Cho đến khi đi theo Giang Cận đến văn phòng tổng giám đốc, Mộc Tiêu mới phát hiện anh hoàn toàn có chuẩn bị mà đến.
Bộ trang phục mặc khi ký hợp đồng không thích hợp đi hẹn hò, mà giống như muốn đưa Mộc Tiêu đi dự tiệc. Giang Cận đi vào văn phòng tổng giám đốc. Thời điểm anh bước ra cửa thì đã thay thành một chiếc áo len giản dị và áo khoác măng tô. Thật trùng hợp, bộ đồ anh mặc có cùng tông màu với đồ của Mộc Tiêu. Hai người đi cùng nhau liền giống như đã có hẹn với nhau từ trước.
Công ty truyền thông không thiếu nhất chính là đôi mắt tìm kiếm chuyện bát quái. Hai người đi chung một thang máy xuống tầng, cửa mới mở ra thì đã bị quét bởi mười mấy ánh mắt của những người đi tới đi lui “trong lúc vô tình nhìn qua”.
Mộc Tiêu ngước mắt lên nhìn Giang Cận. Người nọ không chỉ không tỏ ra vẻ bực bội, mà còn tựa hồ rất vui vẻ.
Hoa Cừu đã từng mách lẻo với Mộc Tiêu, nói Giang Cận người này nhìn như khiêm tốn, nhưng thực ra rất khoe khoang. Mộc Tiêu ban đầu còn chưa có nhìn ra, nhưng lúc này cô lại thật sự cảm nhận được một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng qua… là cái người “được khoe khoang”, cô kỳ thật còn rất vui vẻ.
-
Lúc ra khỏi công ty cũng vừa lúc là giờ cơm, vì thế trong lòng Mộc Tiêu nghi ngờ 10:30 đến văn phòng, cũng là sự sắp xếp có chủ ý của Giang Cận. Ký xong hợp đồng thì vừa vặn ăn cơm, thật là phản ứng dây chuyền. Nhưng mà cô cũng không có hỏi ra miệng.
Suy nghĩ lung tung sẽ tăng thêm gánh nặng, tốt hơn hết là không cần suy nghĩ cái gì, chính là trạng thái thoải mái nhất.
Hai người đi đến nhà hàng Tây đã đến lần trước. Không gian ở đây vẫn trang nhã tươi mát như trước, phục vụ cũng đàng hoàng và chu đáo, đồ ăn vẫn hợp khẩu vị của Mộc Tiêu. Người đàn ông đối diện vẫn là cái người đẹp trai lịch lãm, phong thái lỗi lạc kia.
Mọi thứ đều thực làm người sung sướng.
Nếu những cái người phục vụ kia không có thường xuyên nhìn qua bên này thì sẽ càng tốt hơn.
Mộc Tiêu làm yêu quái, trời sinh thính lực không giống bình thường. Mặc dù người phục vụ đã đi qua chỗ ngoặt mới đè thấp giọng nói bắt đầu thảo luận, nhưng cô vẫn cứ nghe thấy hết toàn bộ câu chuyện bát quái.
“Này, người kia là Giang tổng của Truyền Thông Thiên Thịnh phải không?”
“Đúng vậy, đã lâu không gặp anh ấy. Thật hiếm khi thấy có người phụ nữ đi theo bên cạnh.”
“Đâu có, lần trước tới cũng dẫn theo đấy. Do cậu xin nghỉ nên không nhìn thấy thôi. Nhưng mà không phải cái người này, cái người lần trước không có xinh đẹp kiểu này.”
“Thật vậy à?”
“Ừ, cái người lần trước tính là kiểu thanh khiết đi, còn cái người này có chút quyến rũ.”
Mộc Tiêu: “…”
Cô hoài nghi Giang Cận kỳ thật cũng nghe thấy. Bởi vì ở thời điểm nghe được “cái người này có chút yêu dã” thì anh bật cười một tiếng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mộc Tiêu rất bất mãn mà lén trừng mắt nhìn anh, không ngờ lại bị anh vừa vặn bắt được. Cô tức khắc chột dạ mà cúi đầu xuống.
Đây là lần đầu tiên cô bộc lộ tính khí giận dỗi. Giang Cận đương nhiên không thể bỏ qua, lại trêu chọc cô một hồi lâu thì hai người mới tính tiền, đi ra khỏi nhà hàng.
Nói là hẹn hò nhưng thật ra cũng không có làm chuyện gì đặc biệt cả. Hơn nữa Mộc Tiêu mới ra khỏi nhà hàng, liền dẫm phải cái đuôi bên người vị Giang tổng này.
Suy cho cùng Hoa Cừu cũng kỳ lạ. Cậu ta gọi điện thoại, nói ngày mai muốn cho Mộc Tiêu đọc cái kịch bản.
Mộc Tiêu mới vừa nhận được một phần công việc mới, nên đương nhiên nhiệt tình vô cùng. Cô thuận miệng hỏi câu “Nếu không hôm nay liền xem?” Nếu không phải ông chủ lớn của Thiên Thịnh ở bên cạnh kịp thời cúp điện thoại, thì rất có thể cuộc hẹn hò buổi chiều liền phải biến thành đọc kịch bản.
Giang Cận thở dài: “Mộc Tiêu, em như vậy sẽ làm anh cảm thấy rất thất bại.”
Đường đường là một người đàn ông đẹp trai lại không bằng cái kịch bản rách, là ai thì cũng đều không bình tĩnh nổi. Mộc Tiêu cúi đầu nhận tội: “Em đã quên…”
Cô trước giờ luôn yêu nghề kính nghiệp. Lần này vừa bước vào một lĩnh vực mới, nói không hiếu kỳ là không có khả năng. Huống chi Hoa Cừu là ông chủ, bản thân cô vẫn nên chủ động chút thì tốt hơn.
Kết quả Mộc Tiêu đã quên cái vị bên cạnh mình cũng là ông chủ, hơn nữa còn là ông chủ lớn.
Kết quả là, Mộc Tiêu phải phụ trách xoa dịu cảm xúc tức giận của ông chủ lớn này. Cô đem kịch bản vứt ra sau đầu, nhanh trí nghĩ ra: “Không thì em mời anh đi xem phim nhé?”
Vừa vặn liền có cái rạp chiếu phim rất cao cấp trong tòa nhà nơi hai người ăn cơm.
Hơn nữa buổi hẹn hò của những người trẻ tuổi đương thời hình như chính là ăn cơm, ca hát, xem phim như vậy.
Tuy rằng cả hai đều không còn trẻ tuổi nữa… Khụ, nhưng mà bắt kịp xu hướng cũng không tồi đâu.
Giang Cận chưa nói được hay không được. Mộc Tiêu ở trong lòng lặng lẽ cảm khái một chút, người đàn ông này thật là khó dỗ. Sau đó cô nhẫn nhịn mà nhấn mở ứng dụng: “Anh thích xem thể loại gì nha?”
“Em chọn liền tốt.” Giang Cận thấy cô làm thật thì không khỏi dịu giọng lại.
Trên ứng dụng có chấm điểm cho mỗi bộ điện ảnh. Dường như nó được đặc biệt chuẩn bị cho những người không có năng lực đánh giá và thưởng thức nghệ thuật như Mộc Tiêu. Cô hứng thú bừng bừng nhấn vào bộ phim giật gân mà mình muốn xem nhất. Không ngờ phía sau mỗi điểm số đều mang theo một đoạn lớn đánh giá nội dung, vì thế cô cứ như vậy thình lình biết được hết nội dung bộ phim.
Mộc Tiêu: “…”
Tức giận.
Cuối cùng bọn họ chọn một bộ phim tình cảm đường phố nổi tiếng hiện nay. Trước khi mở màn, Mộc Tiêu nhìn lướt qua phần giới thiệu. Phim nói về câu chuyện một đôi nam nữ gặp lại nhau ở nước ngoài. Bọn họ cùng nhau trải qua một cuộc hành trình, và cuối cùng kết hôn với nhau.
Thời điểm đang đợi kiểm tra vé thì đã xảy ra chút nhạc đệm nhỏ.
Có một người đàn ông cầm ly trà sữa trong tay, ngồi ở bên cạnh Mộc Tiêu vẫn luôn lén nhìn cô. Mộc Tiêu đã phát giác ra, quay qua nhìn thì anh ta lại nhanh chóng tránh đi. Sau một lát, anh ta lại giống như chuột mà lén nhìn qua.
Lúc này, giữa ngón tay Giang Cận kẹp vé xem phim đưa qua cho Mộc Tiêu. Nhân tiện, anh dùng ánh mắt bình thản mà quét mắt liếc người nọ một cái.
Người đàn ông kia giống như đã bị cảnh cáo, lập tức di chuyển vị trí. Một lát sau, anh ta lại nhịn không được mà chọc chọc Mộc Tiêu: “Cô là ‘tiểu tỷ tỷ nhân ngư’ ở trên Weibo…”
Mộc Tiêu căn bản không ngờ đến đi xem phim lại có thể bị người nhận ra mình. Cô một bên cảm khái thế giới quá nhỏ, duyên phận quá trùng hợp, một bên phủ nhận liên tiếp ba lần: "Tôi không phải, tôi không có, đừng nói bừa".
Người nọ cũng đã nhận định, lại hỏi: “Cô tới xem phim sao?”
Mộc Tiêu còn chưa nói lời nào thì bên cạnh truyền ra một tiếng ho nhẹ của đàn ông. Giang Cận một tay đặt lên lưng ghế sô pha của Mộc Tiêu, hơi thò người ra: “Ừ, có vấn đề gì sao?”
“Không có, không có.” Người nọ liên tục xua tay, ngay sau đó nhanh chóng cúi đầu gõ gì đó ở trên điện thoại. Từ góc độ của Mộc Tiêu vừa vặn có thể thấy được toàn bộ.
【F*ck, lão tử hôm nay ở rạp chiếu phim XX nhìn thấy cái người phụ nữ cứu người ở trên Weibo】
【Thật sự là cùng ông chủ của Truyền Thông Thiên Thịnh ở bên nhau, mau tới đây xem】
Mộc Tiêu: “…”
Cô nhìn thoáng qua Giang Cận. Anh ngầm hiểu rõ, đem một bịch bỏng ngô đưa cho cô. Hai người đứng dậy đi đến cửa soát vé. Mộc Tiêu cầm ăn mấy hạt. Sau đó, cô phát hiện cái bịch lớn như vậy vừa vặn che đi khuôn mặt.
Tuy rằng không thể giơ lên trước mặt, nhưng tóm lại nó có tác dụng che chắn.
“Làm em sợ muốn chết.” Qua cửa soát vé, Mộc Tiêu lè lưỡi, “Nếu như anh ta hô lên thì liền không xem được phim.”
“Về sau sẽ càng có nhiều chuyện như vậy, em phải học cách thích ứng.” Giang Cận lấy cuống vé thay cô.
“Ôi, phải rất nổi tiếng mới có thể bị chặn đi.”
“Sao vậy, không có niềm tin bản thân sẽ rất nổi tiếng ư?”
Mộc Tiêu nghĩ nghĩ nói: “Thật đúng là không có, khắp nơi trong giới giải trí đều là tiền bối nè.”
Hơn nữa cô hiện tại còn chưa chạm vào cửa giới giải trí thì đã tùy tiện nói chuyện có nổi tiếng hay không, nên trên mặt cô lộ ra một chút xấu hổ.
“Haizzz,” Giang Cận học cô thở dài, rồi trầm tư nói, “Làm sao bây giờ, anh đem toàn bộ của cải quý giá của Thiên Thịnh đều thế chấp ở trên người em. Em không nổi tiếng thì anh kiếm tiền như thế nào đây?”
Mộc Tiêu: “…”
Cô thiếu chút nữa đã quên anh vẫn là một nhà tư bản lớn.
“Em… em sẽ cố gắng.” Đối với ông chủ lớn của mình, Mộc Tiêu chỉ đành biểu hiện ra ý chí quyết tâm mạnh mẽ.
“Hoặc là suy xét hối lộ anh một chút cũng được.” Giang Cận rất nghiêm túc mà nhấn mạnh hai chữ “hối lộ”.
Vì thế anh liền nhận được một bịch bỏng ngô.
Đây chắc là vị tổng tài có thể nhận được khoản hối lộ rẻ tiền nhất.
Người khởi xướng Mộc Tiêu giả vờ vô tội, mỉm cười mà nói: “Thật ngọt.”
Giang Cận nuốt trở về câu nói của chính mình “anh không bao giờ ăn đồ ngọt”. Anh cầm một hạt bỏ vào trong miệng, thầm nghĩ, thật đúng là rất ngọt.
Chỉ là tiểu hoạ bì trộm đổi khái niệm trước mắt này có chút đáng giận.