Em đều có gương mặt anh thích

Mộc Tiêu: “…”
Cô khẽ ho khụ một tiếng, có chút ngượng ngùng mà nói: “A… sao lại ngủ quên thế này.”
Người đàn ông im lặng, cô lại mở lời: “Anh cũng vậy phải không?”
“Tôi không có.”
Đúng lúc này, tiếng nhắc nhở đến trạm lại vang lên, hai người liền một trước một sau đi xuống tàu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giang Cận xoay người lên tầng, bước vài bậc cầu thang, liền dừng lại quay đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ không chút trầm bổng: “Chuẩn bị ở chỗ này qua đêm sao?”
Mộc Tiêu giật mình, rồi sau đó vội vàng rút điện thoại ra nhìn thời gian. Trong lòng cô lại càng lạnh hơn. Điểm dừng này không chỉ là trạm cuối, mà chuyến tàu này còn là chuyến tàu cuối cùng trong ngày.
Bởi vì Quang Viên là một khu đang được khai phá, đường tàu điện ngầm vừa mới thông xe, nên mỗi ngày chỉ có một chuyến tàu chạy vào buổi tối.
Vì thế, cô đành phải im lặng, đi theo Giang Cận lên tầng.
Vốn dĩ trong đêm khuya thanh tĩnh như vậy, lại chỉ có hai người đi cùng nhau, ít ra thì có thể lấy lý do "có duyên" để xích lại gần hơn một chút. Chỉ là Mộc Tiêu đang dùng bộ dạng nguyên bản của mình, bản thân Giang Cận lại toát ra khí chất lạnh lùng như vậy, nên cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, toàn bộ hành trình cũng không nói một lời.
Ở trong mắt nhân viên công tác trạm tàu điện ngầm đã xem nhiều tin tức xã hội, thì hai người này thật giống như một đôi tình nhân đang trong chiến tranh lạnh. Bọn họ có thâm cừu đại hận lẫn nhau, ước hẹn đi vào khu vực mới khai phá còn hoang tàn vắng vẻ, không phải người này muốn giết người kia, thì chính là người kia muốn giết người này.
Vì thế, bác gái thực tốt bụng mà kéo ống tay áo của Mộc Tiêu lại: “Cô gái, quá muộn rồi, muốn nói cái gì thì ở chỗ này nói đi, không có chuyện gì là không giải quyết được nha!”
Mộc Tiêu: “?”
Cô rõ ràng nghe thấy người đàn ông phía trước phát ra một tiếng cười khẽ. Tiếng ồn ào náo động đã qua đi, tàu điện ngầm giờ đây có vẻ yên tĩnh thì bỗng vang lên dư âm trêu chọc lòng người.
-
Mộc Tiêu bước từng bước đi lên cầu thang ra trạm, liền nhìn thấy Giang Cận đi lên trước cô vẫn chưa rời đi, giống như là đang chờ cô.
Khi cô nhìn thấy bóng dáng của người đàn ông, bước chân cô liền vô thức dừng lại.

Giang Cận tựa hồ nhận ra. Anh xoay người lại, một tay vẫn đút ở trong túi quần tây. Ngọn đèn đường bị hư một nửa, phản chiếu rõ các đường nét trên khuôn mặt của anh.
 “Đưa ảnh chụp cho tôi.” Anh nói.
Trong lòng Mộc Tiêu tức thì lạnh lẽo.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hóa ra anh biết bản thân bị theo dõi.
Khu vực Quang Viên này trồng rất nhiều cây ngô đồng. Khi mùa đông đến, lá vàng héo úa tích tụ thành một tầng thật dày ở hai bên đường. Có không ít lá vàng rơi xuống bậc thang chỗ tàu điện ngầm. Người đàn ông đi từng bước về phía cô, dẫm lên lá cây ngô đồng, phát ra tiếng vang răng rắc nhỏ.
Mộc Tiêu trở nên lo lắng không rõ lý do.
Giang Cận dừng ở cách đó không xa, rũ mắt nhìn cô.
Mộc Tiêu trong lòng run rẩy lấy điện thoại ra: “Vâng… Thực xin lỗi.”
“Em chỉ là cảm thấy anh trông rất tuấn tú, em thích… Nhưng em không phải cố ý muốn chụp lén anh.” Cô ngẩng mặt lên, đôi mắt đẹp phản chiếu ánh sáng yếu ớt của đèn đường, nhẹ nhàng giống như màu hổ phách. Cô run rẩy dựng thẳng một ngón tay lên, thật cẩn thận nói, “Em có thể giữ lại một tấm hình được không? Em bảo đảm sẽ không lan truyền lên mạng!!”
Trong thông tin mà Vệ Xán đưa cho, Giang Cận bởi vì tướng mạo xuất chúng nên đã từng nhiều lần bị người ta theo dõi chụp lén. Bản thân anh cũng cực kỳ chán ghét loại hành vi này.
Trong tình hình hiện tại, cô giả bộ bản thân cũng là một trong số những người đó thì lại rất thích hợp.
Giang Cận: “…”
Cô ấy thật đúng là có thể diễn!
Kỹ thuật theo dõi lặng yên không một tiếng động này, năng lực ứng biến sau khi bị phát hiện này, không làm paparazzi thì thật là đáng tiếc.
“Để tôi xem trước đã.” Anh cũng không có biểu hiện gì.
Lúc này phản kháng cũng vô dụng, Mộc Tiêu ngoan ngoãn giao điện thoại ra.

Giang Cận lật coi vài hình, mặt không có biểu tình mà nói: “Người cô chụp không phải là tôi.”
Đương nhiên không phải là anh rồi.
Cô đều là chụp người phụ nữ kia.
Mộc Tiêu nhón mũi chân, lén nhìn lên màn hình, mặt lộ vẻ thất vọng: “A…”
Tất cả hình chụp đều bị vỡ nét, căn bản nhìn không ra diện mạo của người phụ nữ này.
Hôm nay xem ra cô toàn làm những việc vô ích.
“Có thể là khi chụp em quá sợ hãi, cho nên hình bị nhòe.” Mộc Tiêu nuốt một ngụm nước miếng, tiếp tục đáng thương mà nói, “Thực xin lỗi.”
Giang Cận: “…”
May mà nhờ vậy nên cô còn có thể trở về.
Anh nâng điện thoại lên, ngón tay khẽ nhúc nhích, Mộc Tiêu đoán anh đang xóa ảnh chụp. Một lát sau, anh đưa điện thoại lại cho Mộc Tiêu: “Không có lần sau.”
Mộc Tiêu gật đầu, nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Lần sau nhất định sẽ không bị phát hiện.
Giang Cận cúi đầu gõ mấy chữ ở trên điện thoại, cong khóe môi, sau đó nói: “Xác nhận một chút.”
Mộc Tiêu bối rối, theo bản năng mở ra WeChat.
Thế nhưng lại xuất hiện một cái thông báo xác nhận bạn bè.
“Không phải thích anh sao? Cho em thêm vào đấy.” Anh nói.

Mộc Tiêu: “…”
Cứ như vậy, Mộc Tiêu dùng một loại phương thức cùng thân phận thần kỳ mà lấy được WeChat của Giang tổng, điều mà biết bao cô gái muốn có.
Tóm lại mà nói, quá trình thì quanh co ly kỳ, kết cục thì… làm người vui mừng. 
Đại khái là vậy.
-
Vòng bạn bè là một nơi tốt để hiểu biết một người.
Nick name WeChat của Giang tổng chính là tên của anh. Ảnh đại diện của anh để trống và có một chữ cái tiếng Anh "X" màu đen rất nhỏ ở góc phải bên dưới.
Vòng bạn bè cũng trống trơn, không đăng gì cả, ảnh nền tối om.
Thật là một người đàn ông kỳ lạ.
Nhưng mà, bây giờ cũng không phải là thời điểm nghiên cứu vòng bạn bè của Giang Cận. Mộc Tiêu chỉ nhìn thoáng qua lúc anh không chú ý, rồi thực mau đem điện thoại bỏ vào trong túi áo khoác.
“Muốn quay về bằng cách nào?” Giang Cận hỏi cô.
Mộc Tiêu: “Em bắt xe…”
“Gần đây không có xe.”
“Vậy tìm một khách sạn…”
“Còn chưa có xây dựng.”
Mộc Tiêu: “…”
Vì sao anh lại biết rõ như vậy nha?
Rơi vào đường cùng, cô đành phải nói: “Vậy anh trở về bằng cách nào?”
Kỳ thật, Mộc Tiêu là một con yêu quái. Cô hoàn toàn có thể ở đây cả đêm trước khi bắt chuyến tàu điện ngầm sớm nhất trở về vào ngày hôm sau.
Nhưng ở trước mặt Giang tổng tất nhiên không thể nói như vậy, cô chỉ đành phải chọn đưa ra một câu phù hợp với giả thiết “cô gái nhỏ say mê Giang tổng”.

Cô cảm giác bản thân đang chơi một trò chơi.
Cô cần thiết phải nói ra câu trả lời mà NPC (1) muốn có thì mới có thể đẩy cốt truyện tiến triển thuận lợi.
(1) NPC: được viết tắt từ “Non-player character”. NPC trong game có nghĩa là những nhân vật mà người chơi không thể điều khiển hay ra lệnh được. Vì đây là những nhân vật do nhà phát hành trò chơi tạo ra, có nhiệm vụ để hỗ trợ cho người chơi làm nhiệm vụ hay giúp đỡ người chơi.
“Tài xế tới đón.”
Mộc Tiêu: “Ồ…”
Cho nên anh tới đây làm gì?
Ngồi trên tàu điện ngầm hưởng thụ một chút tư vị của người bình dân, rồi sau đó tốn hai ba tiếng đồng hồ chờ tài xế lái siêu xe tới đón sao?
Suy nghĩ của kẻ có tiền thật là khó hiểu.
“Có một lúc em dựa vào vai anh ngủ thiếp đi,” Giang Cận nói, “Anh không đành lòng quấy rầy, nên chỉ có thể ngồi đây với em suốt chặng đường.”
Mộc Tiêu: “…”
Cô lại trách oan Giang tổng.
Hóa ra Giang tổng vì giúp người mà quên mình, là tự làm đệm thịt cho cô dựa!
“Cảm ơn Giang tổng.” Mộc Tiêu suy nghĩ một chút, lại vì để phù hợp với tính cách mà bổ sung một câu, “Em rất vui nha.”
“Không có gì.” Khóe miệng Giang Cận hơi cong.
Một cuộc đối thoại tương tự với cái đêm ở quán bar.
Mộc Tiêu nghĩ.
Khác biệt chính là, giờ phút này trong bóng đêm, làn gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua lá cây ngô đồng. Người đàn ông có thân hình cao ráo đứng cách đó vài bước, sau khi nghe cô bổ sung thêm câu nói kia thì khóe miệng anh khẽ cong lên, khóe mắt và lông mày anh đều mang vẻ dịu dàng.
Xem ánh mắt của anh, phảng phất như là nhìn thấy cố nhân trở về.
Tác giả có lời muốn nói: Đều là thói quen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận