Thay đồ cử nhân xong, Thịnh Văn Ngôn quay lại nhìn ngôi trường, bỗng có cảm giác không nỡ rời xa.
Từng tán cây ngọn cỏ trong trường trước đây chưa từng được trân trọng, giờ đây dường như cũng có chút cảm tình, dù sao thì đây cũng là nơi mình gắn bó gần bốn năm mà.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Văn Ngôn, đi luôn à?” Lâu Ngưng cũng vừa thay đồ xong, “Đợi mình đợi mình, tối nay cùng ăn bữa cơm đi.”
Thịnh Văn Ngôn nhìn đứa bạn thân Lâu Ngưng của mình, cảm giác không nỡ ấy lại tan đi đôi chút. Dù rời khỏi nơi này, nhưng người bên cạnh vẫn luôn ở đó.
Cô nhoẻn cười, nói: “Đi ăn à, mai đi, tối nay có việc rồi.”
“Việc gì đấy?”
Thịnh Văn Ngôn: “Tối nay mình định mời Thẩm Tại ăn cơm, giờ này anh ấy sắp tan làm rồi, mình qua đón anh ấy.”
Nghe Thịnh Văn Ngôn nhắc tới Thẩm Tại, Lâu Ngưng tự động lui lại mấy bước: “Hiểu rồi, giai nhân có hẹn, có người khác phái thì kẻ vô nhân tính là cậu sẽ chẳng ở lại với mình đâu.”
Thịnh Văn Ngôn thật thà gật gật đầu: “Cậu hiểu thì tốt, yên tâm đi chị em, mai mình nhất định sẽ mời cậu một bữa.”
“Khỏi đi, vài đồng lương còm bây giờ của cậu, chỉ đủ uống gió Tây Bắc thôi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“… Cút.”
Lâu Ngưng chuẩn bị ra về một mình, đang định đi thì đột nhiên nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn đang nhét cái gì đó vào cái túi to cô mang theo, cô ấy tiện tay kéo lại, "Vờ lờ? Cậu trộm đồ cử nhân làm gì vậy?”
Đồ cử nhân là của trường phát cho, mặc xong thì đều phải trả lại, con nhỏ này sao lại nhét vào túi.
Thịnh Văn Ngôn: “Trộm gì mà trộm? Mình mua đấy được chưa.”
“Cậu lấy cái này làm gì?”
“Còn có người chưa chụp ảnh với mình mà.”
“Mặc về chụp với mẹ hai cậu?”
Thịnh Văn Ngôn lắc đầu, thản nhiên nói: “Không, định mặc chụp với Thẩm Tại một tấm.”
……
Sau khi tạm biệt Lâu Ngưng trước cổng trường, Thịnh Văn Ngôn rất nhanh đã lái xe trở lại công ty, suốt quãng đường, lòng cô mừng vui phơi phới, nhạc trong xe cũng bị cô vặn to lên mấy lần.
Thật ra đối với cô thì chụp ảnh tốt nghiệp cũng không phải chuyện gì quá quan trọng.
Nhưng hôm nay mặc lên bộ quần áo kia, lúc đứng ở quảng trường nhìn mọi người đều đang chụp ảnh lưu niệm với những người thân yêu nhất, cô bỗng ý thức được rằng: Đây là một chuyện rất đáng để kỷ niệm.
Thế nên, cô liền nghĩ đến Thẩm Tại.
Nếu đã là ngày đáng để kỷ niệm, vậy phải ở bên người quan trọng nhất… Thế là cô nảy ra một ý, đóng gói bộ đồ mang đi luôn.
Cô nghĩ, đợi đến khi chụp xong tấm hình này với Thẩm Tại, ngày tốt nghiệp của cô hôm nay mới gọi là trọn vẹn, như thế mới có thể đăng lên vòng bạn bè.
Gươm giáo đã sẵn sàng, nhưng không ngờ về đến công ty thì lại... vồ hụt.
Thẩm Tại vậy mà không có ở công ty.
“Không phải còn chưa tới giờ tan làm sao, anh ấy đâu rồi?” Thịnh Văn Ngôn hỏi Trần Siêu.
Trần Siêu: “Làm sếp mà còn phải xem xem hết giờ hay chưa à?”
“…”
Trần Siêu lấy làm lạ, “Không phải cô xin nghỉ chiều nay rồi sao, sao giờ lại chạy về?”
“À, bên trường kết thúc sớm… Vậy sếp đi đâu rồi?”
Trần Siêu: “Việc riêng, chắc là hẹn người ta đi ăn rồi.”
“Vậy thôi.”
Thịnh Văn Ngôn có hơi hụt hẫng, cô cất công mang quần áo về tận đây, thế mà không dùng được.
Mà không phải cô đã gửi tin nhắn nói mời anh ăn rồi sao, anh có hẹn không đi được thì cũng phải trả lời cô một câu chứ.
Sếp lớn đúng là sếp lớn… Thích bơ là bơ.
——
Màn đêm buông xuống, bầu trời như phủ mực, chẳng thấy nổi một gợn trăng sao. Nhưng cũng may nước gợn sóng sánh, cảnh hồ nước ngoài cửa sổ vẫn bù đắp được thiếu sót đêm nay.
Trong một căn phòng ở Đinh Lan Các, cánh cửa sổ mở tung, sương hương lượn lờ, rượu thơm tỏa khắp nơi.
“Rượu này thật không tồi, này, sao hôm nay lại tốt bụng đột xuất thế, hẹn bọn này ra uống rượu ngon thế này.” Dương Khiêm Hòa buông chén rượu, trêu chọc nói.
Thẩm Tại dựa vào lưng ghế, một tay gác lên bệ cửa sổ, hơi có vẻ lười nhác: “Dương Khiêm Hòa, rượu của tôi cậu uống còn ít sao.”
Dương Khiêm Hòa cười ha hả: “Tuyệt phẩm thì vẫn còn ít lắm, đúng không Thẩm Hàm?”
Thẩm Hàm: “Uống thì uống đi, nói nhiều thế làm gì, cẩn thận sau không có phần của cậu nữa đâu.”
Dương Khiêm Hòa lập tức làm động tác khóa miệng: “Ok tôi không nói nữa.”
Nói hay không nói, kết quả vài giây sau, anh ta lại nhận được một cú điện thoại.
“Bảo bối à, à tan làm rồi hả? Vậy giờ em đang làm gì? Chờ anh... Ôi bảo bối ơi, đúng là không khéo rồi, anh còn đang đi xã giao.” Nói rồi Dương Khiêm Hòa ra hiệu với Thẩm Tại, nhưng anh ta chợt nhớ ra Thẩm Tại chắc chắn sẽ không bao giờ đáp lại mình, thế là mau mau chuyển sang Thẩm Hàm.
Thẩm Hàm cười đầy ẩn ý, ghé sát vào điện thoại của anh ta: “Dương tổng, hay là chúng ta đàm phán lại giá cả bên này đi? Ít nhiều gì anh cũng phải cho chúng tôi thêm chút ít chứ…”
“Đợt chút nhé Thẩm tổng, ngại quá.” Dương Khiêm Hòa lại che miệng nói: “Bảo bối, anh thật sự đang bận, mai gặp em nhé, ngoan...”
Người bên kia không biết lại nói gì, Dương Khiêm Hòa dỗ dành hai câu lấy lệ, xong mới cúp máy.
Cúp xong, anh ta cầm chén rượu lên cụng ly với Thẩm Hàm, có vẻ thuần thục lại tùy ý.
Thẩm Tại làm lơ hai người từ đầu đến cuối, anh chỉ hững hờ nhìn ra cửa sổ, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Hàm hỏi: “Ai vậy, lại là bảo bối nào nữa?”
Dương Khiêm Hòa: “Người nhà cứ giới thiệu bắt làm quen, quấn người quá thể, nhưng may là trông cũng được.”
“Thế cơ à, được đến thế nào?”
“Anh tự xem đi.” Dương Khiêm Hòa đưa điện thoại cho Thẩm Hàm, “Cái ảnh nền điện thoại này chính là cô ấy cài đấy, cứ phải để ảnh mình mới chịu, cản cũng không cản nổi.”
Thẩm Hàm cười nhìn xem: “Ồ, được đấy.”
“Được mà đúng không?” Dương Khiêm Hòa im ắng mấy giây, như chợt nhớ ra chuyện gì, nói, “Có đôi nét giống với trợ lý nhỏ kia của cậu ta, nhưng cũng chỉ hơi hơi thôi, vẫn kém hơn chút.”
“Trợ lý nhỏ? Cậu nói Văn Ngôn à?”
Dương Khiêm Hòa: “Đúng thế, tôi thấy cô bé kia rất xinh đẹp.”
Nghe thấy tên của Thịnh Văn Ngôn, Thẩm Tại nãy giờ luôn lười nói chuyện với người trước mặt, cuối cùng lại hơi dời mắt nhìn sang.
Dương Khiêm Hòa thấy thế lập tức đẩy điện thoại ra cho anh nhìn: “Này, cậu nhìn xem, có phải có nét giống không?”
Thẩm Tại lạnh lùng nhìn anh ta một cái, hơi liếc mắt nhìn màn hình điện thoại.
Trên màn hình là một cô gái đường nét sắc sảo, mặt mày tinh tế, là một cô gái xinh đẹp, nhưng… Thẩm Tại nhớ tới tấm ảnh trong bài đăng của Thẩm Thụ Diệc, người trong ảnh nhìn thẳng vào ống kính, nụ cười rạng rỡ, là vẻ đẹp không ai có thể sánh bằng.
Pass chương 31: dinhlancac
Giờ lại nói có người khác giống cô, làm anh có hơi khó chịu.
Thẩm Tại nhíu mày, thu lại ánh mắt: “Không giống.”
Thẩm Hàm: “Anh cũng thấy không giống, hơn nữa, cô gái này rõ ràng là có chút dấu vết dao kéo đấy.”
Dương Khiêm Hòa trố mắt: “Đỉnh vậy! Sao anh biết!”
Thẩm Hàm xòe tay: “Tỉ lệ này, hình dáng này, tinh tế quá đôi khi cũng khó tin đấy, nhìn nhiều là biết thôi.”
Dương Khiêm Hòa giơ tay làm động tác 'bội phục', rồi lại quay sang nói với Thẩm Tại: “Mà sao hôm nay trợ lý nhỏ không đi với cậu thế, hai người không phải lúc nào cũng như hình với bóng à?”
Thẩm Tại: “Xin nghỉ rồi.”
“Để làm gì?”
“Chắc để chụp ảnh tốt nghiệp.” Thẩm Hàm nói với Dương Khiêm Hòa, “Cô bé ấy học cùng khóa với thằng cháu tôi, hôm nay tôi còn thấy Thụ Diệc đăng ảnh chụp chung với Văn Ngôn nữa.”
“Thế à, tôi xem với nào.”
Dương Khiêm Hòa cái gì thì không có chứ tò mò thì là hạng nhất, vội bảo Thẩm Hàm mở ảnh ra cho anh ta xem.
Thịnh Văn Ngôn đúng là y hệt gu của anh ta, xem xong lại không nhịn được khen cô: “Cô bé này xinh thật đấy!”
Thẩm Hàm: “Này cậu được rồi đấy, có đủ chưa hả, còn có ý đồ với một cô bé nữa à.”
Dương Khiêm Hòa: “Tôi có đâu.”
Thẩm Hàm lườm anh ta một cái, nói với Thẩm Tại: “Lần trước là anh sơ suất, nói cô nhóc này thích chú càng là do anh hiểu lầm, chú nói không sai, cô bé này đúng là thích Thụ Diệc, anh nghe Vân Nghê nói rồi.”
“Phụt ——” Dương Khiêm Hòa suýt nữa thì sặc rượu, “Gì với gì cơ? Ai thích ai? Sao anh lại hiểu nhầm trợ lý nhỏ kia thích Thẩm Tại.”
“Đã nói là nhầm mà.” Thẩm Hàm sờ sờ cằm, “Như vậy đúng là rất xứng đôi với Thụ Diệc, nghe nói lần trước hai đứa còn đi dạo phố với mẹ, chậc, có vẻ có hy vọng đây.”
Hiểu lầm, Thịnh Văn Ngôn đúng là rất biết khiến người ta hiểu lầm.
Thích một người, lại có thể làm nũng đáng yêu với người khác, dây dưa không ngừng.
Thẩm Tại nghe giọng hai người đối diện ồn ào tán dóc, vốn đã có chút bực dọc lại càng thêm khó chịu.
“Hai người tiếp tục đi, tôi về trước đây.” Anh đứng dậy, cũng chẳng báo trước một tiếng, nói đi là đi.
Dương Khiêm Hòa cũng quen rồi, lúc trước mỗi lần anh có công việc đột xuất gì là lại như vậy, “Này, vậy rượu này của cậu... Tôi uống hết nhé.”
Thẩm Tại ra khỏi phòng, không đáp lời, cũng coi như đồng ý.
Thẩm Hàm: “Mới thế đã đi à, đi đâu đấy.”
Dương Khiêm Hòa: “Em trai anh anh còn không biết à, chắc chắn lại là công việc rồi, con người cậu ta không phải không có gì quan trọng hơn công việc sao?”
Thẩm Hàm gật gật đầu: “Cũng phải, vậy hai mình uống tiếp chứ?”
“Sao lại không uống, không uống hết thì thiệt quá.”
……
Thẩm Tại vừa ra khỏi, nhân viên phục vụ chờ ở cửa phòng đưa áo khoác lại cho anh: “Thẩm tiên sinh, ngài định đi ạ.”
Thẩm Tại không mặc lên, chỉ tùy tiện khoác lên khuỷu tay: “Ừ.”
“Vậy để tôi sắp xếp người lái xe đưa ngài về.”
“Được.”
Đinh Lan Các không phải ở trung tâm thành phố, từ đây về đến Đồng Nguyệt Loan phải mất 40 phút.
Vốn dĩ lúc ở Đinh Lan Các cũng đã muộn rồi, khi về đến nhà thì đã vào đêm.
Nhân viên nhà hàng giúp anh đỗ xe trước cổng rồi lại xuống xe mở cửa cho anh: “Thẩm tiên sinh, có cần đưa anh vào tận nhà không ạ.”
Thẩm Tại có uống chút rượu, nhưng vẫn chưa đến mức say, “Không cần đâu, cậu đỗ xe vào là được.”
“Vâng.”
Thẩm Tại đẩy cổng ngoài biệt thự đi vào trong, nhưng chưa được vài bước anh đã thấy trên thềm đá trước cửa nhà mình có người ngồi.
Người kia hôm nay buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo sơ mi với chân váy ngắn, hiếm khi thấy có vẻ giống học sinh. Chắc vì nghe thấy tiếng mở cổng, cô lập tức buông điện thoại xuống, ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Đôi mắt chớp chớp, giống một chú mèo nhỏ chỉ biết ngồi một chỗ giương nanh múa vuốt đợi chủ nhân quay về..
“Anh về rồi à.” Mèo nhỏ giương vuốt chạy tới như bay, hơi bĩu môi, gương mặt đầy vẻ ấm ức.
Thẩm Tại vẫn đứng tại chỗ, im lặng một lúc lâu mới nói: “Cô lại làm sao đây, lại muốn tới đây đi dạo?”
Thịnh Văn Ngôn lắc đầu: “Không phải đi dạo, tôi ngồi đây chờ anh đấy.”
“Chuyện gì?”
“Muốn chụp ảnh chung!” Thịnh Văn Ngôn nói, “Tôi còn mang cả đồ cử nhân này, tôi muốn chụp ảnh với anh, mọi người nói bộ quần áo này là phải chụp kỷ niệm với người quan trọng của mình mới được, tôi nghĩ không thể thiếu anh: Là sếp kiêm người thầy đầu tiên khi tôi bước chân ra xã hội!”
Thẩm Tại rũ mắt nhìn cô, trong đầu bỗng xuất hiện tấm ảnh trên vòng bạn bè kia.
Men say hơi dâng lên, Thẩm Tại duỗi tay day day mi tâm, sự bực bội trong lòng lại càng dày thêm, thế nên lúc mở miệng khó tránh khỏi nặng lời: “Đây mà là chuyện quan trọng gì, nửa đêm nửa hôm cô chạy tới đây, công việc giao cho cô còn ít phải không?”
Thịnh Văn Ngôn sửng sốt: “Đâu có ít đâu, tôi, tôi làm xong rồi, không tin anh hỏi Trần Siêu đi.”
Nghĩ nghĩ rồi cô lại nói: “Anh tức giận như thế làm gì, sao chụp ảnh tốt nghiệp lại không quan trọng được, đối với tôi là rất quan trọng đấy.”
Mèo nhỏ lại càng ấm úc.
Rõ ràng anh biết cô giỏi nhất là bày trò giả vờ giả vịt, nhưng nhìn vành mắt như ngay giây tiếp theo là có thể hồng lên kia, anh lại cảm thấy như mình dường như chẳng thể nói ra những lời làm khó người ta.
“Sếp à, vốn dĩ tôi đã định về nhà rồi, nhưng nghĩ hôm nay vẫn phải chụp với anh một tấm nên mới chạy qua đây đấy. Tôi còn sợ quấy rầy anh làm việc nên cũng không dám gọi điện cho anh.” Thịnh Văn Ngôn níu tay áo anh năn nỉ, “Chụp một tấm đi mà, tôi chờ anh gần 2 tiếng rồi đó…”
Gió đêm dạt tới, lúc lướt qua người dường như đã cuốn theo mùi rượu còn sót lại đi mất.
Thẩm Tại nhìn người trước mặt, chợt trong nháy mắt đã tỉnh táo hẳn.
Đương nhiên anh biết, cơn bực dọc cả ngày nay không phải hư ảo. Chỉ là, anh sao lại vì bản thân hiểu lầm tâm tư của người này mà thấy bực bội chứ, tự cảm thấy thật hoang đường.
Chẳng qua cô chỉ là đứa trẻ mới lớn, mình lại nghĩ gì thế này.
“Chụp một tấm đi mà! Một tấm thôi, có được không?”
Thẩm Tại đã hoàn toàn tỉnh táo, anh liếc cô, khẽ xùy một tiếng: “Biết rồi, đừng ồn nữa.”