Em đều có gương mặt anh thích

Mộc Tiêu vẫn mang ý cười như cũ: “Chào cô.”
Những người đi một mình tới cửa hàng cô, thì hoặc là tới để tìm sự thanh tịnh, hoặc là tính toán gây phiền toái cho ai đó. Thông thường thì chỉ những người ở vế sau mới có thể cố ý lại đây chào hỏi cô.
Đây có thể là đơn hàng thứ ba trong tháng này. Mộc Tiêu nghĩ, công việc kinh doanh cũng thật tốt đấy.
Người đẹp đi thẳng vào vấn đề, mở ra túi xách tinh xảo, đem một tấm ảnh chụp đặt lên trên bàn nấu ăn, chậm rãi đẩy qua: “Tôi tên là Vệ Xán.”
Tấm ảnh này chắc là chụp lén, có lẽ là sợ bị phát hiện. Người chụp đã giấu máy ảnh ở phía sau ai đó. Bức ảnh đã được chỉnh sửa, chỉ có một người đàn ông ở đằng xa là rõ ràng. Anh ta ngồi ở trên ghế sô pha lật xem một tập văn kiện, mặc một bộ vest màu xanh đậm. Bộ đồ làm anh ta trở nên cao quý, lạnh lùng hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay khi ánh mắt Mộc Tiêu chạm vào bức ảnh, trong đầu cô liền chả hiểu sao mà hiện ra một câu nói lưu hành trên internet:
Định mệnh thật tuyệt vời.
Người đàn ông anh tuấn này, trước đó không lâu mới ở trên tiệc đính hôn chỉ cho cô một "con đường sống”.
Ngón tay Vệ Xán chỉ mặt người đàn ông, chậm rãi nói: “Tôi muốn biết hình mẫu lý tưởng của anh ta.”
-
Qua nửa giờ, Vệ Xán lại đeo kính râm bước ra khỏi cửa hàng bánh ngọt, duỗi tay đón một chiếc xe taxi.
Sau khi lên xe, cô cứ nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu, cho đến khi cửa hàng "Quên đi" khuất khỏi tầm mắt thì mới nhẹ nhàng thở ra. Cô tháo kính râm xuống cho vào túi rồi gọi lại một cuộc gọi nhỡ.
 “Chị Xán!” Nam sinh 16 - 17 tuổi ở đầu dây bên kia vui sướng kêu lên, “Em gọi điện thoại thực ra là muốn nói cho chị. Lão đại vừa tới trong cục thì phát hiện chị trốn việc, nhưng mà ba phút trước anh ấy lại rời đi rồi.”
Vệ Xán: “…”
Vậy cậu nói cái rắm gì.
Nhưng mà, hôm nay cô chính là đi công tác, hơn nữa còn là do lão đại tự mình cử đi, cho nên cô không được coi là trốn việc.
A Thành còn ở bên kia giúp cô nghĩ cái cớ, Vệ Xán nhéo lông mày: “Chuyện này để nói sau. Chị hiện tại có cái vấn đề nghiêm túc hơn.”
A Thành cung kính nói: “Chị Xán nói đi.”

“Chị vừa rồi, dùng ngón tay, rất khinh miệt mà chọc vào ảnh chụp lão đại, còn chọc vào mặt…” Vệ Xán hồi tưởng lại, vẫn cứ cảm thấy run bần bật. Ngoài sự run rẩy còn có một chút hâm mộ chính mình, “Này tính là hành vi đại bất kính sao? Liệu chị có bị sét đánh không? Có ư?”
Cô còn ở trước mặt cô gái mà lão đại muốn hẹn hò, dùng vẻ mặt bức bách mà nói: “Tôi muốn biết hình mẫu lý tưởng của anh ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật là ngu ngốc khi làm việc này!
Vệ Xán có dự cảm, mặc kệ lão đại lần này có thành công đem được chị gái về hay không, thì cô đều trốn không thoát khỏi việc bị tính sổ sau mùa thu này.
Nếu là không thành công, lão đại sẽ tìm cô tính sổ. Nếu là thành công… thì chị gái sẽ tới tìm cô tính sổ.
Vệ Xán đã tưởng tượng ra vẻ mặt lạnh nhạt của Mộc Tiêu vừa mài dao, vừa thản nhiên nói: “Lúc trước chính là cô phải không? Muốn đưa mỹ nữ tới cho Giang Cận nhà tôi?”
Nhưng cô cũng là bị lão đại làm cho tức nước vỡ bờ nha!
……
“Cậu nghe đây, A Thành.” Vệ Xán biểu tình nghiêm túc, gằn từng chữ một, “Hôm nay lão đại bảo chị giúp anh ấy làm một chuyện. Chị dự cảm rằng làm việc này nhất định không được chết tử tế. Cậu mau đi đến chỗ đạo trưởng Khang Khang, thay chị cầu lá bùa bình an…”
Tài xế taxi bên cạnh nhịn không được mà nghiêng đầu nhìn cô một cái: “Tiểu thư, cô có phải xem nhiều phim truyền hình quá rồi phải không?”
Lại còn đạo trưởng Khang Khang, đạo giáo nào lại có thể một chút là than thở, thất bại như vậy?
-
Làm nghề kinh doanh là một môn huyền học. Có đôi khi ở trong tiệm nửa ngày cũng không thấy được bóng người. Có đôi khi khách hàng lại đi đến giống như một bầy ong.
Sau khi Vệ Xán rời đi, trong tiệm có năm, sáu vị khách lục tục tới. Mộc Tiêu vội đến nỗi dưới chân có gió, cũng chả có tâm tư đi cân nhắc rốt cuộc có nên tiếp nhận lời ủy thác của Vệ Xán hay không.
Cho đến 11 giờ đêm, vị khách cuối cùng rời đi. Mộc Tiêu mới xoa cổ mình, từ sau lon ngũ cốc lấy ra bức ảnh chụp Giang Cận.
“Đừng hiểu lầm, tôi đối với đàn ông không có hứng thú.” Vệ Xán lúc đó cười nói như vậy, “Người này ở trong giới kinh doanh rất có danh tiếng, tai to mặt lớn nha. Tôi đây, vừa vặn có chút việc muốn làm theo cách làm của anh ta, cho nên muốn lên kế hoạch đưa tới cho anh ta một người phụ nữ. Cô biết đấy, trong giới kinh doanh, đôi khi có mối quan hệ tình cảm thì sẽ nói chuyện càng tốt hơn.”
Cho nên, Vệ Xán hy vọng có thể biết được hình mẫu lý tưởng của Giang tổng, như vậy kế tiếp cô ấy cũng có thể gãi đúng chỗ ngứa.

Mộc Tiêu có chút do dự.
Nhận công việc kiểu này không hề vi phạm nguyên tắc đạo đức mấu chốt "không giết người phóng hỏa" của cô, độ khó cũng không cao. Hơn nữa Vệ Xán vừa rồi còn hứa hẹn sẽ cho cô tiền đặt cọc.
Đối với Mộc Tiêu, người muốn có nhiều tiền hơn nữa, thì thật khó để nói là không có động tâm.
Nhưng vào thời điểm cô muốn đáp ứng Vệ Xán, trong lòng cô lại hiện lên một người phản đối, la lớn: “Không!”
Người phản đối kia tận tình khuyên bảo mà nói, từ xưa đến nay, tặng mỹ nữ cho Hoàng đế bệ hạ đều không phải là vị quan tốt đẹp gì. Giang Cận nghiệp giới tinh anh như vậy, biết bao nhiêu người phụ nữ muốn leo lên, lại có bao nhiêu người có nổi sự chân thành? Ngươi dám khẳng định rằng hành động của Vệ Xán không phải là bụng dạ khó lường ư?
Kết quả lại có một người khác hiện lên nói, khó lường hay không khó lường thì đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Ta chỉ là một võ sĩ nhận tiền làm việc. Ai mà muốn phụ trách nửa đời sau của anh ta có hạnh phúc hay không?
……
Mộc Tiêu mặc kệ trong não mình đang biểu diễn một cái tiểu kịch trường. Cô lau khô những chiếc cốc đã được rửa sạch, chuẩn bị ngày hôm sau lại bỏ vào tủ khử trùng. Đúng lúc này, chuông gió treo ở cửa lại vang lên. Mộc Tiêu cũng không ngẩng đầu lên mà nói: “Xin lỗi, đóng cửa rồi.”
Trong lòng cô có việc, liền không thích giả bộ dịu dàng lễ phép, biểu tình trên mặt có thể nói là lạnh nhạt.
Triệu Bội Bội thở phì phì nói: “Mộc Tiêu! Cậu thay đổi rồi!”
Mộc Tiêu: “… Là cậu à.”
Triệu Bội Bội bước vào, cởi bỏ mũ và khẩu trang kín mít, mái tóc xoăn bồng bềnh lộ ra: “Cửa hàng lớn của cậu khinh thường khách hàng.”
Mộc Tiêu vắt khô khăn rửa chén, rồi đặt ở bên cạnh bồn rửa tay: “Đại minh tinh, nói câu có lương tâm vậy, con mắt nào nhìn ra cửa hàng tớ lớn?”
Triệu Bội Bội hì hì cười, ở trước mắt cô so đo: “Hai con mắt.”
Mộc Tiêu cởi tạp dề cotton ra, đi đến ngồi ghế dựa bên cạnh Triệu Bội Bội, tiện tay đem tạp dề đặt ở trên lưng ghế. Cô một bên cởi bỏ dây thun buộc tóc, một bên nói: “Hơn nửa đêm tới tìm tớ, là có chuyện gì gấp sao?”
Triệu Bội Bội do có thân phận là minh tinh, cho nên rất ít khi đến cửa hàng của cô, bình thường đều liên hệ với cô bằng WeChat.
“Tớ có một chuyện vô cùng quan trọng, cần phải nói cho cậu một tiếng.” Triệu Bội Bội nói.

Mộc Tiêu sắp xếp gọn gàng đống sách bị khách hàng làm cho lộn xộn, không chút để ý mà đáp: “Hả?”
Triệu Bội Bội hiếm khi nghiêm túc mà đập một cái “bang” ở trên quyển sách: “Mời cậu nghiêm túc một chút!”
Thấy nàng nghiêm túc, Mộc Tiêu đành phải ngồi xuống một bên.
“Cậu còn nhớ rõ cái tên đạo sĩ đã làm mưa làm gió gần đây không? … À không, hiện tại nên gọi hắn là “quạ đen”. Hắn ta hiện tại đang ở An Thành!”
Triệu Bội Bội nhắc đến chính là Cục trưởng Cục Điều Tra Đặc Thù, Mộc Tiêu đã nghe qua tin đồn về hắn.
Nghe nói hắn thoạt nhìn còn trẻ, nhưng tướng mạo lại kém xa, là kẻ máu lạnh, tàn nhẫn. Yêu quái gặp được hắn cơ bản đều không có kết cục tốt đẹp. Tất cả đều giống như con gà bị đuổi trở về núi sâu rừng già.
Chỉ cần yêu quái chịu nói gốc gác thân phận của mình thì còn được đối xử nhẹ nhàng. Nghe nói trước đó không lâu, vị Cục trưởng này liền đem một con yêu quái còn sống sờ sờ treo lên để cho chảy hết máu. Khung cảnh đẫm máu cùng hiệu ứng kinh dị chắc chắn có tác dụng giết chết một người, lại răn dạy trăm người.
Từ xưa đến nay, muôn vàn yêu quái từng treo giải thưởng đối với người giết được hắn. Kết quả là những con yêu quái đến tìm đều bị chết ở trong tay hắn. Hắn lại an ổn mà sống đến thế kỷ 21, lắc mình biến hoá, vô cùng thích ứng với xã hội hiện đại mà lăn lộn đội mũ quan, trở thành Cục trưởng Cục Điều Tra Đặc Thù.
Cuối cùng, Triệu Bội Bội kết luận: “Tóm lại, đây là kẻ đặc biệt tàn nhẫn độc ác, đặc biệt làm người giận sôi, đặc biệt cực kỳ tàn ác biến thái điên cuồng, cần phải chú ý!”
Sử dụng liên tiếp ba câu “đặc biệt”, có thể thấy được cảm xúc của Triệu Bội Bội rất mãnh liệt.
Mộc Tiêu ngược lại thoạt nhìn vô cùng bình tĩnh. Cô mở bàn tay của Triệu Bội Bội ra, đem sách đặt lại chỗ cũ: “Chắc là không có tệ như vậy đâu.”
Triệu Bội Bội: “… Mộc Tiêu, cậu rốt cuộc có hiểu hay không? Người bị nguy hiểm nhất chính là cậu đấy!”
Trong đám yêu quái, hoạ bì có tu vi tuy rằng không tính là cao, nhưng năng lực lại có tác dụng vô cùng. Người muốn lợi dụng cô chỗ nào cũng có, muốn diệt trừ cô cũng có khối người. Lúc trước Vương Sùng cũng nhắc nhở qua, dặn cô đặc biệt cẩn thận.
Mộc Tiêu nói: “Cậu xem, hắn giết đều là những yêu quái xấu xa tội ác tày trời, là chúng nó tự gieo gió gặt bão nha.”
“Tuy nói là như vậy, nhưng đối với con người mà nói, dù sao chúng ta cũng là dị tộc. Hắn không chừng sẽ đối phó với chúng ta đấy.” Triệu Bội Bội nói, “Có câu nói này cậu nghe qua chưa? “Không phải tộc ta, tất có dị tâm!””
“Từ khi tớ tiến vào xã hội loài người, liền chưa từng lãng phí qua một giây nào của sinh mệnh mình. Tớ vẫn luôn cần cù chăm chỉ tạo ra thu nhập cho quốc gia. Cục Điều Tra có cái tư cách gì mà bắt tớ.” Mộc Tiêu chỉ vào giấy phép kinh doanh trên tường, “Thấy chưa? Tớ là một người đứng đắn, lao động là quang vinh nhất.”
Triệu Bội Bội: “…”
Nàng hoài nghi giấy phép này cũng là do Mộc Tiêu uy hiếp ai đó làm ra.
Mộc Tiêu cười một chút, lấy bút chì từ trong ống đựng bút ra, bắt đầu viết thực đơn mới. Viết được vài nét bút, cô vô tâm hỏi: “Cái tên Cục trưởng kia, hắn tới một mình, hay tất cả đều đến?”
Người đàn ông áo đen trong cái đêm mưa kia, cũng ở trong đó sao?
Nghĩ tới như vậy, cô xác thực đã không biết tung tích của hắn ta trong nhiều năm qua.

Mộc Tiêu dừng ngòi bút lại, bỗng nhiên cô có chút bất an.
“Cái này… không rõ có ai nữa.” Triệu Bội Bội suy nghĩ một chút rồi nói.
Mộc Tiêu thất thần đáp lại.
Đối với cô mà nói, Cục trưởng Cục Điều Tra là một biểu tượng xa xăm nơi cuối chân trời. Cô không sợ hãi lắm.
Cô sợ là sợ cái tên đàn ông áo đen kia. Hắn từng vô số lần muốn đem cô giam cầm bên người, bắt cô biến thành bộ dạng của người trong lòng hắn, vừa cố chấp lại đáng sợ.
Tuy rằng Mộc Tiêu đã trốn thoát nhưng vẫn bị hắn ta cảnh cáo, vĩnh viễn đừng xuất hiện lại trước mặt hắn.
Nếu hắn cũng tới thành phố này…
Triệu Bội Bội đẩy khuỷu tay cô: “Mộc Tiêu? Sao lại ngẩn người rồi?”
Không khí ấm áp từ điều hòa không ngừng truyền đến, nhưng trên làn da của Mộc Tiêu lại cảm thấy hơi lạnh lẽo. Cô miễn cưỡng cười: “Không có việc gì.”
Sau khi hết giờ làm, tâm trạng vốn là nên vui vẻ. Nhưng hôm nay Mộc Tiêu đã thấp thỏm cho tới khi đi ngủ, làm cái gì cũng đều thất thần.
Cô thất thần ngồi trên chiếc giường lớn trong phòng ngủ, cách một lúc lại lật xem bản đồ. Trung Quốc rộng lớn như vậy, nhưng hiện tại lại không có một nơi nào làm cô muốn đến. Trong chốc lát cô lại kiểm tra số dư trong tài khoản ngân hàng của mình, thấy con số ít ỏi thì lại thở dài. Buổi tối hôm nay trời không có sao, bầu trời đêm đen kịt, quạnh hiu khiến người ta khó nhìn rõ phương hướng.
Sốt ruột, không có chuyện gì tốt đẹp cả.
Đúng lúc này, điện thoại nhận được một tin nhắn.
Mộc Tiêu thuận tay click mở ra, thoạt nhìn không thể tin nổi. Cô nhìn lại một lần nữa.
Có nhiều thêm 10 vạn trong tài khoản của cô.
Ai đã gửi tiền cho cô?
Trong đầu cô đột nhiên hiện lên bộ dạng của Vệ Xán, lẽ nào đây chính là cái gọi là tiền đặt cọc?
… Cũng quá hào phóng rồi.
Cô thoạt nhìn liền trông giống như có công phu sư tử ngoạm gian thương à?
Nhưng mà nói trở lại, có một số tiền như vậy, cô muốn đi nơi nào tạm tránh đều không thành vấn đề.
Đúng lúc này, điện thoại có một tin nhắn gửi tới, là dãy số lạ: “Trình tiểu thư, gửi trước một chút tâm ý. Chút việc nhỏ này, xin đừng cự tuyệt nha.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận