Em chỉ thích gương mặt anh

 
Kỹ năng diễn xuất của Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Tại đã thấy rõ từ lâu, cô nói từng ấy, chỉ cần nặn ra hai giọt nước thôi là khiến người ta đồng cảm sâu sắc.
 
Thẩm Tại đã rõ rành rành nhưng vẫn không có ý định vạch trần cô, thậm chí còn nảy ra ý nghĩ muốn trêu cô một chút: “Chăm sóc tôi, ý cô là nấu ăn ấy hả?”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy đúng vậy, cái này thì tôi làm được! Hôm nay tôi đã đặt hàng rồi, người ta giao đến nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm." Nói rồi, Thịnh Văn Ngôn vội chạy vào phòng bếp, bưng bữa sáng ra cho anh, nói: “Anh ăn cái này trước đi, lát nữa tôi sẽ chuẩn bị cơm trưa.”
 
Trên đĩa là nguyên một miếng thịt bò đã chiên xong, Thẩm Tại rũ mắt nhìn mà bất lực.
 
Ai lại sáng sớm đã ăn thịt bò.
 
“Có cần tôi giúp anh cắt không?” Thịnh Văn Ngôn nói rồi cầm dao lên định làm luôn.
 
Thẩm Tại ngăn cô lại, “Khỏi cần.”
 
“À, vâng.” Thịnh Văn Ngôn nắm hai tay để trước bụng, bắt chước nhân viên phục vụ trong nhà hàng Tây, “Vậy thì anh Thẩm cứ thong thả dùng, tôi vào kia thu dọn cái đã.”
 
Thẩm Tại nhìn cô, ý cười xẹt qua nơi đáy mắt: “Ừ.”
 
Thẩm Tại chẳng ôm hy vọng gì với khả năng bếp núc của Thịnh Văn Ngôn, miễn cưỡng ăn được nửa miếng thịt bò, anh lại nhận được một cuộc gọi quan trọng. Thế là anh không rảnh để ý đến cô nữa, trở vào phòng sách xử lý công việc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Đợi đến khi anh bận xong ra ngoài, lúc ngửi thấy một mùi hương kỳ dị bay ra từ phòng bếp, anh mới giật mình nhớ ra, không lâu trước đó cô đã bảo muốn làm cơm trưa cho anh.
 
Thẩm Tại nhanh chóng đi đến bên ngoài phòng bếp, mở hai cánh cửa phòng khép hờ ra, chợt trong mắt hiện ra cảnh tượng chướng khí mù mịt bên trong.
 
Thẩm Tại nhíu mày, lập tức mở máy hút mùi: “Không biết nấu ăn mà thể hiện cái gì?!”
 
Lúc này Thịnh Văn Ngôn đang làm cá, nghe tiếng Thẩm Tại đến phía sau cũng chẳng quay đầu, tập trung tuyệt đối: “Tôi biết làm mà, một món đã làm xong rồi, giờ chuẩn bị hầm cá.”
 
“Cả phòng bếp toàn dầu thế này, vậy mà bảo biết làm?”
 
“… Vừa nãy bất cẩn.” Thịnh Văn Ngôn tranh thủ lúc rảnh tay quay sang nhìn anh nói, “Sếp, anh ra ngoài trước đi, đợi lát nữa là có cơm bưng tận nơi, yên tâm đi.”
 
Thấy Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, lúc này Thẩm Tại mới phát hiện ra trên má cô dính một vệt gì đen sì.
 
Lúc đầu thấy cô tung hoành căn bếp của mình thành ra như vậy anh còn thấy giận, giờ thì lại buồn cười.
 
Cô nhóc này chỉ vì để lấy lòng anh, muốn được anh cho ở lại mà đúng là rất cố gắng.
 
“Đừng thả nó xuống.” Thẩm Tại nói.
 
Thịnh Văn Ngôn nắm đuôi cá, ngơ ngác quay lại hỏi: “Tại sao ạ?”
 
Thẩm Tại bước lên cầm lấy con cá trong tay cô: “Đứng xa ra một chút.”
 
Thịnh Văn Ngôn không hiểu ra sao, nhưng cô vẫn nghe lời anh lùi ra sau một bước.
 
Hôm nay Thẩm Tại mặc một bộ quần áo khác mọi ngày, áo thun trắng tinh, quần dài màu xám, thân hình cao ráo, trông giản dị mà sáng sủa.
 
Mặc thế này mặc dù trông không lạnh lùng như lúc ở IZ, nhưng lại tương xứng với gương mặt tinh tế ít khi nói cười kia của anh, lại chẳng hợp với nơi bếp núc.
 
Thế nên lúc này Thịnh Văn Ngôn nhìn anh tay trái cầm con cá, tay phải cầm nồi thì ngây ra như phỗng.
 
Trông chẳng hợp chút nào… Nhưng lại bỗng cảm thấy, có chút gần gũi.
 
Thịnh Văn Ngôn còn đang không kìm được nhìn ai kia chăm chú, bỗng thoáng thấy con cá được đặt xuống, ngọn lửa nhoáng cái bùng lên!
 
“A ——” Cô giật mình, kêu lên một tiếng rồi lùi ra sau.
 
Thẩm Tại bình tĩnh lật qua lật lại vài cái, rồi đổ thêm nước vào.
 
Anh biết lúc cho cá vào lửa sẽ bùng lên, cũng biết nếu Thịnh Văn Ngôn mà đứng đây chắc cô sẽ nhảy dựng, đến lúc đó, nồi cá này có mà đi tong.
 
Sau khi xong xuôi anh đậy vung nồi lại, quay đầu nhìn cô hãy còn đang hồn vía lên mây: “Ra ngoài đi, để tôi làm.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy sự tôn sùng: “Sếp, anh còn biết nấu ăn nữa ạ.”
 
Thẩm Tại lạnh lùng cười: “Biết hơn cô.”
 
“…”
 
Thịnh Văn Ngôn nhớ lại phản ứng của mình lúc thấy lửa, thế là hơi xấu hổ lấy tay xoa xoa mũi: “Không hổ là là đầu tàu của IZ chúng ta, thật lợi hại, ừm… Vậy, tôi đi rửa thức ăn, làm xong cá còn một món nữa.”
 
Thẩm Tại hoàn toàn không muốn cô lại hành hạ cái phòng bếp này nữa, đang định tống người ra ngoài, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng người ngạc nhiên nói ngoài phòng bếp: “Ôi đệch, mấy đứa… Làm gì thế?”
 
Thịnh Văn Ngôn không ngờ đang giữa trưa mà nhà Thẩm Tại lại có khách đến, hơn nữa, khách này còn là Thẩm Hàm và Thẩm Thụ Diệc.
 
Chắc Thẩm Tại cũng không ngờ hôm nay họ sẽ đến chơi nhà, anh hơi ngạc nhiên: “Sao hai người lại tới thế?”
 
Thẩm Hàm kinh ngạc nhìn anh, một lúc lâu sau mới nói, “Anh... Hôm nay anh với Thụ Diệc đi ngang qua, vừa hay định tới nhà chú xem thế nào… Lúc nãy nhấn chuông không thấy chú ra mở cửa, thế là anh, nhấn mật mã vào luôn.”
 
Nói vậy xong, anh ta lại đưa mắt sang nhìn Thịnh Văn Ngôn.
 
Cô gái trước mắt để mặt mộc, tóc buộc lỏng, thoải mái thư thái như ở nhà, càng quan trọng hơn là, cô còn mặc thế kia… Rõ ràng không phải quần áo của mình.
 
Đồ… nam? Quần áo của thằng em mình?!
 
So với Thẩm Hàm, Thẩm Thụ Diệc còn kinh ngạc hơn.
 
Cậu ta chưa bao giờ thấy một Thịnh Văn Ngôn thế này, trước kia, mỗi lần xuất hiện trước mặt mình cô luôn xúng xính trong váy áo lộng lẫy, tinh tế đến độ một chút khuyết điểm cũng không thấy, nhưng bây giờ, cô lại ở nhà chú mình… trong một trạng thái như thế.
 
Giữa hai người họ, rốt cuộc đã có gì?
 
“Món cá này cô biết làm gì tiếp theo rồi đúng không?” Thẩm Tại làm lơ biểu cảm của hai người đứng trước cửa phòng bếp kia, quay đầu hỏi Thịnh Văn Ngôn.
 
Thịnh Văn Ngôn gật gật đầu: “Cứ hầm tiếp là được, cuối cùng là thêm gia vị.”
 
“Được, vậy cô làm tiếp đi.” Thẩm Tại nói, “Nhớ, đừng có lại đổ cả hũ muối vào.”
 
“Vầng.”
 
“Không cần làm thêm món đâu, cứ vậy thôi.”
 
“…”
 
Thẩm Tại dặn dò xong mới đi ra cửa phòng, nói với hai người đứng kia: “Ra phòng khách đi.”
 
Thẩm Hàm chỉ chỉ Thịnh Văn Ngôn, “Cô nhóc này…”
 
“Ở tạm.”
 
“Hả?”
 
Thẩm Tại cũng không định giải thích nhiều, sau khi đi đến phòng khách thì thản nhiên ngồi xuống: “Ở nhà có chuyện gì à?”
 
Thẩm Hàm tỏ vẻ hóng hớt, vội ngồi xuống theo anh: “Ở nhà không có chuyện gì thật, chỉ đơn giản là muốn tới thăm chú thôi. Nhưng ai mà ngờ, chú lại kim ốc tàng kiều.”
 
(*)"Kim ốc tàng kiều" dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình.
 
Thẩm Thụ Diệc đứng bên cạnh, nghe vậy thì vẻ mặt cứng đờ.
 
Thẩm Tại liếc Thẩm Hàm một cái: “Cô ấy cãi nhau với người nhà nên đến đây, Thịnh Thiên Hòa kệ cô ấy ở đây luôn.”
 
Đương nhiên Thẩm Hàm cũng biết quan hệ của Thẩm Tại với nhà họ Thịnh, thấy anh chẳng thanh minh giải thích gì mà chỉ nói một câu nhạt nhẽo như thế, anh ta cũng bình tĩnh lại.
 
“Chỉ vậy à?”
 
Thẩm Tại rót cho anh ta một cốc nước: “Thế anh muốn thế nào.”
 
Thật ra con người Thẩm Tại thế nào Thẩm Hàm cũng biết, cái chuyện đưa trợ lý trẻ lên giường, đây tuyệt đối không phải chuyện anh sẽ làm.
 
Vừa rồi anh ta phản ứng quá lên như thế, chủ yếu là vì hình ảnh ở phòng bếp vừa rồi tính công kích cao quá, làm anh ta thoáng cái đã hiểu lầm: “Ôi đệch… Chú làm anh đây hết hồn. Cũng phải, chú sao mà làm được loại chuyện cầm thú như thế.”
 
Thẩm Tại chẳng tỏ vẻ gì, trực tiếp ra lệnh đuổi khách: “Không có việc gì thì anh đi được rồi đấy.”
 
“Đừng, vừa mới đến, đi gì mà đi. Này, không phải hai đứa đang nấu cơm sao.” Thẩm Hàm cười nói, “Biết nuôi trẻ quá nhỉ, còn ở nhà nấu cơm, anh còn chẳng thấy chú nấu bao giờ… Anh muốn ăn, anh với Thụ Diệc sẽ ở lại ăn trưa!”
 
Thẩm Tại im lặng vài giây mới hỏi: “Anh chắc chắn là muốn ăn?”
 
“Chắc chắn chứ, sao vậy, ăn một bữa cơm mà còn không được à?”
 
Thẩm Tại bỗng cười một tiếng: “Được thôi, tùy anh.”
 
Nói xong, Thẩm Tại mới nhìn sang Thẩm Thụ Diệc, rảnh rỗi hỏi một câu: “Dạo này ở chỗ ba cháu thế nào rồi?”
 
Vẻ mặt cứng đờ của Thẩm Thụ Diệc lúc này mới điều chỉnh lại: “À... Cũng được ạ.”
 
“Không bận thì về nhà nhiều hơn đi, bà cứ nhắc cháu suốt đấy.”
 
“Vâng... Chú cũng vậy ạ.”
 
Thẩm Tại: “Sao thế, bà lại nói chú không hay đến thăm à?”
 
Thẩm Thụ Diệc gật đầu: “Vâng, còn bảo là… Chú không hay về, bà cũng không hay được gặp... Thịnh Văn Ngôn.”
 
Thẩm Tại hơi nhướng mày.
 
Thẩm Thụ Diệc im lặng một lát, rồi lại không nhịn được mà hỏi: “Chú út, Thịnh Văn Ngôn cãi nhau với người nhà ạ? Cô ấy bỏ đi rồi? Vậy sau đó thì sao, cô ấy thế nào?”
 
Thẩm Tại nhìn cậu ta, im lặng vài giây ngắn ngủi, ánh mắt có vẻ trầm ngâm.
 
Thẩm Thụ Diệc mím môi, chùn lại: “Cháu... chỉ hỏi vậy thôi.”
 
Thẩm Tại thu ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Cô thế nào là chuyện của cô ấy, chú cũng chẳng phải người giám hộ.”
 
“Vâng…”
 
Lúc sau, Thẩm Tại lại quay đầu sang trò chuyện với Thẩm Hàm.
 
Thẩm Thụ Diệc thấy họ đang bàn chuyện quan trọng, nói một câu bảo đến phòng bếp phụ giúp.
 
Bên này, Thịnh Văn Ngôn đang nghiêm túc thái súp lơ.
 
Lúc nãy Thẩm Tại bảo cô không cần làm gì nữa, nhưng cô lại nghĩ như vậy mới chỉ có hai món thì không đủ, thế là cứ quyết định làm thêm một món cân bằng dinh dưỡng hơn, làm một món chay.
Pass chương 27: canhca
 
“Cần tôi giúp gì không?” Trong phòng bếp lộn xộn, Thẩm Thụ Diệc đi đến bên cạnh cô, nhẹ giọng hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại thấy cậu ta thì lại tiếp tục tập trung thái rau: “Không cần đâu, cậu ra ngoài đi.”
 
“Thôi cứ để tôi thái cho, cậu xem cá trong nồi kia thế nào đi.” Thẩm Thụ Diệc duỗi tay ra cầm lấy con dao trong tay cô.
 
Thịnh Văn Ngôn thấy Thẩm Thụ Diệc đã nhiệt tình như thế thì không giành lại nữa, “Cũng được, vậy cậu thái nhỏ chút nhé.”
 
“Ừ.”
 
Canh cá còn đang sôi lên ùng ục, Thịnh Văn Ngôn quay sang nhìn nó chăm chú, trong lòng chỉ có một suy nghĩ: Không biết nó có ngon không.
 
Cho nên trong bếp trừ tiếng nồi canh sôi và tiếng thái rau thì chẳng còn gì nữa.
 
Mà sự yên tĩnh này, so với trước kia thì khác rất xa.
 
Xa đến nỗi… Thẩm Thụ Diệc cảm thấy không quen.
 
Cậu ta vẫn nhớ, trước nay mỗi khi gặp mình cô đều rất nhiệt tình tích cực nói chuyện, lần nào cũng nhìn mình cười rạng rỡ, lần nào cũng tìm mọi cách để chọc ghẹo mình.
 
Nhưng lúc này, Thẩm Thụ Diệc quay sang nhìn cô… Cô đứng khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chăm vào nồi canh, thỉnh thoảng lại nhìn đồng hồ, cứ như hoàn toàn không cảm nhận được sự tồn tại của cậu ta.
 
“Cậu cũng biết nấu ăn à?” Cuối cùng Thẩm Thụ Diệc không chịu nổi sự tĩnh lặng kỳ dị này nữa, mở miệng hỏi một câu.
 
Thịnh Văn Ngôn thuận miệng đáp: “Cũng tạm, đang học. Trợ lý mà, cái gì cũng phải biết.”
 
Thẩm Thụ Diệc: “… Cậu rất nghiêm túc nhỉ.”
 
“Lại chẳng.” Thịnh Văn Ngôn nói đến đây thì có vẻ hơi tự hào, cười cười nói, “Tôi muốn chuyển thành nhân viên chính thức ở IZ, cũng không thể để chú út của cậu thấy tôi không đủ ok được.”
 
Thẩm Thụ Diệc nghĩ, đã rất lâu rồi mình không thấy Thịnh Văn Ngôn cười, thì ra, lúc cười lên cô vẫn xinh đẹp rạng rỡ như trước.
 
Rạng rỡ đến độ, làm trái tim người ta bỗng nảy lên lệch nhịp.
 
Thẩm Thụ Diệc khẽ hít sâu một hơi, dời tầm mắt đi: “Ừ, chuyển sang chính thức ở IZ không dễ, nhưng mà... Tôi tin cậu làm được.”
 
Thịnh Văn Ngôn hơi bất ngờ vì Thẩm Thụ Diệc cổ vũ mình như vậy, dù sao trước kia trong mặt cậu ta, mình chẳng làm nên trò chống gì.
 
Có lẽ, sau khi cô không còn dây dưa nữa thì cậu ta đã thả lỏng hơn, cũng có thể làm bạn bè bình thường.
 
“Ừ, cảm ơn nhé.”
 
“… Không có gì.”
 
Món cuối cùng đã xong, Thịnh Văn Ngôn gọi Thẩm Tại, Thẩm Hàm và Thẩm Thụ Diệc đến phòng ăn ngồi.
 
Còn cô thì chẳng để ai giúp đỡ, cứ một mình chạy qua chạy lại bưng từng món lên.
 
“Để tôi giúp xới cơm.” Thẩm Thụ Diệc nhìn bóng cô, định đứng dậy giúp đỡ.
 
“Không cần đâu, ngồi đi.” Thịnh Văn Ngôn nghiêm túc nói, “Mọi người đều ngồi cả đi, hôm nay đều là khách của Thẩm tổng chúng tôi, xin hãy để tôi - trợ lý Thịnh, toàn quyền phục vụ.”
 
Thẩm Tại cong môi, nhìn cô bày trò.
 
Thẩm Hàm thì lại khách sao: “Chà… Phiền cô nhé Văn Ngôn.”
 
“Không phiền ạ không phiền ạ.” Nói rồi lại chui vào bếp.
 
Thẩm Tại ngồi bên bàn ăn, tầm mắt dõi theo cô.
 
Đợi đến khi cô quay lại, anh chợt để ý thấy chiếc áo trắng cô đang mặc dính một vết bẩn màu vàng.
 
Vốn cũng chẳng có gì to tát, từ đầu anh đã đoán được cô nấu ăn thì kiểu gì cũng thành như đi đánh trận. Nhưng ánh mắt vô tình rơi xuống ống quần đùi cô xắn lên… Mới nhớ ra nãy giờ cô ra ra vào vào, vẫn mặc nguyên bộ đồ ngủ này.
 
“Được rồi, lên cả rồi, ăn thôi.” Thịnh Văn Ngôn nói rồi kéo ghế ra định ngồi xuống.
 
Bỗng Thẩm Tại cản lại.
 
Thịnh Văn Ngôn khó hiểu nhìn anh, “Sao vậy ạ?”
 
Thẩm Tại cầm đũa, giọng nhàn nhạt: “Đi lên thay quần áo đi rồi lại xuống ăn.”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui