Em đều có gương mặt anh thích

Cảnh tượng lúc đó, cho dù Mộc Tiêu có hồi tưởng lại sau nhiều tháng thì nó vẫn còn mới mẻ ở trong ký ức của cô.
Bóng dáng người đàn ông bước ra từ con đường nhỏ bên cạnh, thân hình cao lớn nổi bật, một tay đút trong túi quần, tay kia thì rũ xuống, giữa các đầu ngón tay kẹp một điếu thuốc đang cháy, ánh lửa le lói ở trong bóng đêm.
Anh cúi thấp đầu, sau đó ngẩng đầu lên nhìn cô. Trong mắt anh có một tia sáng ẩn sâu, không hiểu sao lại làm chấn động lòng người.
Dưới bầu trời đen kịt, anh vẫn cứ đứng bất động như vậy mặc cho gió thổi tới, bóng cây loang lổ.
Thời gian giống như bị kéo dài thành một pha quay chậm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu nuốt một ngụm nước miếng. Cô nghe thấy được giọng nói run rẩy của bản thân: “Giang… Cận.”
Anh khẽ “ừ” một tiếng: “Em định làm gì?”
Mộc Tiêu thử nói: “Đi dạo?”
Lời nói vừa dứt, ánh mắt hai người đều không hẹn mà cùng dừng ở trên cái vali bên chân Mộc Tiêu. Cô nhanh chóng đẩy nó sang hướng bên cạnh, định che giấu đi. Ai ngờ bánh lăn của vali lại ở trên mặt đất gồ ghề trượt một vòng, ngược lại phát ra tiếng vang “Khò khè ——”.
Dưới màn đêm yên tĩnh lại càng thêm nổi bật, chói tai vang dội.
Mộc Tiêu: “…”
Giang Cận bước tới, đột nhiên giơ tay lên. Mộc Tiêu theo bản năng mà co rụt người lại. Giang Cận nhìn cô một cái, như là có chút không thể hiểu được. Sau đó, anh duỗi tay ra đặt lên trên tay kéo của vali.
Mộc Tiêu không dám lộn xộn, Giang Cận so với cô còn cao hơn rất nhiều. Anh hơi nghiêng người tới, như thể đem cô giam cầm vào trong lòng ngực anh.
Mộc Tiêu bị cảm giác áp bức truyền đến làm cô hô hấp căng thẳng.
Sau đó cô ngửi được mùi thuốc lá nhàn nhạt trong không khí.
Giang Cận… đang hút thuốc?
Giang Cận có cuộc sống làm việc và nghỉ ngơi có quy luật giống như một cái máy, không hút thuốc uống rượu, thế mà sẽ đi hút thuốc.
Cái ý nghĩ này ở trong đầu cô dừng lại một hai giây. Sau đó cô theo bản năng mà đi nhìn ngón tay Giang Cận.

Ngón tay của người đàn ông rất đẹp, thon dài trắng nõn, giữa các ngón tay kẹp một điếu thuốc, trông giống như một tác phẩm nghệ thuật.
Giang Cận theo ánh mắt của cô mà nhìn xuống, ngón tay anh buông lỏng, điếu thuốc lá rơi xuống đất. Anh nhấc chân lên nghiền dập tắt điếu thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thực xin lỗi, anh không để ý đến điếu thuốc còn đang cháy.”
Anh là người đàn ông phong độ. Lúc này, anh còn vì khói thuốc lá mà xin lỗi cô.
Mộc Tiêu lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không sao cả.”
Cô không ngại. Thật sự.
“Nếu anh hiểu không sai thì em đây là muốn rời đi?”
Nửa đêm, cô lừa anh đi ngủ, rồi bí mật xuống tầng, kéo theo cái vali, kết quả lại bị anh bắt tại trận.
Dưới loại tình huống này thì thật khó để ngụy biện.
Mộc Tiêu cảm thấy cổ họng mình bị thứ gì đó ngạnh lại: “Ừ.”
Giang Cận không hỏi vì sao. Trong bóng đêm, Mộc Tiêu nghe thấy anh phát ra một tiếng thở dài thực khẽ: “Anh còn tưởng rằng anh không đáng sợ như vậy.”
Không phải.
Mộc Tiêu nắm chặt lòng bàn tay. Cô không biết nên mở miệng nói chuyện như thế nào.
Người làm cô sinh ra cảm tình là Giang tổng của Truyền Thông Thiên Thịnh, chứ không phải là Giang Cận của Cục Điều Tra.
Tuy rằng hai người có ngoại hình, tính cách, khí chất… hoàn toàn giống nhau. Nhưng Giang Cận, là người của Cục Điều Tra nha.
Trên tay anh dính qua nhiều máu yêu quái như vậy, mặc dù những con yêu quái đó có nhiều tội, nhưng đồng dạng cũng không chói lọi mà tỏ rõ, anh chính là thiên địch của cô đấy?
Cũng giống như Triệu.
Một lát sau, Mộc Tiêu nhẹ nhàng nói: “Con chuột, sao có thể sẽ yêu đương với mèo.”

“Anh không phải mèo.”
Mộc Tiêu cứng họng, nói yếu ớt: “Trong 12 con giáp vốn dĩ không có con mèo.”
“Ừm, cũng đúng.” Giang Cận suy nghĩ trong chốc lát, “Cho nên, lý do em từ chối anh không được thành lập. Đổi cái khác đi.”
Mộc Tiêu thật sự rơi vào suy nghĩ, Giang Cận bỗng nhiên cười: “Trước đêm nay, anh còn đang suy nghĩ, tốt xấu gì cũng là người sống ngàn năm, không nên thiếu kiên nhẫn như vậy.”
“Nhưng nhìn em đi tới phòng ngủ của anh. Anh lại không muốn ngăn cản một chút nào.”   
“Anh nghĩ em phát hiện được cũng tốt. Anh lập tức có thể dùng thân phận thật đi triển khai theo đuổi em.”
“Nhưng hiện tại anh hối hận rồi——”
“Bởi vì em không chỉ từ chối anh, mà thậm chí còn không định cho anh cơ hội theo đuổi em, có đúng không?”
Mộc Tiêu rất muốn nói “Không đúng”.
Nhưng trong đầu cô là một mớ hỗn độn, cô không thể nói được bất cứ điều gì.
Hiện tại đứng cách gần, cô có thể thấy được trước mắt Giang Cận có một chút màu xanh đen mờ nhạt. Chắc là do tối hôm qua anh thức khuya làm việc, hôm nay lại liên tục bôn ba thêm một ngày nữa.
Thậm chí sau khi đưa cô về nhà thì anh cũng không đi, mà đứng ở dưới nhà cô hút thuốc, chờ một cái kết quả mà bản thân không muốn thấy.
Thời điểm hút thuốc, Giang Cận sẽ suy nghĩ cái gì?
Mặc dù phát hiện cô nuốt lời, nhưng anh vẫn nhẹ nhàng nói chuyện, không có nói ra nửa lời ác độc với cô.
Anh là cục trưởng Cục Điều Tra cao cao tại thượng, chỉ cần một câu của anh thì thế gian liền có thể không còn yêu quái.
Anh có thể uy hiếp cô, giam giữ cô, thậm chí là động thủ đánh cô.
Anh vốn không cần phải khách khí với cô như vậy.

Mộc Tiêu nghĩ nghĩ, cái mũi cô có chút chua xót. Cô không biết là đau lòng cho bản thân thế nhưng lại tự xem mình thấp kém như vậy, hay là đột nhiên cảm nhận được tâm tình của Giang Cận nên cảm thấy áy náy.
“Rời đi An Thành, em chuẩn bị đi chỗ nào?” Giang Cận hỏi cô.
Mộc Tiêu lắc đầu: “Chưa nghĩ ra.”
“Cạch” một tiếng, Giang Cận ấn thu lại tay kéo của vali. Anh đứng dậy: “Nếu không có nơi nào tốt để đi, không bằng nghe một chút suy nghĩ của anh.”
“Từ xưa đã nói người - yêu khác biệt, nhưng anh với em thì không giống vậy.” Giang Cận nói, “Anh có đủ năng lực để ở bên em cả đời.”
Anh nói không sai.
Người thường có tuổi thọ hữu hạn, nhưng đạo sĩ lại giống với yêu quái.  
Nghe thấy anh nói “bên em cả đời”, Mộc Tiêu trong lòng khẽ động, theo bản năng mà ngước mắt nhìn anh.
Ánh mắt anh trong sáng: “Còn muốn nghe không?”
Lại không đợi cô trả lời, “Cho dù em mang theo một thân phiền toái thì anh cũng không ngại.”
Mộc Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh. Cô muốn hỏi anh một chút xem có phải anh đã biết chuyện của Triệu hay không. Nhưng lời nói đến bên miệng thì cô lại đột nhiên sửa thành: “Nhưng em là yêu quái…”
Đạo sĩ cùng yêu quái.
Sợ là tự cổ chí kim đều không có cái tổ hợp cực phẩm như vậy đi.
“Vậy có quan hệ gì sao?”
Mộc Tiêu cứng họng, lại nghe được anh nói: “Có lẽ em có thể đổi cái suy nghĩ.”
“Cái suy nghĩ gì?”
“Không coi anh trở thành người nào khác, cứ coi anh như Giang tổng thì tốt rồi,” anh không nói quá nhiều, “Dù sao Truyền Thông Thiên Thịnh vốn dĩ có một nửa cổ phần của anh.”
Mộc Tiêu: “Nhân viên chính phủ các anh còn có thể tự mở công ty à?”
“Ừ,” Giang Cận đút tay về túi quần, bất đắc dĩ mà nói, “Nếu không thì có cái biện pháp gì đây? Dựa vào hai lượng tiền được phát từ nhà nước thì vợ của anh không thể sống nổi nha.”
Tuy rằng không đúng lúc, nhưng Mộc Tiêu lại nghiêm túc nghĩ đến xe, nhà của Giang Cận, còn có niên hạn công tác của anh… Ngay lập tức cô đưa ra kết luận người này là đang khoe khoang.
Giàu có như vậy còn chưa đủ, anh là định cưới công chúa hay sao!
Nghĩ đến đây, không biết là chột dạ hay là sao, Mộc Tiêu nói chậm rì rì: “Coi anh trở thành Giang tổng, sau đó thì sao?”

“Chúng ta đều có hai cái thân phận, em là Mộc Tiêu và Khương Vi.” Giang Cận dừng một chút, “Anh là Giang Cận và Giang tổng.”
Hiểu rõ rồi, người trước là thân phận thật sự, người sau là thân phận xã hội. Đại khái là ý tứ này.
Mộc Tiêu gật đầu.
“Cho nên em hoàn toàn có thể trở thành, ưm, đây là một câu chuyện xưa về tổng tài bá đạo theo đuổi cô thư ký trẻ tuổi.” Giang Cận nói, “Hiện tại em là Khương Vi, chỉ cần cân nhắc xem mình có thích Giang tổng hay không là đủ rồi.”
Mộc Tiêu im lặng.
Nghe giống như… những lời này đều có lý?
Nhưng mà có thể đưa ra loại ý tưởng này, đại khái chỉ có thể chứng minh, kỳ thật khoảng cách tinh phân của Giang Cận cũng không xa lắm.
Nhưng cô thực sự đi cân nhắc dựa theo lời của Giang Cận.
Trong lúc cân nhắc, cô liền mất đi thần trí. Thời điểm tỉnh táo lại thì cô đã cùng Giang Cận đứng ở trước cửa nhà cô. Bên cạnh là cái vali mà cô mang theo bỏ nhà trốn đi nhưng chưa thành.   
“Anh nên vui mừng vì hôm nay đứng ở dưới lầu nhà em. Nếu không thì lúc này sợ là anh sẽ tới đường cao tốc đi đánh cược rồi.” Trong giọng nói của Giang Cận có vài phần đắc ý. Anh ra hiệu cho cô mở cửa, “Đi vào mau nghỉ ngơi.”
Mộc Tiêu ngơ ngác móc ra chìa khóa mở cửa. Giang Cận không có ý tứ đi theo vào. Anh đứng ở chỗ tối ngoài cửa, một tay đặt lên cửa, nhẹ nhàng gật đầu: “Ngày mai gặp lại, tiểu hoạ bì.”
Sau khi anh cởi bỏ áo choàng “Giang tổng”, thì anh cũng bỏ đi cái mác liên quan như “lạnh lùng vô tình, ít nói”. Thời điểm nói chuyện, khóe môi anh nhẹ nhàng gợi lên, mắt chứa đầy thâm ý. Gần như một chút liền khiến người ta xem đến mặt đỏ tim đập.  
Mộc Tiêu vội vàng vào nhà, rồi nhanh chóng đi đóng cửa.
Cô áp lưng vào cửa, bình phục nhịp tim đập mãnh liệt của mình. Sau đó, cô giống như một tên trộm mà xoay người nhìn qua lỗ mắt mèo.
Giang Cận còn chưa đi. Anh cúi đầu, dường như đang gửi tin nhắn cho ai đó.
Gần như cùng lúc đó, WeChat của cô có một cái tin nhắn: 【Đừng nhìn lén nữa, anh đi đây.】
Mộc Tiêu: 【… Em không có!】
Người đàn ông bên kia lời ít ý nhiều: 【Ồ】
Mộc Tiêu trong lòng nghi ngờ anh tức giận, nên vội vàng nheo mắt rồi lại nhìn qua lỗ mắt mèo.
Giang Cận đang cúi đầu, khóe miệng nở một nụ cười rõ ràng.
Lời của editor: 2 ngày tới có thể mình sẽ bận nên không chắc có thời gian edit. Mấy ngày sau, mình sẽ edit bù lại nhé.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận