Em đều có gương mặt anh thích

“Tiêu Tiêu, cậu gần đây có chuyện gì vậy? Cửa hàng không mở, công ty cũng không tới, cãi nhau với Giang tổng rồi à?”
Mộc Tiêu nghiêng đầu, trên vai cô kẹp điện thoại, tay khuấy một bát mì. Trong ống nghe, giọng nói của Trần Uyển Uyển truyền đến.
Đột nhiên nghe thấy Giang Cận từ trong miệng người khác, Mộc Tiêu chột dạ mà thở ra một hơi: “Không có chuyện gì.”
Rốt cuộc thì cô không đủ tự tin, nên giọng điệu yếu ớt. Trần Uyển Uyển nghe được lại chính là biến tướng thừa nhận. Cô ấy sợ quá biến sắc: “Có phải Giang tổng đã làm cái gì với cậu đúng không?!”
Mộc Tiêu: “… Không phải đâu.”  
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“À, nhưng mà mấy ngày nay Giang tổng cũng không có đi làm. Hình như là đi công tác.” Trần Uyển Uyển bỗng nhiên nói.
Mộc Tiêu không biết nên đáp lại cái gì mới tốt, cũng may Trần Uyển Uyển cũng không cần cô tiếp lời. Đề tài của cô nương này luôn xoay chuyển nhanh, đông một búa, tây một chày mà lại nói tiếp: “Đúng rồi, mấy ngày nay tớ có nghe nói đến một chuyện. Bỗng nhiên lại cảm thấy Giang tổng không có đáng tin cậy như vậy. Mộc Tiêu, nếu cậu với anh ta chưa có phát triển cái gì, thì liền nhân lúc còn sớm mà dừng lại tránh tổn hại đi.”
Bát mì vì sự kéo dài của cuộc điện thoại mà bị ngâm đến nở trương phình ra. Mặc dù bát mì có giá trị cao nhưng cũng không cứu vớt được sự thèm ăn của Mộc Tiêu.
Cô đẩy nó sang một bên và trở nên tò mò: “Cậu nói đi.”
“Mấy ngày trước tớ nghe mấy cô gái nói chuyện phiếm. Nói Giang tổng xưa giờ không dẫn phụ nữ tới công ty. Gần đây thì ngược lại, tháng trước thì dẫn theo một người phụ nữ, mấy ngày trước thì lại dẫn cậu tới.” Trần Uyển Uyển dừng một chút, “Tớ chưa nhìn thấy người phụ nữ kia, nghe nói là tóc ngắn, tóc phía sau cột thành một chùm nhỏ, phong cách mặc quần áo rất cool ngầu, gương mặt cũng vậy. Dù sao thì nhìn có chút cao ngạo, lạnh đạm. So với cậu thì hoàn toàn không phải một kiểu.”
Nghe xong lời miêu tả của Trần Uyển Uyển, Mộc Tiêu nhanh chóng liền nghĩ tới cái gì đó.
“Nghe nói anh ấy trực tiếp đem người đưa tới văn phòng tổng giám đốc, nhưng mà không tới vài phút thì lại đi ra. Có người nghe được Giang tổng hình như kêu cô ấy là Trần tiểu thư hay là Trình tiểu thư gì đó.” Trần Uyển Uyển tấm tắc cảm thán, “Những kẻ có tiền này hoặc là không có phóng túng, một khi đã phóng túng thì liền không có giới hạn nha.”
Mộc Tiêu thực ủy khuất thay Trình Bạch Chi.
Gương mặt của cô ấy chỗ nào tính là lãnh đạm, rõ ràng là gương mặt vân đạm phong khinh (1), thế ngoại cao nhân đấy (2).
(1) vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.
(2) thế ngoại cao nhân (世外高人): mô tả một người rất mạnh mẽ, phi thường, thường được người khác ngưỡng mộ, sợ hãi.

Mộc Tiêu phân vân không biết mình có nên biện bạch cho Giang Cận hay không? Ví dụ như anh kỳ thật không có đa tình nha, anh rất chung thủy…
A, Mộc Tiêu sờ trán. Đây là mùa đông nha, cô xuân tâm nảy mầm cái con khỉ.
“Tóm lại cậu không có chuyện gì thì được rồi. Hôm nào hẹn đi ăn bữa cơm nha.” Trần Uyển Uyển phỏng chừng là trong lúc đi làm lén gọi điện thoại rồi bị ai phát hiện, nên vội vàng nói câu “Về rồi nói tiếp, về rồi nói tiếp”, liền cắt đứt điện thoại.
Mộc Tiêu đáp lại "Được rồi" đối với âm thanh máy bận phát ra từ điện thoại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó cô đem điện thoại đặt qua một bên, bày ra vẻ mặt phát sầu đối với bát mì trương phình.
Cô đã hai ngày không có ra cửa.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh đã cạn kiệt. Lúc buổi sáng hôm nay cô mở ra coi thì thấy chỉ còn lại có hai quả trứng gà cùng mấy quả ớt xanh.
Cô giống như người mắc chứng ám ảnh xã hội, cả ngày rúc ở trong nhà, ngơ ngẩn đối mặt với khung cửa sổ lớn trong phòng khách.
Giang Cận thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn cho cô.
Anh dường như thực hiểu đạo lý không thể được voi đòi tiên, rất biết nắm chắc khoảng cách. Anh hoàn toàn không đề cập đến vấn đề tình cảm, chỉ đúng giờ hỏi cô, đã dậy chưa, đã ăn chưa, ngủ rồi sao, chỉ xuyên suốt hỏi cô ba cái vấn đề này.
Mộc Tiêu trả lời cũng rất phù hợp quy củ, dậy rồi, ăn rồi, ngủ rồi.
Lịch sử trò chuyện cứ bị những nội dung không hề có dinh dưỡng như vậy mà kéo dài xuống.
Mộc Tiêu không thể nói được vì sao bản thân lại quyết định không rời đi.
Nhưng sau khi cô đưa ra quyết định này thì ngược lại như trút được gánh nặng. Cô tiếp tục thuê ở lại tòa nhà này, trong lòng cô cũng dần dần ổn định lại.
Giống như trước giờ cô chưa từng có ý định rời đi.
Nhưng điều này không có nghĩa là bây giờ cô có đủ dũng khí để đối mặt với Giang Cận.

Giang Cận.
Đã từng là cấp trên của cô. Là một đạo sĩ. Vẫn là cục trưởng Cục Điều Tra.
Thời điểm ở bên cạnh anh, cô luôn nhịn không được muốn tìm cái mai rùa để rúc người lại.
Cũng không biết là vì sao.
Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến ba tiếng gõ cửa rụt rè.
“Ai?”
Mộc Tiêu nhìn xuyên qua mắt mèo thì thấy hóa ra là một gương mặt quen thuộc.
Cô xoay chốt cửa, rồi mở cửa ra: “Vệ Xán?”
Người trước mắt đúng là Vệ Xán. Mái tóc cô ấy mềm mượt buông xõa thẳng xuống, đôi môi tô màu son đang rất được ưa chuộng. Nhưng mà, trên mặt cô ấy lại hoàn toàn không thấy được cái loại khí chất “Chị đây muốn gió được gió” như lần đầu gặp mặt.
Thay vào đó, cô ấy mang theo nụ cười lấy lòng.
Vệ Xán vừa nhìn thấy cô thì đầu tiên là ngẩn người, sau đó nói không chắc chắn: “Mộc… Mộc Tiêu tiểu thư?”
Trông cô rất khác với bộ dạng ngày đó ở trong tiệm.
Mái tóc Mộc Tiêu đen nhánh hơi xoăn nhẹ, đôi môi đỏ tươi, mặt mày mặc dù không cười cũng hàm chứa ba phần ý cười. Vệ Xán trực giác người trước mắt là bộ dạng nguyên bản, không có khoác hoạ bì của ai.
Này cũng… quá đẹp rồi.
Trách không được lão đại nhớ mãi không quên như vậy.

Mộc Tiêu nói: “Là tôi.”
“Chào chị nha.” Vệ Xán cười tủm tỉm mà chào hỏi, bình tĩnh duỗi một chân ra chặn cửa để phòng ngừa Mộc Tiêu đem cửa đóng lại, “Cái kia là gì, chị ăn rồi sao? Em phụng mệnh tới đưa cơm hộp.”
-
Thời gian quay ngược trở về một giờ trước, tại văn phòng tạm thời của Cục Điều Tra An Thành.
Vệ Xán tiếp nhận điện thoại: “Alo.”
“A, lão đại, không vội, anh cứ việc phân phó.”
“A, đưa đồ ăn cho Mộc tiểu thư rồi dẫn cô ấy đi chơi một vòng? Anh sợ cô ấy ở một mình trong nhà nên buồn chán sao?” Vệ Xán buồn bực mà nói, “Vậy anh vì sao không tự mình đi cùng cô ấy? Phụ nữ, đều là phải tốn tâm tư cho họ. Anh bảo em ở bên cạnh người ta, em có thể liền đem người đoạt đi mất nha.”
Không biết đầu bên kia nói cái gì mà khí thế kiêu ngạo của Vệ Xán ngay lập tức bị dập tắt: “Thực xin lỗi, lão đại, anh tiếp tục nói đi.”
Giang Cận mới rời sân bay, giơ tay bắt một chiếc taxi: “Anh chắc là phải mất một ngày mới có thể trở về. Em nhất định phải chiếu cố cô ấy cho tốt.”
“Tuân lệnh! Nhưng mà lão đại, anh đi đâu vậy?”
Nửa phút sau, Vệ Xán cúp điện thoại. Hoa Cừu đã sớm ở bên cạnh dựng lỗ tai lên nghe ngóng. Cậu ta vừa thấy nghe xong nên liền chạy lại, dùng khuỷu tay chọt cánh tay Vệ Xán: “Lão đại đi đâu rồi?”
“Chưa nói địa điểm cụ thể, liền nói tra được nơi Triệu Đan có thể đi nên tự mình chạy một chuyến.” Vệ Xán có chút ngơ ngác, “Chị cảm thấy Triệu Đan lần này sợ là muốn lạnh.” 
Ai nói lòng ghen tuông của đàn ông không đáng sợ bằng phụ nữ.
Lão đại của bọn họ đều đích thân ra tay, rõ ràng chính là một bộ muốn xách dao đem người băm ra theo nhịp điệu.
“Phải như vậy! Lạnh càng nhanh càng tốt. Hắn trộm nhiều đồ vật của chúng ta như vậy, ngẫm lại làm em liền tức.” Hoa Cừu xắn tay áo, “Nếu như tóm được hắn, lão tử sẽ là người đầu tiên đem hắn đánh đến giang thượng nở hoa (3)!”
(3) giang thượng nở hoa (杠上开花): đây là từ hay dùng trong chơi mạt chược, hình như là chỉ một kiểu ù. Mình hiếm khi chơi bài nên cũng không rõ lắm.
“Giang cái đầu ngươi, chơi mạt chược quá rồi.” Vệ Xán trợn mắt đứng dậy, “Chị đi đây.”
“Chị đi làm gì?”
Vệ Xán quay đầu, nháy mắt với cậu ta: “Tán gái?”

“…”
-
Tuy ngoài miệng thì càn rỡ, nhưng trên thực tế Vệ Xán lại trăm ngàn lần không dám đùa giỡn Mộc Tiêu.
Trên đường đi tới, Vệ Xán nhìn khắp các quán cơm suốt dọc đường. Cô cân nhắc khẩu vị của Mộc Tiêu, nên mua hết những thứ mà cô nghĩ Mộc Tiêu có thể sẽ thích ăn. Cô còn đi đến cửa hàng tiện lợi ở dưới lầu để mua vài hộp sữa để trong tủ lạnh.
Dù gì thì đây cũng là chị dâu tương lai, không thể không chăm sóc cho tốt.
Huống chi…
Lúc trước cô không cẩn thận nhìn thấy ảnh chụp tiểu mỹ nhân Mộc Tiêu trên điện thoại của Giang Cận nên đã bị anh kéo xuống nước, phải đi kết bè với Mộc Tiêu gài bẫy. Cũng không biết Mộc Tiêu có mang tính tình ghi thù không, lỡ như hận cô chơi đùa người thì sao?
Nhưng mà còn tốt, tiểu tỷ tỷ hoạ bì thoạt nhìn có vẻ tốt tính.
Ánh mắt Mộc Tiêu dừng ở trên túi đồ lớn mà Vệ Xán đang cầm, sau đó nhường qua một bên: "Có muốn vào nhà nghỉ ngơi một chút không?"
Vệ Xán đang lo không vào được cửa nhà, nghe vậy trong lòng cô vô cùng cảm động, liên tục gật đầu, rón ra rón rén đi vào nhà Mộc Tiêu giống như bước vào thánh địa.
Đây là một căn phòng nhỏ nhưng rất thoải mái. Cửa sổ kính không dính một hạt bụi, trong góc phòng có đặt một chậu cây xanh lớn, có thể thấy nó cùng một kiểu giống như trong cửa hàng. Trên ghế sô pha có chiếc gối màu xanh nhạt và ga trải giường màu vàng. Trong không khí có những hạt bụi mờ ảo thật nhỏ.
Tràn ngập hương vị của cuộc sống.
Rốt cuộc thì phụ nữ hiểu phụ nữ nhất.
Vệ Xán cảm thấy, tuy rằng sống hơn một ngàn tuổi, nhưng sâu trong nội tâm Mộc Tiêu thì nhất định vẫn luôn là một cô gái đáng yêu.
Cô ấy không có khả năng sẽ dây dưa, ở bên cạnh Triệu Đan.
Vệ Xán thở phào nhẹ nhõm. Cô cảm thấy chắc là có thể gỡ xuống nón xanh trên đỉnh đầu của lão đại.
Tác giả có lời muốn nói: Giang Cận: Ba ba không xanh. Cảm ơn.
Hahahahahaha.
Lời của editor: Xin lỗi mọi người nhé! Hôm qua mình còn mệt nên chưa edit thêm. Tối nay mình sẽ up thêm 1 chương, nếu còn edit kịp thì mình sẽ up thêm 1 chương nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận