Em chỉ thích gương mặt anh

Trong nhà còn bất cứ ánh sáng nào khác, chỉ còn lại một chùm sáng trên đầu trải xuống thân hai người.
 
Thịnh Văn Ngôn hơi ngửa đầu, gương mặt mơ màng, nhưng dưới vẻ ngây thơ lại là muôn vàn gợi cảm.
 
Trong một cái chớp mắt ấy, Thẩm Tại chỉ cảm thấy chiếc lồng giam ở tận sâu nơi đáy lòng mình như bị một thứ gì sắc bén phá vỡ, chẳng kịp phòng bị, dòng máu nóng cuộn trào mãnh liệt, nháy mắt đã lan khắp toàn thân.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh nhìn Thịnh Văn Ngôn chăm chú, bàn tay nắm chặt, như muốn bóp nát eo cô.
 
Nhưng Thịnh Văn Ngôn lại không nhận ra sự thay đổi trong ánh mắt anh, cô còn đang hả hê liều lĩnh, ngang nhiên khiêu khích, không chút e dè.
 
"Thẩm Tại anh cũng chẳng ra gì, hôn lên môi anh cảm giác cũng hệt như với người khác, mà kỹ thuật của anh còn không bằng... Không như Lâm Khải! Dáng dấp cậu ta không đẹp bằng anh, nhưng những mặt khác đều giỏi hơn anh..."
 
"Tôi thích biết bao nhiêu người rồi, anh có là gì. Ngay cả Thẩm Thụ Diệc tôi cũng có thể nói buông là buông... Họ Thẩm các anh chẳng có ai tốt đẹp!"
 
"Tôi cảm thấy mình hết thích anh rồi, anh chẳng có điểm gì tốt cả, tôi —— Ưm!"
 
Đột nhiên Thịnh Văn Ngôn bị người ta xoay mạnh một cái, chỉ trong nháy mắt, lưng cô đã áp lên tường, mà người trước mặt lại đè xuống!
 
Người đàn ông bỗng cắn môi cô, dễ dàng cạy mở, một mạch tiến vào.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cả quá trình chỉ ngắn ngủi hai giây, cô còn chưa kịp có phản ứng gì đã bị hơi thở của anh quét sạch.
 
Nụ hôn này khác xa với kiểu "chuồn chuồn lướt nước" vừa nãy của cô, cô choáng ngợp, cô ngỡ ngàng, chỉ cảm thấy đầu lưỡi bị cuốn vào, thả ra, lại cuốn vào... Hành động của anh hung hãn mà gấp gáp, là xúc động, là sụp đổ, hoàn toàn không cho người ta khoảng trống để ngơi nghỉ.
 
Thịnh Văn Ngôn bị nhốt giữa anh và bức tường, hụt hơi không thở nổi.
 
Cô run lên, cố gắng đẩy anh ra, nhưng một chút sức lực này của cô so với Thẩm Tại thì quả thực chỉ như gãi ngứa, anh giữ chặt cổ tay cô, dứt khoát đè ra sau lưng cô.
 
Đau... Đầu lưỡi tê dại có hơi đau.
 
Mà sức lực của người phía trước lại lấn át hoàn toàn, thật là chẳng khác gì muốn ăn thịt.
 
"Ưm... Ha..."
 
Thẩm Tại hôn lên khóe môi cô, nhân lúc này cô nghiêng đầu đi, cuối cùng cũng được hô hấp bình thường.
 
Mà lúc cô nghiêng đi, Thẩm Tại cũng dừng lại bên tai.
 
Anh nghe hơi thở hỗn loạn của cô hòa với của mình, nhắm mắt lại, mấy giây sau, lại một lần nữa mở ra. Hương thơm thoang thoảng nơi chóp mũi, nhưng thứ mà anh ngửi thấy, lại chỉ là nồng nàn quyến rũ và dục vọng.
 
Thẩm Tại hít sâu một hơi, khó lắm mới đè xuống được một chút xao động và cơn giận.
 
"Không như Lâm Khải? Cậu ta hôn em thế nào?" Anh nắm cằm cô, xoay đầu cô lại, đôi mắt dưới ánh đèn không được sáng cho lắm này, đang nhìn cô chằm chằm không chớp lấy một cái.
 
Đầu óc dưới tác dụng của cồn lại càng thêm mơ hồ, nhưng dù là vậy, Thịnh Văn Ngôn vẫn cảm nhận được nguy hiểm.
 
Cô mím chặt môi, dường như chỉ cần cô vừa mở miệng, anh sẽ giống như vừa rồi, làm cho cô cả thở cũng không nổi.
 
"Nói đi." Ngón tay Thẩm Tại nắm lấy cằm cô lại càng thêm mạnh bạo.
 
Thịnh Văn Ngôn ngước mắt nhìn anh, đầu óc mụ mị, cô cảm thấy mình như đang trong mơ, bởi vì Thẩm Tại của lúc này không giống với Thẩm Tại tỉnh táo tự chủ, luôn luôn lạnh mặt trong trí nhớ của mình.
 
"Tôi, tôi không biết..."

 
"Không biết? Uống nhiều quá, mất trí nhớ rồi." Thẩm Tại cười lạnh, "Hay là gọi tên Lâm Khải kia đến, để tôi tự hỏi?"
 
Thịnh Văn Ngôn đồng ý đúng là mình uống nhiều nên sinh ra ảo giác rồi, Thẩm Tại đâu có biết nói chuyện kiểu này, anh sẽ chẳng để ý những chuyện này đâu... Anh còn chẳng thích cô, vậy thì quan tâm cô với Lâm Khải hay Dương Khải gì đó làm gì?
 
Thịnh Văn Ngôn nhỏ giọng nói: "Có phải anh điên rồi không..."
 
Thẩm Tại hơi sững lại, phải, anh cảm thấy, mình điên thật rồi.
 
Anh biết, trước đó trong vô thức đã rung động với cô.
 
Nhưng xưa nay anh luôn rất lí trí, bất kể là vì anh đã lấp đầy chỗ trống do thiếu hụt sự quan tâm từ gia đình nên Thịnh Văn Ngôn mới ỷ lại vào anh, hay vì tiếp xúc với anh trong thời gian dài cô nên đã nảy sinh tình cảm với anh vì ngoại hình, anh cũng không thể xác định cảm giác thích của cô đối với anh to lớn đến đâu.
 
Cho nên anh cảm thấy mình vẫn nên giữ thái độ không quan tâm, không để ý.
 
Nhưng lúc ở khu nghỉ dưỡng suối nước nóng, anh biết cô gọi điện cho Thẩm Thụ Diệc, mà người kia cũng ngàn dặm xa xôi đến tìm cô, lúc ấy lòng anh đúng là không khống chế được cơn giận.
 
Một giây đó anh đã biết, mình vẫn chưa thoát được cảm tình kia, mà còn lún sâu vào.
 
Nhưng đối phương là Thẩm Thụ Diệc, anh đành dừng bước.
 
Bởi vì nếu hai người này còn lại cảm xúc gì đó với đối phương, anh sẽ không thể xen vào.
 
Sau đó về công ty, hai người lại không có phát triển gì như anh đã đoán, thật ra lúc ấy anh cũng hơi khó hiểu, nên anh vẫn như thường ngày, bình tĩnh sắp xếp công việc cho cô, đứng trên góc độ của một lãnh đạo, muốn dẫn dắt cô đi con đường tốt hơn.
 
Nhưng cô lại tức giận với anh.
 
Anh đã nghĩ, nếu như cô có thể làm tốt ở Khải Thịnh, cuối cùng rồi cô sẽ hiểu vì sao anh để cô rời hỏi IZ thôi, không phải là muốn để cô rời khỏi mình, mà muốn để cô là chính cô, không vì mình mà quanh quẩn một chỗ. 
 
Mà trong lúc đó, anh cũng có tìm hiểu tin tức về cô, biết cô thích ứng rất tốt ở Khải Thịnh, cũng nhận được rất nhiều lời khen.
 
Anh đã rất vui... Nhưng nào ngờ, hôm nay đến club kia lại thấy cô như vậy, cũng không ngờ lại nghe thấy cô nói những lại này. Càng không ngờ hơn là, nghe cô nói thế, anh lại không ngừng sụp đổ.
 
"Em nghĩ tôi điên rồi phải không?" Thẩm Tại khàn giọng nói.
 
"Tôi cảm thấy... Anh không phải là Thẩm Tại..." Người trong lòng giọng nhỏ dần nhỏ dần, rồi sau đó giống như ngất đi, mềm nhũn dựa lên người anh.
 
Thẩm Tại ôm lấy ai kia, im lặng thật lâu.
 
Không phải Thẩm Tại.
 
Anh cũng cảm thấy, mình lúc này, không phải mình.
 
——
 
Lại nằm mơ, lại là khu vui chơi kia.
 
Chỉ là, lần này không có mẹ, chỉ có Thẩm Tại.
 
Nhưng mà không phải Thẩm Tại mười chín tuổi.
 
Thẩm Tại trong giấc mơ kia chính là Thẩm Tại của bây giờ, cao cao tại thượng, sát phạt quyết đoán, không bị cảm xúc chi phối.
 
Anh dắt cô lúc 10 tuổi đi trên đường, đi rồi đi, cô nói cô muốn ngồi vòng quay ngựa gỗ, anh liền dắt cô đến đó, còn anh thì đứng ngoài rào chắn, mỉm cười nhìn cô.

 
Cô rất vui, vì có người chơi với mình... Nhưng sau khi vòng quay đi hết một vòng rồi quay lại, cô chợt nhận ra người đứng ngoài rào chắn kia đã biến mất.
 
Anh bỏ rơi cô, không cần cô nữa.
 
Cô trong giấc mơ cứ cuống cuồng tìm anh, khóc như mưa.
 
Lòng vô cùng buồn bã...
 
Đến khi Thịnh Văn Ngôn tỉnh lại, còn có thể cảm nhận được sự hoảng hốt và rối bời của đứa trẻ kia.
 
Nhưng cũng may, đó chỉ là mơ.
 
Thịnh Văn Ngôn khẽ thở phào, ngồi dậy khỏi giường, sau đó cô chợt nhận ra, căn phòng này hơi quen quen.
 
Cô đã từng ở đây một lần, là cái lần ở nhà Thẩm Tại ở Đồng Nguyệt Loan.
 
Sao cô lại ở đây?
 
Thịnh Văn Ngôn nhấn lên mi tâm, đầu đau như búa bổ.
 
Sau đó, ký ức như nước xối vào đầu, từng đoạn chồng chéo lên nhau, như mơ như thực.
 
Nụ hôn khiến mình không thể thở nổi... Vòng quay ngựa gỗ... Bữa tiệc ngoài trời... Khu vui chơi...
 
Thịnh Văn Ngôn ngồi ngây như phỗng trên giường 5 phút đồng hồ, hoàn toàn là không biết làm sao.
 
Đến cùng thì đâu là mơ đâu là thật.
 
Hôn... Thẩm Tại hôn cô?
 
Cái này cmn không phải nói nhảm à.
 
Thịnh Văn Ngôn nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn bò ra khỏi giường, cô mở cửa, đi xuống tầng.
 
Trong phòng bếp có tiếng động, cô dừng lại ở phòng ăn, không lâu sau đã thấy một người đàn ông mặc áo phông trắng đi từ bếp ra.
 
Lúc đi ra thấy cô đứng đó, anh dừng lại vài giây rồi mới nói: "Tôi tưởng em vẫn chưa dậy, đang định đi gọi em."
 
Thịnh Văn Ngôn nhíu mày: "... Anh làm gì vậy?"
 
Thẩm Tại cầm sữa bò để lên bàn: "Bữa sáng, lại ăn đi."
 
Thẩm Tại trông vô cùng bĩnh tĩnh, giống hệt như mọi ngày.
 
Nhưng Thịnh Văn Ngôn đã hoàn toàn không tin sự bình tĩnh của anh nữa. Bởi vì Thẩm Tại là kiểu người cho dù hôm nay có giết người, ngày mai anh vẫn có thể mặc âu phục, đeo cà vạt, trước khi ra khỏi nhà còn thong thả uống một cốc cà phê. 
 
Thịnh Văn Ngôn không rõ ký ức của mình là mơ hay thật, sau khi ngồi xuống rồi, cô mới hỏi: "Hôm qua là anh đưa tôi đi khỏi bữa tiệc."
 
Thẩm Tại ngồi đối diện với cô, cắt một miếng lạp xưởng: "Ừm."
 

"Sao anh lại đưa tôi đi, còn đưa đến nhà anh?"
 
Thẩm Tại nhấc mắt nhìn cô, nhớ tới tối hôm qua, sắc mặt lạnh dần: "Bởi vì em say không về nhà nổi nên mới đưa em đến chỗ tôi, còn như tại sao lại đưa em đi à, em tìm hoan mua vui, có ra gì không?"
 
Thịnh Văn Ngôn: "Vậy cũng chẳng liên quan gì tới anh!"
 
Lạp xưởng đã xiên lên, Thẩm Tại không ăn, lại buông xuống, nhìn thẳng vào cô, "Em nói lại xem?"
 
Câu nói này, nghe quen quá.
 
Tối qua có phải anh đã nói rồi không? Có phải sau khi nói xong, hai người liền...
 
Thịnh Văn Ngôn đầy vẻ giận dữ, nhưng trong lồng ngực lại đập loạn lên thình thịch thình thịch, sợ là giả, lại sợ là thật, vô cùng mâu thuẫn.
 
"Anh, anh... Chúng ta, có phải hôm qua chúng ta..."
 
"Hôn."
 
"......"
 
Thịnh Văn Ngôn trợn mắt há mồm, ngồi ngay đơ trên ghế, Thẩm Tại lại cầm dao lên cắt một miếng.
 
"Anh hôn tôi?!" Thịnh Văn Ngôn lấy lại tinh thần, giọng cao hơn hẳn.
 
Tay cầm dĩa của Thẩm Tại khựng lại, nói: "Là em hôn tôi trước."
 
"Không đúng! Là anh đòi hôn tôi mà, tôi không thở nổi mà anh vẫn cứ hôn!"
 
"......"
 
Thẩm Tại câm nín, hiển nhiên là không phản bác được.
 
Thịnh Văn Ngôn khó tin nhìn anh, bị sự thật này đánh cho ngu người.
 
Sao vậy được, sao anh lại hôn cô, chẳng lẽ, thích cô?
 
Nhưng sao tự nhiên lại thích cô! Đến tận bây giờ vẫn chẳng thấy anh có ý gì với mình.
 
Mà đến cùng thì hôm qua đã xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng Thẩm Tại lại xuất hiện ở chỗ bọn họ uống rượu?!
 
Đầu óc Thịnh Văn Ngôn rối như tơ vò.
 
"Thịnh Văn Ngôn."
 
"Anh đừng nói gì cả!"
 
Ding ding ——
 
Đúng lúc này điện thoại vang lên, Thịnh Văn Ngôn chưa tỉnh hồn, ngơ ngác bắt máy.
 
"Alo, cậu ở nhà không, hôm qua sao rồi? Dồi ôi cậu không biết đâu, hôm qua lúc Thẩm Tại xuất hiện suýt nữa thì dọa chết mình, cậu cũng biết trước đó mình có mắng anh ta mà, cả đời này mình chả muốn gặp anh ta đâu... Này, cậu không sao chứ?" Tiếng Lâu Ngưng ríu rít nói chuyện vang lên không ngừng.
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn người đối diện, nói: "Không sao... Giờ cậu tới đón mình đi."
 
"Hả? Được, nhà cậu đúng không, mình tới ngay."
 
"Không phải, cậu đến Đồng Nguyệt Loan đi, nhà Thẩm Tại."
 
Lâu Ngưng: "...?"
 
——
 
Thịnh Văn Ngôn nào còn tâm trạng ăn sáng gì nữa, cô vội vàng nhồi nhét hai miếng rồi chạy ra cửa chờ Lâu Ngưng.

 
Thẩm Tại đi từ trong nhà ra, thấy cô đang đứng ngây ra đó, nhìn về hướng xe tới.
 
Anh hơi nhíu mày, bước đến gần, "Em có thể vào nhà chờ."
 
"Khỏi cần!" Thịnh Văn Ngôn nói, "Cô ấy sẽ đến ngay thôi, tôi ở đây chở."
 
Thẩm Tại không thích những người bạn này của cô, nói: "Sau này đừng chơi bời trác táng với bọn họ."
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh: "Thế nào là chơi bời trác táng?"
 
Thẩm Tại nói đến đây lại tức: "Em ngồi với một đám con trai, còn hôn... Em còn thấy không phải chơi bời trác táng à?"
 
Hôn???
 
Cô đã nói vậy à?
 
Thịnh Văn Ngôn nhìn anh một hồi, chợt phản ứng lại.
 
Cho nên, là vì anh hiểu lầm cô tối qua đã làm những chuyện như vậy nên mới nổi giận, hôn cô một trận?
 
Cái này gọi là gì, ghen à?
 
Anh ghen cái gì chứ, tự dưng nhảy ra, nói hôn là hôn.
 
"Anh không thích thấy tôi như vậy?" Thịnh Văn Ngôn hỏi.
 
Ánh mắt Thẩm Tại lạnh băng: "Em mà còn dám như thế, Thịnh Văn Ngôn, em tự gánh hậu quả."
 
Bimmm ——
 
Là tiếng còi xe.
 
Thịnh Văn Ngôn quay đầu lại, trông thấy xe Lâu Ngưng đang đi tới gần, cô nói: "Tôi là người trưởng thành rồi, hậu quả gì tôi đều có thể gánh được."
 
Thẩm Tại đanh mặt.
 
Nhưng Thịnh Văn Ngôn không muốn nghe anh dạy dỗ gì nữa, cô đi đến cạnh chiếc xe, mở cửa ngồi vào.
 
"Đi, lái xe."
 
Lâu Ngưng nhìn Thẩm Tại cách đó không xa, ngập ngừng nói: "Này, mình có cần xuống xin lỗi anh ta không?"
 
Thịnh Văn Ngôn khó hiểu: "Cậu xin lỗi cái gì?"
 
"Mình, mình thấy, lúc trước mình có mắng anh ta..."
 
"Móa! Anh ta còn nhớ được chắc, đi thôi!"
 
Lâu Ngưng đành quay đầu: "Được rồi, nhưng cậu còn chưa nói sao hôm qua lại ở nhà anh ta đâu, hôm qua anh ta không đưa cậu về nhà à?"
 
Chính Thịnh Văn Ngôn cũng không thể thích ứng với chuyện đã xảy ra tối qua, giờ cô chỉ muốn tránh xa Thẩm Tại, tỉnh táo lại, suy nghĩ cho thông, "... Chuyện này nói ra thì dài lắm."
 
...
 
Chiếc xe dần khuất khỏi tầm mắt, cuối cùng đã không thấy tăm hơi.
 
Thẩm Tại đứng tại chỗ, nhìn theo hướng kia, đáy mắt tối dần.
 
"Thẩm Tại, tôi thấy tôi hết thích anh rồi, anh chẳng có điểm gì tốt cả."
 
Nếu nhớ không nhầm thì, tối qua, cô đã nói như thế.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận