Hắn không hé răng nửa lời, lạnh lùng mở cửa ghế lái phụ cho cô.
Thẩm Thiên Tâm không khỏi thắc mắc, sau bữa sáng dáng vẻ của Thẩm Hàn Phong kỳ lạ vô cùng, hắn giống như đang bất mãn về chuyện gì đó.
Cô không dám làm trái, ngoan ngoãn lên xe rồi cẩn thận thắt dây an toàn lại.
Suốt cả chặng đường, không người nào hé răng nói nửa lời, không gian trong xe bị phong thái của hắn làm cho ngột ngạt.
Tay hắn không ngừng siết chặt vô lăng, gân tay, khớp xương đều lộ rõ, cơ hồ còn cảm nhận được hơi thở của hắn có phần rất nặng nề.
Thẩm Thiên Tâm cũng cảm nhận được sự bất thường, cô ta rụt rè do dự, một lát sau mới ngập ngừng thăm dò: “Anh…sao vậy?”
“Không sao.”
Thẩm Thiên Tâm giật mình trước thanh âm đột ngột, câu trả lời rất nhanh và dứt khoát của hắn.
Thẩm Thư ngồi bên cạnh không khỏi run lẩy bẩy.
Tay hắn không ngừng siết chặt vô lăng, yết hầu chuyển động lên xuống cùng những hơi thở nặng nề.
Hắn đang nén giận để lát nữa phát tiết với cô ư?
Đến tập đoàn, hắn như tảng băng di động, kéo cô lên phòng làm việc, không cho phép cô đi lung tung, sau đó đến phòng họp cùng Thẩm Thiên Tâm chuẩn bị hội nghị.
Cô thấp thỏm lo lắng suốt ba tiếng đồng hồ.
Không biết lát nữa hắn trở về sẽ xử lý cô như thế nào đây.
“Cạch.” Cửa phòng bật mở, Thẩm Hàn Phong bước vào.
Cô tròn mắt, nín thở, cuối cùng điều gì đến cũng sẽ đến.
“Đưa điện thoại của em đây!” Hắn sải bước đến trước mặt cô, khuôn mặt không một giọt cảm xúc.
Cô không dám thắc mắc, ngoan ngoãn đưa điện thoại cho hắn.
Trong giây lát, ngón tay hắn nhanh thoăn thoắt xoá toàn bộ số liên lạc trong danh bạ của cô, bao gồm cả số của Thẩm Chí Tường.
Hắn trả lại điện thoại cho cô khi trên màn hình đang hiển thị danh sách trong danh bạ.
Tất cả số điện thoại đều đã bị xoá, chỉ còn duy nhất số điện thoại của Thẩm Hàn Phong.
Cô kinh ngạc ngước lên.
“Anh…”
Hắn lập tức chống tay xuống bàn, kề sát khuôn mặt cô: “Thế giới của em, chỉ được phép có một mình tôi.”
Cô bất mãn, siết chặt điện thoại trong lòng bàn tay: “Rốt cuộc anh…”
Hắn hung hăng bóp cằm cô, ép khuôn mặt cô phải ngửa lên hết mức để đối diện với hắn: “Em đã trở thành vợ của Thẩm Hàn Phong tôi từ đêm hôm đó rồi, em còn muốn tư tưởng đến người khác nữa sao…”
Cô hoảng hốt trước lời ấn định của hắn.
Vợ ư? Tại sao lại là vợ, mà không phải thứ để hắn trêu đùa? Không phải hắn ghét cô lắm sao?
“Mọi việc của em, từ nay về sau nên để tôi quyết định thì hơn, bao gồm cả chuyện tôi bắt em ngủ ở tư thế nào, em cũng phải ngủ ở tư thế đó.”
Giọng điệu hắn càng về sau càng ma mị.
Hắn hôn nhẹ lên đôi môi căng mọng của cô, sau đó di rời đến vị trí làm việc.
Cô vẫn ngây người bất động trên ghế.
Cô cứ ngỡ hắn phải nổi trận lôi đình, hung dữ với cô lắm chứ, nào ngờ hắn chỉ cảnh cáo cô bằng thanh âm rất nhẹ nhàng nhưng nồng nặc mùi chiếm hữu.
Yếu hầu của hắn chuyển động lên xuống, bàn tay đặt dưới gầm bàn không ngừng siết chặt khiến những đường gân, khớp xương đều nổi rõ mồn một.
Hắn thực muốn phát điên khi nghe đến chuyện cô ở cạnh người đàn ông khác, thậm chí hắn muốn bẻ gãy tứ chi của cô để cô vĩnh viễn không còn khả năng rời hắn nửa bước, nhưng hắn không thể đối xử với cô như vậy, hắn phải kìm nén cơn giận, kìm nén hết mức để không ra tay với cô.
Thẩm Thư không dám quay sang nhìn hắn, cơ thể cô bất giác run rẩy khi cảm nhận thấy sát khí trên người hắn chưa có dấu hiệu giảm.
“Cạch.” Cửa phòng bất ngờ bị đẩy ra.
“Hàn Phong, sao tối đó anh không đến, anh có biết người ta chờ anh ở khách sạn cả đêm không hả?”
Lý Tuyết ngang nhiên bước vào, õng ẹo đặt bản hợp đồng lên bàn, môi nở nụ cười ngọt ngào, tươi rói, cô ta còn cố tình liếc xéo cô một cái: “Có phải anh không cần người ta nữa không hả.”
Lời này thật giống như đang khoe mẽ, như thể trước đó Thẩm Hàn Phong đã qua lại với cô ta trong một thời gian dài, giờ hắn có người khác liền vứt bỏ cô ta vậy.
“Cút!”
Mặt Thẩm Hàn Phong sa sầm, sát khí kinh người đằng đằng nổi lên, vẻ nam tính cùng độ điển trai càng lộ rõ.
Hắn đang cố nén cơn giận thì lại có người cố ý đến chọc tức hắn.
“Tâm trạng anh tôi đang không được tốt, mời cô về cho, hợp đồng này để khi khác nói.”
Thẩm Thư đột nhiên đứng lên ra mặt, ánh mắt sắc lạnh không kém gì Thẩm Hàn Phong.
Lý Tuyết lập tức hoá đá, cô ta nghe rõ mồn một chữ “cút” phát ra từ miệng của Thẩm Hàn Phong.
Hắn đang tức giận sao?
“À…vậy được…” Cô ta ngượng chín mặt khi bị hắn thẳng thừng đuổi cổ ngay trước mặt người khác, nhưng vẫn cố tỏ ra thật thản nhiên: “Vậy để khi khác tôi đến.” Dứt lời, cô ta liền ba chân bốn cẳng rời đi.
Thẩm Hàn Phong âm thầm hít một hơi sau.
Dáng người cao lớn, thẳng tắp từ từ đứng dậy.
Hai tay bỏ vào túi quần, từng bước tiến lại gần khi cô đang đóng cửa phòng lại.
“Anh tôi?” Hắn chống tay lên tường, chiếu ánh mắt thăm dò xuống nhìn cô.
Thanh âm mang theo hơi thở nóng rực phả vào khuôn mặt kiều diễm của cô.
Cô giật mình ấp úng, né tránh đôi mắt của hắn:“Chứ…anh muốn tôi gọi anh là gì? Anh muốn tất cả mọi người…đều biết chuyện giữa tôi và anh sao?”
“Ừm, tôi sẽ sớm cho em một danh phận.”.