Em Là Ngôi Sao Của Anh


Cả ba nam sinh bước vào trong một căn phòng vip lớn,Thẩm Dư lười biếng đi tới ghế sô pha,đôi chân dài bắt chéo,toàn thân tỏ ra một khí chất lạnh lẽo khiến mọi người trong bữa tiệc không dám đến gần nhất là đám tiểu thư nhà giàu.

Tuy vậy hắn vẫn luôn là tâm điểm thu hút mọi người.

Tưởng Ánh đang nói chuyện với cô bạn của mình,nghiêng đầu liền nhìn thấy một nam sinh khá đẹp trai nhưng hơi lạnh lùng đang ngồi ở bên kia.

Ánh mắt chợt lóe lên sự kinh ngạc, lấp ba lấp bấp mở miệng nói:"Thẩm! Thẩm".

Trương Mật nghe cô bạn hỏi liền hơi khó hiểu,giương mắt nhìn theo hướng cô bạn đang nhìn.

Gương mặt đang bình tĩnh đột nhiên đỏ ửng lên,cô ho nhẹ che giấu cảm xúc,cười nói:"Tớ nhờ Khương Triết mời anh ấy tới".

Tưởng Ánh cười cười,ánh mắt mờ ám,nhẹ giọng nói:"Ghê vậy sao? Đây là lần đầu tiên tớ thấy Thẩm Dư tham gia mấy tiệc như này đấy,không lẽ hắn! ".

"Ăn nói bậy bạ,tớ còn chưa theo đuổi được người đâu!".

——Vừa dứt lời,cửa phòng mở ra! ! Tô Mộc đem Cao Thiển vào trong,cả hai đi tới trước mặt Trương Mật,Tô Mộc ôm ấp với cô ta nhìn khá thân thiết,môi mỏng cong lên,cười nói:"Học tỷ Trương,chúc chị sinh nhật vui vẻ ạ——!".

Trương Mật mỉm cười,giọng điệu ngọt ngào đáp:"Cảm ơn em,vị này là?".

Tô Mộc cười nói:"Đây là Cao Thiển,bạn học cùng lớp với em,em mời bạn ấy tham gia cùng được không ạ?".

"Được,tụi em cứ tự nhiên đi".

Trương Mật quan sát Cao Thiển,ánh mắt phán xét mang theo khinh thường,cười nói.


(Khinh thường sao? Tưởng Thiển Thiển nghèo à? Cho suy nghĩ lại á)Cao Thiển nói với Tô Mộc là muốn đi vệ sinh một lát,cô nàng nghe vậy liền hỏi có muốn cô ấy cùng đi theo hay không.

Cao Thiển lắc đầu ý nói không cần,rồi cô rời khỏi bữa tiệc.

Thẩm Dư nhìn cô gái nhỏ rời đi,thu hồi tầm mắt.

Nói vài câu với Khương Triết rồi cũng đi theo Cao Thiển.

Thật ra từ lúc Cao Thiển bước vào,anh cũng hơi kinh ngạc vì không ngờ cô cũng tham dự bữa tiệc sinh nhật này.

Cho đến khi thấy cô rời khỏi đây,anh mới âm thầm đi theo.

———————————————————————Khu vực nhà vệ sinh chia thành hai khu nam nữ,Cao Thiển thì đi vệ sinh,còn Thẩm Dư đứng bên ngoài hành lang khu vệ sinh chờ cô ra.

Vừa đứng đợi,anh vừa hút điếu thuốc.

Ngón tay vuốt ve điếu,môi mỏng thổi ra làn khói trắng.

Cao Thiển từ trong đi ra tới bồn rửa tay, vừa rửa tay xong.

Bỗng nhiên đèn điện bị chập mạch rồi tắt dần đi,Cao Thiển có hơi sợ,định mở đèn pin trên điện thoại thì một cánh tay bắt lấy tay cô.

Cao Thiển chưa kịp phản ứng đã bị đối phương kéo vào góc tối, trước mắt không nhìn thấy cái gì, cô bị tên đối phương ở phía sau bịt kín miệng.

Trên người đối phương tỏa ra một mùi hương bạc hà mát lạnh,trông rất dễ chịu.

Vô thức trong đầu cô liền suy nghĩ đến một người,bất động tại chỗ.

Thấy cô gái nhỏ không có phản kháng gì,Thẩm Dư 'chậc chậc' hai tiếng,giọng điệu cà lơ phất phơ,làm như tiếc nuối,cười nói:"Không sợ à?".

Cao Thiển giương mắt nhìn anh,mang theo ánh mắt như chú mèo nhỏ cầu xin chủ nhân buông mình ra.

Nhìn đôi mắt ấy,đáy lòng Thẩm Dư ngứa ngáy,dục vọng không có cách nào chìm xuống được.

——Nhưng bởi vì cô còn nhỏ,anh không muốn và cũng đành 'tiết chế' lại vậy.

"Sớm đã biết được là anh rồi".

Sau khi được nói chuyện lại,Cao Thiển liền trả lời câu hỏi lúc nãy của hắn.

Thẩm Dư phì cười,nhẹ nhàng xoa đầu cô:"Thông minh đấy".

Cao Thiển cũng không cãi lại anh nữa,cổ họng cô hơi ngứa ngáy,vẫn còn bị bệnh nên phải luôn mang khẩu trang thế này.

Thẩm Dư cũng không hỏi cô vì sao lại mang khẩu trang,cũng không trêu chọc cô như mấy ngày trước nữa.


Đột nhiên anh mở miệng nói:"Hôm qua,Trương Mật tỏ tình với anh".

Rồi lại nói thêm:"Cô ta nghĩ mình là hoa khôi thì muốn làm gì thì làm cũng được chắc? Nhưng anh từ chối cô ta rồi,cô ta không phải người anh thích".

Thẩm Dư giương mắt nhìn cô gái trước mặt,giọng nói bỗng nhiên nghẹn ứ lại,rất muốn nói ra câu đó.

Đột nhiên nghe thấy cô gái nhỏ nói.

"Vậy người anh thích là ai?".

Anh liền cứng đờ,ánh mắt thâm sâu nhìn cô.

Bỗng đem người ép vào bước tường phía sau.

hơi thở của hai người lại lần nữa đối diện nhau, cúi đầu nhìn cô.

Thẩm Dư tựa đầu vào vai cô,giọng nói đan xen nghiêm túc:"Là em,người anh muốn theo đuổi"! ! ! !.

!!!Đột nhiên bị tỏ tình,vành tai Cao Thiển ửng đỏ.

Cô không dám nhìn anh liền quay mặt sang hướng khác.

Thẩm Dư nhìn cô gái trước mặt rồi nhìn đôi môi mềm mại như cánh hoa anh đào kia.

——Rất muốn quấy rối cánh hoa đó quá đi,nhưng tiếc ghê không được làm cô sợ.

"Cho em một tuần suy nghĩ,cuối tuần này gặp nhau ở điểm hẹn,địa chỉ anh sẽ nói sau".

Nói xong,Thẩm Dư quay người rời đi,đầu cũng không thèm ngoảnh lại.

Cao Thiển cố gắng trấn an tinh thần,cảm thấy đã ổn.


Cô không dám nhìn thấy anh nữa ,đành gọi điện cho Tô Mộc bảo cô có việc bận nên về trước.

Tô Mộc hơi tiếc nuối nhưng cũng đành để cô về,trước khi cúp máy còn không quên dặn dò cô phải cẩn thận đêm khuya,về tới nhà thì gọi cô ấy.

——————————————————Sau một màn tỏ tình lúc nãy,gương mặt của Thẩm Dư không có gì là ngại ngùng hay căng thẳng mà chỉ hơi lo lắng.

——Không biết cô nhóc đồng ý hay từ chối đây.

Nếu lỡ như từ chối!.

.

!Anh không quay lại bữa tiệc nữa mà liền quay về Thẩm gia,giữa đường liền gọi cho Khương Triết bảo có việc nên về trước.

Khương Triết và Cao Mạc biết tính cách của Thẩm ca bọn họ không thích ồn ào chút nào,liền không hỏi nhiều,nói vài câu rồi cúp máy.

***************Sau khi về tới nhà,Cao Thiển vừa bướ vào trong liền thấy mọi người bên họ hàng đều có mặt ở đây,ông bà ngoại,cha mẹ,các anh họ,chị họ còn có cô dì chú bác.

Cô khó hiểu nhìn mọi người,cô liền đi tới chỗ Cao Hoằng Nhượng,tò mò hỏi:"Anh hai,có chuyện gì vậy ạ? Sao mọi người lại có mặt đông đủ ở đây?".

Cao Hoằng Nhượng thờ ơ trả lời:"Cao Ngụy hôm qua đánh nhau với người khác,không biết có phải do lỡ tay hay tức giận mà đánh người ta đến nỗi vào viện.

Giờ người đó gần như sắp lên trời rồi".

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận