Em đều có gương mặt anh thích

Hình mẫu lý tuởng, nó có thể là những từ ngữ trừu tượng như là “hiền lành”, “đức hạnh”, “quyến rũ”, cũng có thể là chỉ riêng cho một người cụ thể đang sống nào đó, như là bạn nữ ngồi cùng bàn thời đi học, hoặc là mong muốn có được một ngôi sao nổi tiếng nhưng lại không thể với tới.
Phạm vi nhưng lại quá rộng.
Vệ Xán nói, phẩm vị của Giang tổng rất cao, những bông hoa bình thường đều không lọt vào mắt anh. Lúc trước có mấy công ty muốn dùng thủ đoạn như vậy để một bước lên trời, thậm chí còn đề nghị liên hôn, nhưng anh đều không có ngoại lệ mà đóng cửa từ chối.
Cho nên cô ấy hy vọng Trình Bạch Chi cuối cùng có thể đưa ra một phương án hoàn chỉnh. Phương án này tốt nhất là độc nhất vô nhị, dẫn đầu đi trên con đường thanh cao, không nên đi vào con đường dung chi tục phấn (1) lúc xưa. Tốt nhất là làm “phô trương” một chút khiến cho Giang tổng sáng mắt ra.
(1) dung chi tục phấn: sắc đẹp chỉ do phấn son, sắc đẹp giả dối, tục tằng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu trả lời: [Tìm một người đàn ông?]
Vệ Xán: […]
Lão đại thực xin lỗi!!
Em không phải cố ý bôi nhọ anh!!
Nhưng mà ai biết được tiểu tỷ tỷ hoạ bì nhà anh lại có cái suy nghĩ kỳ dị như vậy nha!
[Anh ta thích phụ nữ.] Vệ Xán vội vàng làm sáng tỏ.
Mộc Tiêu: [Ồ, có yêu thích ngôi sao nào không?]
[Không nghe nói.]
[Bạn gái trước kia là hình mẫu nào?]
[Trước giờ không có bạn gái.]
[Tiệc tối có dẫn bạn nữ theo không?]

[Ách, anh ta dường như chưa bao giờ dẫn theo bạn nữ.]
Trầm mặc hai giây, Mộc Tiêu hỏi: [Vậy sao cô lại biết anh ta thích phụ nữ?]
Vệ Xán: […]
Bởi vì người anh ta thích chính là tỷ tỷ cô nha!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
-
Một băng sơn tổng tài, khí chất thanh lãnh, không gần nữ sắc, dường như thực khó để thu phục.
Mộc Tiêu đã hiểu vì sao Vệ Xán lại tìm tới mình. Cô cuối cùng hỏi lại một lần “Thật sự không cần đàn ông sao?”, thì lúc sau nhận được câu trả lời kiên quyết phủ định của Vệ Xán. Cô liền quyết định trước cứ theo dõi Giang Cận mấy ngày, hiểu biết toàn diện một chút về người này rồi lại nói tiếp.
Lúc chạng vạng, Mộc Tiêu đội mũ lưỡi trai, đeo khẩu trang đen và mặc áo khoác, xuất hiện ở dưới lầu của công ty Giang thị.
Mùa đông ở An Thành, trên đường phố có rất nhiều cô gái trẻ đều sẽ ăn mặc như vậy. Theo lý mà nói, cô ăn mặc như vậy hẳn là rất khiêm tốn, sẽ không làm người khác chú ý. Nhưng cô đứng ở ngoài cửa không được bao lâu, liền phát hiện có nhiều ánh mắt liên tiếp hướng bên này nhìn qua.
Còn không chỉ có vài người.
Cơ hồ mỗi một người đi ngang qua bên người cô đều dùng ánh mắt tò mò nhìn cô vài lần, rồi lại lững thững, miễn cưỡng rời đi.
Chuyện lạ.
Mộc Tiêu hôm nay vừa vặn không khoác hoạ bì, dùng chính bộ dạng nguyên bản của mình. Cô vốn dĩ không quá quen thuộc với bộ dạng này, giơ tay nhấc chân đều giống như không phải là chính mình, lại bị những ánh mắt nhìn như vậy, trong lòng không khỏi có chút hơi cáu kỉnh.
Cô bình tĩnh lấy điện thoại ra, muốn nhìn một chút xem ảnh mình có phải hay không bị Cục Điều Tra treo lên truy nã.
Còn tốt, kênh tin tức một mảnh gió êm biển lặng.

Cô suy tư một lát, đút tay vào túi áo khoác đen, hơi cúi đầu, bước vào trong công ty.
“Trời ạ! Rốt cuộc có phải thật hay không!”
“Trước tiên cứ chụp một tấm đi, lỡ đâu là thật?”
“Dáng người rất giống, nhưng nếu thật là Sa Ngữ Yên, chắc là sẽ không một mình đi tới công ty? Người đại diện đâu? Trợ lý đâu? Còn đi cửa chính.”
“Hình dáng đôi mắt cũng có chút giống nha…”
“…”
Cho đến khi Mộc Tiêu bước vào công ty, sau khi nhìn thấy bốn chữ mạ vàng “Truyền thông Thiên Thịnh” trên quầy lễ tân, cô mới biết được tại sao bên ngoài lại náo nhiệt như vậy.
Hóa ra đây là một công ty truyền thông có tiếng trong ngành. 
Cho nên những người vừa rồi sở dĩ kích động như thế, là đem cô nhận sai thành nữ ngôi sao nào đó dưới trướng công ty?
Mộc Tiêu thở phào nhẹ nhõm, nhìn đám người bên ngoài dần dần tản đi rồi mới dám đi ra cửa lần nữa. Cô chạy một mạch tới chỗ mình dừng xe, may mà không bị ai phát hiện.
Cô không dám đi ra ngoài để hít thở nữa, chỉ đành phải lên xe, cởi bỏ mũ và khẩu trang, mở danh sách nhạc để bật hát ngẫu nhiên, rồi cứ chăm chú nhìn về phía trước.
Gần 6 giờ, cô rốt cuộc thấy được một chiếc xe có logo quen thuộc đang từ bãi đậu xe chậm rãi chạy ra.
Mộc Tiêu xoa cổ, lập tức khởi động ô tô, chạy theo sau một quãng.
Hai chiếc xe màu đen một trước một sau, hòa nhập vào trong dòng xe cộ buổi tối.
Xe chạy đến cửa khách sạn 5 sao nọ, rồi sau đó Giang Cận một mình xuống xe.
Mộc Tiêu suy đoán anh là đi ăn tối. Cô từ xa đem xe dừng lại, xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi gần đó mua một ít đồ ăn, rồi lại một đường chạy về trên xe.

Quả thực so với paparazzi thì còn chuyên nghiệp hơn.
Kết quả cô mới vừa cắm ống hút, xé mở lớp bao bì bánh sandwich liền nhìn thấy Giang Cận đi ra, bên cạnh anh còn có một người phụ nữ. Khoảng cách hai người khá gần, giống như đang nói chút chuyện gì đó.
Nhưng mà cách một đám người đi qua đi lại, cô không nhìn thấy rõ diện mạo của người phụ nữ kia.
Mộc Tiêu không rảnh lo ăn, liền đeo khẩu trang rồi vội vàng xuống xe.
Cô mang đôi boot hơi cao nên chạy chậm trên đường. Trong lúc chạy cô còn cầm điện thoại nhanh chóng chụp người phụ nữ kia vài tấm hình, thậm chí còn không nhấp vào hình để xem.
Cô mới vừa chạy đến gần khách sạn, liền nhìn thấy người phụ nữ kia xoay người vào cửa. Bóng dáng cô ta thật ra rất yểu điệu, chỉ là không nhìn thấy được mặt.
Mà Giang Cận lại một mình đi về hướng bên phải.
Mộc Tiêu không kịp suy nghĩ liền vội vàng đuổi theo Giang Cận, cho đến khi nhìn thấy anh đi vào trạm tàu điện ngầm.
Đầu năm nay tư duy của tổng tài bá đạo thật là càng ngày càng kỳ lạ. Trong lúc Mộc Tiêu đi theo thang cuốn xuống, trong lòng cô lại tự hỏi không biết vì sao có xe riêng thì không ngồi, lại đi chen chúc trên phương tiện công cộng.
Chẳng lẽ là phát hiện mình bị người theo dõi, nên muốn làm cô mất dấu?
Nhưng xem dáng vẻ thư thái bình tĩnh của Giang Cận thì lại không giống lắm.
Anh không có tăng tốc bước chân, còn đứng ở nơi ít người nhất để đợi xe.
Mộc Tiêu đi qua bên người anh, nhưng anh cũng không có phản ứng.
Mũi tên trên mặt đất bắt đầu nhấp nháy, tàu điện ngầm lập tức tiến đến dừng lại.
Mộc Tiêu thấy Giang Cận lên xe, liền đuổi đi theo. Mãi cho đến khi cánh cửa tàu đóng lại, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô đi xuyên qua đám đông, đến toa xe bên cạnh toa có Giang Cận thì mới dừng lại. Cô móc điện thoại trong túi ra, thản nhiên nhìn Weibo.
Thoạt nhìn thì cô cúi đầu giống như đa số mọi người trong toa xe.
Kỳ thật dư quang khóe mắt cô đều dừng ở trên người đàn ông đang ngồi yên trong suốt toàn bộ hành trình.
Đoàn tàu chạy qua trạm này đến trạm khác. Hơn nửa giờ trôi qua, người trong toa tàu càng ngày càng ít đi nhưng Giang Cận vẫn không có xuống tàu. Mộc Tiêu ước chừng anh không thể chạy đi trong chốc lát. Vì thế cô liền tìm một cái ghế trống ngồi xuống.

Cô chưa kịp thả lỏng, đấm bóp đôi chân hơi đau ê ẩm của mình một chút thì bên cạnh liền có người tới gần, tiện đà ngồi xuống bên cạnh cô.
Người nọ có hơi thở lạnh lẽo, cho dù ở nơi tương đối ấm áp như tàu điện ngầm cũng có thể khiến người ta khẽ rùng mình. Mộc Tiêu ngước mắt lên thì thấy đó là Giang Cận.
Trong lòng cô không khỏi có chút bồn chồn.
Đối tượng theo dõi ngồi xuống trước mặt mình, cô vẫn nên tiếp tục hay là rút lui?
Suy nghĩ đến đây thì trong toa tàu vang lên tiếng nhắc nhở đến trạm. Mộc Tiêu thầm nghĩ, nếu bây giờ cô liền đứng lên bỏ đi thì dường như quá mức rõ ràng. Vì thế cô quyết định đến trạm tiếp theo thì xuống xe, ngày mai đổi khuôn mặt khác để tái chiến tiếp.
Ai ngờ cơn buồn ngủ cũng đi theo cái suy nghĩ này.
Mộc Tiêu nhìn sân ga trước mắt. Cô nhớ không lầm thì đoạn đường này đến sân ga tiếp theo đặc biệt dài. Tàu điện ngầm đại khái phải chạy khoảng sáu đến bảy phút cũng đủ để người ta ngủ một lát.
Vì thế cô liền khoanh tay, hơi cúi đầu, nhắm mắt lại.
Chỉ một lúc thôi.
Cô nghĩ vậy.
Sau đó cô lại mở mắt ra, toa tàu lớn như vậy đã trống không, yên tĩnh không một tiếng động.
Mọi người dường như trong nháy mắt đã đi sạch rồi.
Ngoại trừ…
Người đàn ông mặt mày lạnh lùng đang ngồi bên cạnh.
Mộc Tiêu xoa xoa mí mắt, đi xem biển nhắc nhở điểm trạm sắp đến ở phía trên cửa xe. Cô muốn nhìn một chút xem một giấc này mình rốt cuộc đã ngủ bao lâu.
Mũi tên màu đỏ không ngừng nhấp nháy, chỉ tên điểm dừng tiếp theo - “Quang viên”.
Cùng lúc đó, người đàn ông bên cạnh cũng nhẹ giọng nói: “Đừng nhìn nữa, trạm cuối rồi.”
Tác giả có lời muốn nói: Hahahahaha


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận