Em đều có gương mặt anh thích

Mộc Tiêu quả thực khó có thể đem người đàn ông đang mỉm cười trước mắt này đi liên hệ với cái người đàn ông vừa rồi nói “Tỏ tình một nửa đã bị đánh gãy nên có chút buồn”.
Sự khôi phục này cũng quá nhanh rồi.
Bị người ta từ chối thì chắc là ít nhiều cũng tổn thương một chút. Nào có nhanh như vậy liền bắt đầu bày mưu tính kế người ta.
May là vừa rồi cô cảm thấy có chút áy náy.  
Chưa biết chừng người ta mới vừa rồi là trêu đùa cô đấy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong đầu tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng mà trên thực tế Mộc Tiêu lại không có cho rằng là như thế. Làm yêu quái nhiều năm, cô vẫn phải có chút nhãn lực nhìn thấu này. Giang Cận đối với cô hiển nhiên là động lòng thật.
Chỉ là không biết anh rốt cuộc là thích cô hay là cũng giống Triệu đi thích lớp hoạ bì người nào đó.
Nhưng mà không còn quan trọng nữa, chỉ cần đêm nay cô có thể trốn khỏi An Thành thì sẽ không lo lại trốn thêm ba mươi hay năm mươi năm nữa.
Dù sao thì cô cũng phải sống như thế này cả đời. Trốn một lần là trốn, trốn hai lần cũng là trốn.
Chưa nói đến tủi thân.
Đúng lúc này, Giang Cận lại khẽ thở dài. Mộc Tiêu rốt cuộc cảm thấy bản thân mắc nợ anh, nhịn không được mà hỏi: “Anh làm sao vậy nha?”
Đèn đường khu vực này đã lâu không sửa, xe ô tô không tắt máy. Đèn trên bảng điều khiển ô tô sáng lên, trở thành nguồn sáng duy nhất. Ánh sáng yếu ớt mờ mịt, ánh mắt Giang Cận cũng mờ mịt khó hiểu. Mộc Tiêu không dám nhìn kỹ, chỉ cảm thấy trong mắt anh có sóng ngầm mãnh liệt.
Nhưng trong lời nói của anh không hề để lộ một chút nào, ngược lại còn cười: “Em đã quen thói bôn ba, thu dọn toàn bộ đồ đạc chắc chỉ cần khoảng năm sáu phút. Thời điểm khẩn cấp thì xe hay nhà đều có thể không cần. Từ nơi này ra An Thành thì tuyến đường nhanh nhất cũng chỉ 40 phút.”
Mộc Tiêu giật mình, không biết vì sao anh đột nhiên bắt đầu nói cái này.
“Cho nên ——”  

“Một giờ sau, anh nhất định không tìm thấy em, có đúng không?”
Anh bỗng nhiên quay đầu qua nhìn cô.
Vừa lúc có một chiếc xe đi ngang qua, đèn pha chuyển hướng chói mắt, anh khẽ nheo mắt lại. Lúc này khuôn mặt đẹp trai của anh trong nháy mắt được mạ ra đường nét.
Mộc Tiêu bị anh nói làm cho cảm thấy chua xót.
Mấy ngày qua, sự thật mà cô rất không muốn thừa nhận, cứ như vậy chói lọi bày ra trước mắt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô thưởng thức Giang Cận.
Không phải thích, mà là thưởng thức.
Nếu một hai phải dùng giai đoạn của tình yêu để đánh giá thì chắc là cô đang trong giai đoạn nảy sinh cảm tình một chút.
Nhưng mà chút trạng thái này đã bị thân phận của hai người không lưu tình chút nào mà bóp chết ở trong nôi.
Hiện tại có đánh chết cô thì cô cũng không dám mơ ước tiên khí lấp lánh của cục trưởng Giang. Chút cảm tình ban đầu của cô đã lập tức ẩn trốn không nhìn thấy. Chỉ có thời điểm đối phương công kích đặc biệt mạnh thì mới có thể lộ ra một chút manh mối.
Ví dụ như giờ phút này.
Giang Cận lại hỏi cô: “Đừng giống như lời anh nói, có được không?”
Mộc Tiêu thật sự mềm lòng. Cô sụt sịt mũi, ma xui quỷ khiến mà nhẹ giọng đáp lại: “Được.”
-
Sau khi Mộc Tiêu về nhà liền hối hận.

Được cái đầu ngươi nha!
Cô chính là tội phạm bị truy nã của Cục Điều Tra. Hiện tại không chạy, rồi chờ người ta tới bắt mình hay sao?
Hôm nay Giang Cận hoàn toàn không nhắc đến việc truy nã này, dẫn đến Mộc Tiêu cũng quên mất chuyện này. Dù sao lời tỏ tình của Giang Cận có trọng lượng đã đủ nặng, cô trong lúc nhất thời thật sự không rảnh để ý đến anh.
“Thực xin lỗi nha cục trưởng Giang…” Mộc Tiêu ở trong lòng mặc niệm, “Em muốn nuốt lời.”
Cô vừa nghĩ như vậy, vừa bay nhanh đi thu dọn hành lý. Chiếc vali tùy tiện mở tung ở trên sàn nhà gỗ. Cô trong lúc nhất thời thế mà lại không thể nào sắp xếp được. Quần áo gì đó thì chiếm quá nhiều chỗ để mang theo. Thẻ tiền thì cất bên trong người. Thứ đồ vật quý giá nhất chỉ có một tấm hoạ bì thì cô vẫn có thể khoác đi được.
Cũng quá không giống cái bộ dạng chạy nạn.
Cô vốn cảm thấy thiếu một cái gì đó.
Đúng lúc này, Mộc Tiêu nhận được một tin nhắn trên WeChat: 【Về đến nhà rồi?】
Giang Cận gửi tới, Mộc Tiêu không dám không trả lời: 【Ừ, vừa đến.】
【Nghỉ ngơi sớm một chút.】
【Lập tức rửa mặt đi ngủ đây.】
Bên kia không có tin nhắn mới gửi tới, Mộc Tiêu nhẹ nhàng thở ra. Cô dùng ngón tay cái lướt qua lịch sử trò chuyện ít ỏi vài câu, tiện đà phát hiện cái ID WeChat này không phải là của “Khương Vi”, mà là của chính cô.
Hồi tưởng lại, lần đầu tiên cô gặp mặt Giang Cận là ở quán bar. Vào lúc ấy, anh đã biết được thân phận của cô, thế mà còn phối hợp diễn xuất, cùng cô chơi trò chơi người xa lạ hết lần này đến lần khác.  
Cũng không biết Giang Cận suy nghĩ cái gì.
【 Em không cần cảm thấy quá gánh nặng với những gì anh nói với em hôm nay, người nên trằn trọc khó ngủ chính là anh.】
Ách…

Mộc Tiêu đổ mồ hôi thái dương. Cô cảm thấy những câu của Giang Cận đều đang lên án cô:【Thực xin lỗi nha cục trưởng Giang…】
【Giang Cận.】
【Ừ, Giang Cận.】Mộc Tiêu nghe lời mà sửa lại miệng. Cô nghĩ đi nghĩ lại rồi giơ tay lên gõ chữ,【Con người của em kỳ thật không có gì tốt. Tại sao anh thích em vậy?】
Một lát sau, bên kia gửi đến một tin nhắn:【Tự mình nghĩ đi.】
Mộc Tiêu:【Không phải là bởi vì em trông xinh đẹp đấy chứ?】
Vốn dĩ cô định đợi đối phương thừa nhận, sau đó cô liền có thể nói cho anh. Mặt cô đều là giả, bản thể của cô là con quái vật ba đầu sáu tay, mặt mũi hung tợn.
Ai ngờ đối phương lại trả lời rất nhanh:【Nhìn không ra em lại tự luyến như vậy.】
Mộc Tiêu: 【???】
Anh nghiêm túc một chút được không!
Cô trực giác giờ phút này Giang Cận nhìn điện thoại hẳn là đang mỉm cười.
【Một nửa đi.】Giang Cận nghiêm túc trả lời lại.
Một nửa nha, một nửa còn lại không phải là linh hồn của cô đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Mộc Tiêu vội vàng dừng lại, ngăn cản bản thân lần thứ hai trượt vào vực sâu cuồng tự luyến.
【Một nửa còn lại là cái gì vậy? 】Cuối cùng, Mộc Tiêu vẫn là không nhịn được mà đi hỏi.
Có người sẽ thích cô.
Quá hiếm lạ.
Cô có chút tâm tư hy vọng trước khi rời đi sẽ lưu lại được nhiều những ký ức này.
Giang Cận lại không nói tiếp nữa, chỉ gửi tới một dòng chữ:【Ngủ ngon. Nhớ rõ điều em đã hứa với anh.】

Mộc Tiêu xem xong tin nhắn của anh, lòng ngực cô giống như bị thứ gì đó chặn lại.
Cô không nhúc nhích một lúc lâu, chờ màn hình điện thoại tự động tắt đi. Sau đó cô hít sâu một hơi, đóng nắp vali lại, rồi ấn từng cái mã khóa vali.
Mộc Tiêu đương nhiên nhớ rõ, cô đã hứa với anh sẽ không rời khỏi An Thành.
Nhưng mà, lời của yêu quái nói thì làm sao có thể tin tưởng được?
Thực xin lỗi nha, em vẫn muốn nuốt lời.
-
Nửa đêm, Mộc Tiêu tay chân nhẹ nhàng mở cửa nhà mình.
Cô không thể giữ lời hứa không rời khỏi An Thành. Nhưng ít nhất thì cô cũng ở lại tới một tiếng rồi mới rời đi.
Trên hành lang có đèn cảm ứng, Mộc Tiêu cố ý không đi chạm vào. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy có tật giật mình. Cô sợ sau khi chạm vào làm đèn sáng thì hành tung của cô sẽ trở nên sáng tỏ với nhiều người.
Đèn đường bên ngoài bị hỏng, hành lang rất tối. Mộc Tiêu không dám bám vào tay vịn cầu thang bụi bặm lâu năm không được lau chùi. Cô kéo theo cái vali, thật cẩn thận đi xuống tầng. Thỉnh thoảng có một bóng đen nhỏ chạy qua bức tường, có lẽ là con thằn lằn ở trong tòa nhà này.
Nó nhảy lên một góc tường cao, rồi ghé vào nơi đó nằm im bất động. Nó dường như đang tiễn đưa Mộc Tiêu.
Mộc Tiêu bỗng nhiên không muốn rời đi.  
Cô không thể nói rõ nguyên nhân vì sao, lý trí biết bản thân cần phải đi. Nếu không cô sẽ không biết tương lai sẽ phát sinh cái gì, nhưng bước chân cô lại rất nặng nề, dây dưa kéo dài.
Cô thật vất vả đi ra khỏi tầng một, xung quanh vắng vẻ, bóng cây loang lổ.
Ở trên hành lang áp lực hồi lâu nên Mộc Tiêu đột nhiên đứng lại một chút. Cô hận sắt không thành thép mà nhỏ giọng mắng bản thân: “Nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi, còn không phải là có người tỏ tình với ngươi thôi sao? Luyến tiếc cái đầu ngươi!”
Đúng lúc này có một giọng nói quen thuộc đột nhiên xuyên qua màn đêm, cơ hồ hòa tan vào trong màn trời tối sầm: “À? Hóa ra lời tỏ tình của anh không đáng giá như vậy.”
Mộc Tiêu trước mắt tối sầm, suýt nữa muốn đứng không nổi.
Giang Cận, anh thế mà còn chưa rời đi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận