biết cái gì.” Thịnh Văn Ngôn uống đến mơ màng ngây ngất, cô mặc kệ Dương Thánh, chỉ nói chuyện với Lâu Ngưng, “Mình cảm thấy cậu ấy có hiểu lầm rất lớn với mình, cậu nói xem, mình không đáng tin đến vậy sao? Mình nói mình thích cậu ấy, muốn yêu đương với cậu ấy, sao cậu ấy lại cho rằng mình đang đùa chứ?”
 
Lâu Ngưng buông tay: “Vậy cậu đâu thể trách cậu ta, ai bảo tiếng tăm của cậu không tốt, đã vậy còn có cái gương mặt không thành thật thế này?”
 
“…”
 
Đệch.
 
Lâu Ngưng: “Thẩm Thụ Diệc là con ngoan trò giỏi, còn cậu thì sao, xa hoa trụy lạc ăn chơi trác táng, như vậy chắc chắn không phải là gu của cậu ta rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn không thể chối cãi: “Vậy ngài cảm thấy con phải thế nào mới là gu của cậu ấy.”
 
“Chắc chắn là một cô gái ngoan kính già yêu trẻ, ngày ngày vươn lên, lên được phòng bếp xuống được phòng khách rồi”
 
Thịnh Văn Ngôn muốn trợn trắng mắt.
 
Lâu Ngưng: “Thôi thôi quên đi Văn Ngôn, nhiều người theo đuổi cậu như vậy, sao phải cố chấp với cậu ta làm gì. Như cậu ta chắc chắn là cậu không theo đuổi được rồi, mình đổi sang người khác đi, nhé.”
 
“Ai nói!” Cồn xông lên não, Thịnh Văn Ngôn bị kích trúng chỗ ngứa, cô đột nhiên đứng dựng dậy, “Sao mình lại không thể theo đuổi Thẩm Thụ Diệc, mình nói cậu biết, cậu ấy, sớm muộn gì cũng là của mình!”
 
Lời vừa dứt, đám đông đang huyên náo đều nhìn sang.
 
Về chuyện Thịnh Văn Ngôn thích Thẩm Thụ Diệc, đám bọn họ ai ai cũng có nghe qua, nhưng bọn họ cũng biết, hai người này dù là tính cách hay tác phong đều là tám sào quăng không tới, xác suất đến với nhau gần như bằng không.
 
Lúc này thấy được vẻ mặt kiên quyết của Thịnh Văn Ngôn, mọi người bắt đầu ồn ào.
 
“Ôi chao Thịnh công chúa, chân trời thiếu gì cỏ thơm, cậu ta thì có gì hay chứ. Nhìn tôi này, tôi cũng đâu có tệ.”
 
“Thẩm Thụ Diệc thích mấy cô kiểu ngoan ngoãn đơn thuần cơ.”
 
“Ha ha ha Văn Ngôn, sao thế? Muốn chính thức dùng toàn lực theo đuổi rồi à? Có được không đấy?”
 
“Được sao mà được, cũng hơn hai năm rồi, theo đuổi được thì đã được lâu rồi.”
 
“Đám các người muốn chết hả?” Thịnh Văn Ngôn nổi giận, “Mấy người đều chắc chắn tôi không theo đuổi được?”
 
“Cậu ta vừa khô khan vừa bảo thủ, cậu thực sự không được đâu.”
 
“Cậu… Được thôi, ở đây tôi nói luôn! Tôi nhất định sẽ theo đuổi được Thẩm Thụ Diệc!” Thịnh Văn Ngôn loạng chà loạng choạng giơ tay lên, “Nửa năm… Không, ba tháng! Ba tháng sau tôi nhất định sẽ theo đuổi được cậu ấy.”
 
“Ha ha ha cứng thế cơ à? Vậy nhỡ không được thì cậu làm sao.”
 
“Nếu không được? Không được thì tôi bao rượu cho đám các cậu một năm!”
 
“Vờ lờ! Chơi lớn vậy luôn, vậy một năm này tôi muốn uống rượu ngon nhất.”
 
Thịnh Văn Ngôn âm trầm lườm người nọ một cái: “Yên tâm, cậu chắc chắn sẽ không có mà uống đâu.”
 
**
 
Người uống say hay thích đặt mục tiêu, Thịnh Văn Ngôn cũng thế.
 
Ngày hôm sau tỉnh lại, lúc cô tóc tai rối bù ngồi trên giường, bắt đầu thấy có chút hối hận. Dù sao cũng là trước mặt nhiều người như vậy, lỡ đâu thật sự không theo đuổi được thì có mà mất hết thể diện.
 
Cơ mà, hối hận cũng chỉ có chút ít vậy thôi, cô cảm thấy vẫn rất có hy vọng.
 
Bởi vì lần đầu tiên cô tỏ tình, Thẩm Thụ Diệc nói học đại học cậu ta rất bận, không định yêu đương. 
 
Câu này nếu là người khác nói cô sẽ không tin, nhưng cô tin Thẩm Thụ Diệc. Cho nên sau lần đó cô thật sự không đi quấy rối cậu ta nữa, cũng chưa từng nghiêm túc theo đuổi, gần như lần nào cũng chỉ chào hỏi một câu, tạo cảm giác tồn tại.
 
Bây giờ cũng sắp tốt nghiệp rồi, cô muốn nghiêm túc theo đuổi nam thần trong lòng cũng đâu có sai đúng không?!
 
Tạo hình tượng cái gì mà "ngoan ngoãn đơn thuần ngày ngày vươn lên" chứ gì? Có gì khó đâu, Thịnh Văn Ngôn cô nhạc gì cũng nhảy được nhé.
 
Sau khi nghĩ thông, cô ung dung ra khỏi giường, mặc đồ ngủ thong thả đi xuống tầng.
 
“Văn Ngôn, con dậy rồi à.” Một người phụ nữ trang điểm tinh tế đứng trong phòng khách, bà rất xinh đẹp, thực ra tuổi đã ba mươi thêm bốn, nhưng chăm chút cơ thể rất tốt, trông không khác gì mấy cô thiếu nữ hai mươi mấy tuổi.
 
“Ba con đâu.”
 
“Đang trong phòng tiếp khách, hôm nay có khách đến nhà.”
 
“À.”
 
“Con đi thay đồ đi, mặc áo ngủ thế này… Tí nữa có khi khách còn ra đây đấy.”
 
Thịnh Văn Ngôn không để tâm ngồi xuống sofa: “Dì Trần.”
 
“Vâng đại tiểu thư, tới ngay.” Dì giúp việc bưng ly sữa ấm đến, đưa tới tay cô.
 
Thịnh Văn Ngôn nhận lấy uống một ngụm, nói với người phụ nữ trang điểm tỉ mỉ ở bên cạnh: “Mẹ hai, lát nữa con còn về phòng ngủ bù, yên tâm, không quấy rầy khách đâu.”
 
Người được gọi là mẹ hai - Điền Kiều thấy vậy cũng không dong dài nữa, đối với Thịnh Văn Ngôn, bà vẫn luôn trong trạng thái chung sống hữu nghị nước sông không phạm nước giếng: “À đúng rồi, vừa rồi mẹ ở trong đó có nghe ba con nhắc đến chuyện thực tập của con.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: “Ông ấy với bạn ông ấy nói chuyện thực tập của con làm gì?”
 
Điền Kiều: “Ừm… Hình như nói là, muốn sắp xếp cho con đến công ty người ta thực tập.”
 
“Cái gì?” Thịnh Văn Ngôn lập tức đặt ly sữa xuống, “Công ty nhà mình thì không đi, sắp xếp con đến công ty người khác làm cái gì?”
 
“Mày nói xem là làm gì? Mày mà đến công ty nhà mình thì ai dám quản mày nữa.” Đúng lúc này, một giọng nam từ trong phòng vang lên.
 
Sau đó, Thịnh Văn Ngôn nhìn thấy ba mình Thịnh Thiên Hòa đi ra, cô đứng dậy, bực tức nói: “Con có còn là con gái ba không, suốt ngày đẩy con ra ngoài. Con ở công ty nhà mình ba quản con không được sao?”
 
Thịnh Thiên Hòa: “Ba không hay ở nhà, ở công ty, quản mày thế nào được.”
 
“Ba cũng biết mình không hay ở nhà cơ à…” Thịnh Văn Ngôn trừng mắt liếc xéo ông, “Dù sao con cũng không đi cái công ty rác rưởi kia đâu, ai thích thì cứ đi, con đi chỗ người khác chịu khổ làm cái quái gì.”
 
Thịnh Thiên Hòa: “Thịnh Văn Ngôn mày nói chuyện đàng hoàng cho ba! Ba sắp xếp cho mày đến Công ty đầu tư IZ, hôm nay Thẩm tổng còn đến nhà mình đấy. Ba nói mày biết, sinh viên tài chính như mày, bao nhiêu người muốn…”
 
“Con gái ba không có chí tiến thủ không ôm chí lớn bùn nhão không trát được tường còn bị ba mình ghét bỏ, đời này vô vọng rồi.” Thịnh Văn Ngôn đứng dậy chạy một mạch lên tầng.
 
“Thịnh Văn Ngôn mày xuống đây cho ba!”
 
“Không xuống!”
 
Sầm một tiếng, cửa phòng đóng sập lại kêu vang.
 
“Được rồi được rồi, anh cũng biết tính tình Văn Ngôn khá bướng bỉnh mà, anh chưa bàn bạc gì với con bé đã sắp xếp cho nó rồi, kiểu gì nó cũng giận thôi.” Điền Kiều níu tay Thịnh Thiên Hòa, xoa dịu nói.
 
“Đúng là không quản nổi nó.” Thịnh Thiên Hòa xoay người, lúc này mới phát hiện mấy người bạn vừa rồi ngồi trong phòng tiếp khách đều đã đi ra. Ông cười cười nói với người đàn ông trẻ tuổi trước mặt, “Để cậu cười chê rồi, cô còn gái này bị anh chiều hư, nó nói linh tinh cậu đừng để ý nhé.”
 
Thẩm Tại thu lại ánh mắt vừa nhìn chân cầu thang, nở nụ cười nhạt: “Không sao.”
 
——
 
Thịnh Văn Ngôn quay về nhảy lên giường, cô tức giận thở phì phò gọi điện cho Lâu Ngưng.
 
“Mình tức chết được, tức chết được, ba mình vậy mà bắt mình đến công ty nhà người khác thực tập chịu khổ, công ty nhà mình để làm cảnh chắc, ông ấy muốn đuổi mình đi đến thế cơ à!!”
 
Lâu Ngưng: “Hả? Vậy cậu có đồng ý không?”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Đương nhiên là không đồng ý, cái gì mà Công ty đầu tư IZ, mình đến chỗ người khác sao bằng nhà mình được. Có thể đi muộn về sớm, có thể ngủ nướng không? Ba tháng này là vàng là bạc của mình đấy, mình còn phải theo đuổi Thẩm Thụ Diệc nữa chứ!”
 
Lâu Ngưng: “Khoan khoan…Công ty đầu tư IZ? Cậu chắc chắn là IZ chứ?!”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Đúng vậy, sao thế?”
 
Lâu Ngưng: “Đệch mợ, đại tiểu thư! Là IZ, IZ đấy! Thẩm Tại IZ! Thẩm Tại! Có hiểu không?”
 
“?”
 
“Chú của Thẩm Thụ Diệc đấy!”
 
Thịnh Văn Ngôn hơi giật mình: “So?” (Thì?)
 
Lâu Ngưng hận sắt không thành thép, nói: “Nghe đồn Thẩm Thụ Diệc và ông chú này của cậu ta quan hệ rất tốt, hơn nữa IZ rất thích hợp cho những sinh viên trong ngành như chúng ta đến thực tập, 99% là Thẩm Thụ Diệc cũng sẽ đến công ty của chú cậu ta thực tập.”
 
“…”
 
Lâu Ngưng nói: “Cậu xem thế này không phải vừa hay sao, nếu cậu cũng đi, hai người sẽ cùng thực tập ở một chỗ, vậy không phải sẽ sớm chiều chung đụng sao?”
 
Sớm chiều chung đụng.
 
Cùng nhau thực tập.
 
Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nhớ tới bóng dáng thấp thoáng sau cửa sổ xe ở bãi đỗ xe hôm đó… Cũng nhớ tới lời mà ban nãy Thịnh Thiên Hòa nói, Thẩm tổng còn đang ở nhà mình.
 
Cô đờ người thả điện thoại xuống, nhìn lên trần nhà hít sâu một hơi.
 
Hhhhhaiz.
 
Nếu bây giờ quỳ xuống xin ba cố gắng lần nữa cho mình đi cửa sau thì có còn kịp không?
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui