Em chỉ thích gương mặt anh

 
Thịnh Văn Ngôn cũng không hẳn là vì muốn chống đối với Thẩm Tại mới tiếp cận Mạc Học Nghĩa, mà vì cô quả thật có hứng thú với hạng mục kia của anh ta.
 
Cạnh tranh với Thẩm Tại một lĩnh vực mình thấy hứng thú, cô cảm thấy rất cần thiết.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không phải anh nói cô cần trưởng thành sao, cô muốn để anh thấy, như vậy có phải là trưởng thành hay không.
 
Sau khi ra khỏi tiệc rượu, Thịnh Văn Ngôn cũng không lên xe Thẩm Tại. Cô đứng trước cửa đợi một lúc, sau đó thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ chạy tới.
 
Cửa sổ kéo xuống, chàng trai ngồi ở ghế lái huýt sáo với cô: “Thịnh công chúa, hôm nay lại xinh đẹp rồi~”
 
Thịnh Văn Ngôn cười đắc ý, cô kéo cửa ghế phụ rồi ngồi vào.
 
Dương Thánh đưa nước cho cô, cường điệu nói: “May mà tôi ở gần đây, nếu không là không có cơ hội được đón công chúa rồi.”
 
Thịnh Văn Ngôn nhẹ hất hàm, ra lệnh nói: “Mau nhanh lên đi, chở tôi về.”
 
Dương Thánh giơ dấu tay tuân mệnh: “Công chúa ngồi vững nhé, xuất phát ngay đây!”
 
Cài dây an toàn xong, chiếc xe thể thao nổ máy phóng đi, không bao lâu đã khuất khỏi tầm mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
“Ai vậy?” Dương Khiêm Hòa đi ra, đến bên cạnh Thẩm Tại.
 
Thẩm Tại đứng ngoài cửa, nhìn theo hướng xe rời đi, nói: “Bạn của cô ấy.”
 
“Cậu chàng này màu mè quá nhỉ.” Dương Khiêm Hòa bất mãn nói, “Ơ, cậu thế này là không được nhé, không cho tôi lại gần, vậy mà lại đưa cô ấy lên xe người ta, chẳng nhẽ tên kia thì trông đáng tin hơn tôi à?”
 
Thẩm Tại trầm mắt, có chút bực dọc, vừa rồi cô đi không chút do dự, là thật sự không muốn anh đưa về nhà.
 
Dương Khiêm Hòa chậc một tiếng: “Cô nàng này không thích cậu nữa rồi phải không?”
 
Thẩm Tại hơi sững người.
 
Dương Khiêm Hòa nói: “Haizz, cũng phải, ở bên cạnh cậu thì còn có thể bị mê hoặc, chứ bây giờ còn không ở IZ nữa rồi, phồn hoa thì chốn nào không có, cần cái đồ nhạt nhẽo như cậu làm gì.”
 
Vừa dứt lời, đã bị Thẩm Tại phóng cho một mũi tên sắc lạnh.
 
Dương Khiêm Hòa lẳng lặng bước về sau một bước: “Ờ kìa, tôi cũng đâu có nói sai. Hơn nữa, cô ấy không quấn lấy cậu, chẳng phải đúng ý cậu rồi sao.”
 
Đúng ý sao?
 
Ngay cả chính Thẩm Tại cũng không rõ, trước đó chỉ đơn giản là suy xét cho sự nghiệp của cô, nhưng thật ra sau khi cô đã đi khỏi tầm với của mình, lại bỗng nhận ra mấy tháng nay như thiếu thiếu gì đó. 
 
Ồn ào náo nhiệt đã biến mất, quay về trạng thái yên bình anh đã quen thuộc từ lâu, nhưng hình như, cũng không đúng ý lắm.
 
Chiếc xe thể thao màu đỏ chạy như bay trên đường lớn, lướt nhanh qua ánh đèn neon hai bên đường khiến chúng trông như một dòng chảy ánh sáng.
 
Thịnh Văn Ngôn hạ cửa sổ xe xuống, nhìn vào gương chiếu hậu. Tòa nhà tổ chức tiệc rượu đã không thấy đâu nữa, chỉ còn lại những ngọn đèn đường và dòng xe cộ kéo dài như vô tận, nhìn không thấy điểm cuối.
 

“Hôm nay Thẩm Tại cũng ở đó à.” Dương Thánh hỏi.
 
Thịnh Văn Ngôn gác một tay lên cửa sổ: “Đúng vậy.”
 
“Cậu vì anh ta nên mới đi?”
 
“Tôi là vì ba tôi bảo đi nên mới đi, ai mà biết anh ta cũng ở đấy.” Thịnh Văn Ngôn liếc xéo cậu ta, “Làm sao, tôi cứ phải đi vì Thẩm Tại đúng không.”
 
Dương Thánh: “Ôi trời sao thế được, Tiểu Thịnh tổng mấy nay là chính là kẻ cuồng công việc, Thẩm Tại là cái thá gì, sao đáng để cậu nhớ nhung chứ.”
 
Thịnh Văn Ngôn nghe vậy lại chỉ im lặng, cô chống đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không có một chút ý cười.
 
Dương Thánh liếc nhìn cô, lắc lắc đầu.
 
Mặc dù Thịnh Văn Ngôn không lên xe Thẩm Tại mà lại gửi tin nhắn bảo cậu ta tới đón, nhìn thì như lạnh nhạt, nhưng thật ra càng che giấu lại càng lộ liễu.
 
Dạo này dù không còn ở IZ, nhưng theo cậu ta thấy, cái người này thật ra vẫn chưa quên Thẩm Tại.
 
Dương Thánh là bạn thân của Thịnh Văn Ngôn đã bao nhiêu năm, cũng như Lâu Ngưng, thực ra cậu ta rất quan tâm cô.
 
Trước kia cậu ta thích nhất là nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn dương dương tự đắc, không cố kỵ điều gì, thích ai thì thích, theo đuổi ai thì theo đuổi, lúc nào cũng kiểu “Bà đây oách nhất”.
 
Nhưng bây giờ... Cậu ta thật sự không nhìn nổi Thịnh Văn Ngôn vì không có được ai đó mà ỉu xìu héo rũ thế này.
 
“Này, cuối tuần tôi với Lâu Ngưng tổ chức đi nhậu một bữa, gọi thật nhiều người tới chơi, cậu cũng đến cùng đi.”
 
Thịnh Văn Ngôn vẫn không thấy hứng thú, nhàn nhạt nói: “Dạo này bận gần chết rồi, không đi đâu.”
 
Dương Thánh nhíu mày: “Không được, nếu cậu vẫn xem tôi với Lâu Ngưng là anh em tốt, cậu phải tới.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “Sao còn chơi ép người nữa vậy?”
 
“Bắt buộc đấy.” Dương Thánh nói, “Công việc bận thế nào cũng phải điều độ mà, căng giãn vừa phải hiểu không? Có bận bịu cũng phải có thả lỏng. Còn nữa, cậu đã bao lâu rồi không đi nhậu với bọn này hả, cậu nói xem có phải trong lòng cậu chỉ biết mỗi Thẩm Tại, không còn để tâm bọn này nữa không?”
 
“Bớt nói quàng nói xiên đi.” Thịnh Văn Ngôn bị khích, thế là nói, “Ở đâu, địa chỉ.”
 
Dương Thánh cong môi, biết ngay dùng Thẩm Tại để khích cô là không sai mà: “Như này mới phải chứ, đến lúc đó nhắn cậu sau.”
 
——
 
Thật ra thì, Dương Thánh nói cũng không sai, dạo gần đây cô đúng là quá căng thẳng.
 
Một mặt là cố tình để quên đi Thẩm Tại, một mặt khác thì, giống như đang nóng lòng muốn chứng minh điều gì đó.
 
Đã lâu không tham gia những cuộc tụ tập chơi bời, chính cô cũng cảm thấy mình giống như nữ Bồ Tát quanh năm suốt tháng ngồi trong núi.
 
Thế nên hôm đó cuối tuần, cô nhận lời mời của bọn Dương Thánh tới bữa tiệc nhỏ của bọn họ. Lúc thấy địa chỉ rồi cô mới biết chỗ này cô rất quen, trước đó có một lần cô chơi tung xúc xắc uống rượu với Dương Khiêm Hòa, chính là ở đây.
 
Club này có phòng bao, cũng có chỗ ngồi ngoài trời, lần trước tới chơi với mấy người Dương Khiêm Hòa là ở trong phòng bao, lần này Dương Thánh bao một khu ngoài trời, thích hợp cho việc tổ chức tiệc hơn.
 
Thịnh Văn Ngôn đến muộn vài phút, được nhân viên phục vụ dẫn vào.

 
Khu ngoài trời có một đoạn hành lang ngắn trồng đầy hoa, vừa đi ra khỏi hành lang hoa, đã nghe thấy trên đầu vang lên ba tiếng 'Đoàng đoàng đoàng' rất lớn.
 
Cô còn chưa kịp giật mình, đã có một đống mảnh pháo giấy rực rỡ sắc màu bay lất phất từ trên cao rơi xuống.
 
“Chào mừng Tiểu Thịnh tổng!!”
 
“Chào mừng chào mừng, nhiệt liệt chào mừng.”
 
Thịnh Văn Ngôn: “......”
 
“Văn Ngôn! Nào nào nào, chờ mỗi cậu thôi đấy, mau qua đây.”
 
Thịnh Văn Ngôn sốc đến không nói nên lời dần lấy lại tinh thần, liền trông thấy hai đứa bạn thân và một đám gương mặt xa lạ.
 
“Các cậu làm gì đây, long trọng vậy?” Thịnh Văn Ngôn nghi hoặc nói.
 
Dương Thánh đi lên trước: “Đương nhiên rồi, đây là đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, sao lại không long trọng nghênh đón được.”
 
“Cho tôi?” Thịnh Văn Ngôn cười, “Hôm nay là ngày gì đặc biệt à?”
 
Dương Thánh cười mờ ám: “Hôm nay, là ngày Tiểu Thịnh tổng cậu đây, tìm hoan mua vui!”
 
Thịnh Văn Ngôn hơi nhướng mày: “Thần kinh.”
 
“Thôi thôi, đừng nghe cậu ta lải nhải, lại đây ngồi đi, mình vác bao nhiêu rượu ngon từ hầm rượu của ba mình qua đây đấy.” Lâu Ngưng ôm cánh tay cô, kéo cô đến ghế sô pha trung tâm của khu ngồi ngoài trời.
 
Thịnh Văn Ngôn đi theo cô ấy, lúc ngồi xuống mới hỏi: “Sao nhiều người vậy, ai thế?”
 
Lâu Ngưng: “Đẹp trai không?”
 
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt quan sát, đêm nay ngoại trừ cô và Lâu Ngưng, còn lại tất cả đều là con trai, hơn nữa, người nào người nấy đều rất đẹp trai, phong cách đa dạng, kiểu gì cũng có.
 
“Ồ... Cũng không tệ lắm.”
 
“Đều là của cậu đấy.”
 
Thịnh Văn Ngôn chớp mắt: “Của mình?”
 
Lâu Ngưng cười sâu xa: “Đúng vậy, theo đuổi Thẩm Tại làm gì, chỗ này, toàn bộ đều là của cậu, tùy ý chọn đi.”
 
“... Đúng là chị em.”
 
Lâu Ngưng: “Chút lòng thành chút lòng thành thôi.”
 
Thịnh Văn Ngôn biết Lâu Ngưng và Dương Thánh chỉ không muốn cô buồn thôi, cho nên cô cũng không nói gì thêm, phối hợp cùng bọn họ chơi tiếp.
 
Khu lộ thiên ánh đèn mờ tối, nơi xa là lầu cao cảnh đêm, trước mắt là xa hoa trụy lạc.
 

Thịnh Văn Ngôn chơi game thua, lại bị phạt rượu. Anh chàng đẹp trai trắng trẻo ngồi bên cạnh nhanh tay rót rượu cho cô, nhưng vì chỉ đổ lưng chén cứ bị người khác liên tục móc mỉa.
 
“Thua một lần phạt một ly! Lâm khải, cậu còn chưa rót đầy cho cô ấy đâu, như vậy là bất công đấy.” Dương Thánh cố ý nói.
 
Chàng trai tên Lâm Khải ngượng ngùng, nói: “Cô ấy uống nhiều rồi, để cô ấy uống ít đi chút.”
 
“Chà~ Thật biết quan tâm người ta.”
 
Thịnh Văn Ngôn cười trừng mắt lườm Dương Thánh một cái: “Cậu câm miệng đi, muốn nhìn tôi uống gục luôn chứ gì?”
 
Dương Thánh: “Ai bảo cậu cứ thua suốt?”
 
“Không sao, cô không uống được nữa, nếu thua tôi uống.” Lâm Khải nói.
 
Thấy có người nói vậy, mấy cậu trai khác cũng nhao nhao hùa theo: “Tôi cũng có thể, tôi giúp cô uống.”
 
“Để tôi để tôi, tôi đang khát.”
 
“Cậu thôi đi, tửu lượng kém như vậy, còn không bằng tôi.”
 
……
 
Không biết Lâu Ngưng đã chạy khỏi chỗ bên cạnh Thịnh Văn Ngôn từ bao giờ, bây giờ xung quanh ríu ra ríu rít, toàn là tiếng đám con trai bợ đỡ. Thịnh Văn Ngôn cong môi cười, vừa yêu dã vừa vô lại, trông có vẻ như tâm trạng rất tốt.
 
Chỉ là nơi đáy mắt, lại mang theo một tia lạnh lẽo.
 
Thật ra cô thấy hơi ồn ào.
 
Đám người này, hình như cũng chỉ có cậu Lâm Khải này là nói ít hơn chút. 
 
Thịnh Văn Ngôn liếc sang nhìn cậu ta, cô biết, lí do Lâu Ngưng để cậu ta ngồi bên cạnh cô, là bởi vì mặt mày của cậu Lâm Khải này, có chút giống Thẩm Tại. Chỉ là, cậu ta thiếu đi khí chất thong dong bình thản của Thẩm Tại, cũng thiếu đi sự kiêu ngạo của người đứng trên nơi cao như Thẩm Tại.
 
Nhưng về tổng thể thì, có hai phần là tương tự.
 
“Sao vậy... Hay là để tôi uống?” Lâm Khải thấy cô nhìn mình chằm chằm, định lấy rượu trong tay cô qua.
 
Nhưng Thịnh Văn Ngôn tránh đi, cô ngửa đầu uống cạn ly.
 
“Tôi thua thì tôi tự uống, không cần cậu.” Thịnh Văn Ngôn đặt ly xuống, nói.
 
Lâm Khải hơi thẹn thùng: “Cô cứ nhìn tôi mãi, nên tôi tưởng cô muốn tôi uống giúp.”
 
“Không phải, tôi nhìn cậu là vì cậu đẹp trai.”
 
Lâm Khải hơi sửng sốt, sau đó nói: “Cô còn đẹp hơn...”
 
“Vậy à.” Thịnh Văn Ngôn vén tóc, thản nhiên nói, “Tôi cũng cảm thấy thế.”
 
Lâm Khải khẽ cười một tiếng.
 
Tối nay Thịnh Văn Ngôn đã uống rất nhiều, hoàn toàn là muốn bung xõa.
 
Sau đó thì ngồi trên sô pha không đứng dậy nổi nữa, nhưng cô chẳng hề lo lắng, vì ở đây có Dương Thánh và Lâu Ngưng, cô hoàn toàn yên tâm.
 
Mọi người xung quanh vẫn tiếp tục chơi, Thịnh Văn Ngôn nheo nheo mắt, đầu óc mơ mơ màng màng, chỉ cảm thấy hơi mông lung.
 
“Cô không sao chứ, cô Thịnh.” Bên cạnh có người vỗ nhẹ tay cô.
 
Thịnh Văn Ngôn liếc sang, chàng trai áo trắng bên cạnh mặt mày tuấn lãng, dần dần trùng khớp với hình ảnh của người trong đầu cô.

 
Nhìn thấy anh, cảm giác mông lung tan biến, mọi cái cô muốn đều hiện ra rõ ràng.
 
Xa hoa truỵ lạc không phải điều cô muốn, những cuộc vui náo nhiệt này, thực ra toàn là giá lạnh.
 
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày, bỗng thấy sống mũi cay cay, “Anh thật đáng ghét...”
 
Lâm Khải nhìn bàn tay nắm chặt lấy ống tay áo mình, nhẹ giọng nói: “Sao thế?”
 
Thịnh Văn Ngôn nói rất nhỏ, lại buồn buồn tủi tủi nói: “Anh chẳng quan tâm em... Em thích anh như vậy, tại sao anh lại không để em trong lòng.”
 
Lâm Khải cũng không biết cô đang nói gì, chỉ là nhìn cô nàng đại tiểu thư một giây trước còn tươi tắn xinh đẹp, giờ lại như đứa trẻ không được ăn kẹo. 
 
“Cô Thịnh…”
 
“Là vì em không đủ xinh đẹp sao? Tuổi nhỏ thì đã sao chứ, anh còn được hời cơ mà...”
 
Thịnh Văn Ngôn hình như đã coi cậu ta thành một người khác, cô nghiêng đầu, ngả lên vai cậu ta. Lâm Khải ngồi thẳng tắp, không dám lộn xộn, “Có phải cô uống nhiều quá rồi không.”
 
“Đúng vậy.” Thịnh Văn Ngôn lẩm bẩm, giơ tay phải ra trước mặt.
 
Chiếc nhẫn trên ngón trỏ kia vẫn đang tỏa ra ánh sáng bàng bạc, lúc trước ở IZ cô đã tháo ra, nhưng sau đó trong lòng không nỡ, lại đeo lên.
 
Cô đúng là đứa ngốc, đây cũng đâu phải nhẫn đính ước gì, chỉ là anh thay công ty đền cho cô mà thôi, sao cô phải xem nó như bảo bối vậy chứ.
 
“Này! Xòe tay ra.” Thịnh Văn Ngôn đột nhiên nói.
 
Lâm Khải không hiểu, nhưng vẫn xòe tay ra trước mặt cô.
 
Thịnh Văn Ngôn tháo chiếc nhẫn Coco Crush trên ngón trỏ xuống, đặt vào lòng bàn tay cậu ta.
 
Lâm khải: “Cái này…”
 
“Cho anh đấy!”
 
“Hả?”
 
“Đền cái gì chứ, tôi không thèm!”
 
Chè chén ăn chơi ngoài khoảng sân lộ thiên, bồi hồi bất định trong cuộc tỉnh tỉnh mơ mơ.
 
Mà một nơi khác, Dương Khiêm Hòa đang đón một đám bạn của anh ta lên tầng.
 
Đi ngang qua khoảng sân kia, Dương Khiêm Hòa liếc mắt nhìn qua, hỏi người phục vụ bên cạnh, “Hôm nay có người đặt chỗ này rồi à?”
 
Dương Khiêm Hòa là khách quen của club này, cũng là cổ đông, phục vụ thấy anh ta thì vội nói: “Vâng ạ Dương tổng.”
 
“Chỗ ngoài trời còn không?"
 
“Dạ hết rồi ạ, là khách hàng bao trọn.”
 
Dương Khiêm Hòa ồ một tiếng, thuận miệng hỏi: “Ái chà, làm party à.”
 
Ông chủ hỏi chuyện, người phục vụ đương nhiên nói hết không kể là chuyện lớn chuyện nhỏ: “Là cậu hai nhà họ Dương bao ạ, nói là, cho Thịnh đại tiểu thư ăn mừng.”
 
“Thịnh đại tiểu thư…” Dương Khiêm Hòa xoa xoa cằm, không khỏi bất ngờ, “Thịnh Văn Ngôn sao?”

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận