Hạ Vũ Châu cười cười nhìn cô, sau đó cầm đũa gắp nốt hai miếng thịt còn lại trong chén mình sang cho cô.
Lúc này Trâu Mông mới phát hiện, mì của mình cô còn chưa động được mấy đũa, nhưng thịt thăn chua ngọt đã ăn được ba miếng.
Lần gặp mặt nói cảm ơn này của anh cũng không khiến Trâu Mông để trong lòng, nhưng từ buổi sáng ngày hôm sau, trên bàn cô xuất hiện bữa sáng.
Cô tưởng người khác để nhầm, hỏi Nhậm Giáng Nhã ở bên cạnh, câu trả lời nhận được là: "Lúc mình đến đã thấy để trên bàn cậu rồi."
Trâu Mông mở bình giữ ấm, là một chén cháo thịt bò vẫn còn đang bốc hơi ấm, tầng trên bình giữ ấm còn để một đĩa rau nhỏ và một quả trứng gà.
Cô đậy nắp hộp lại.
"Thơm quá." Nhậm Giáng Nhã ngửi được mùi.
"Cậu muốn ăn không?" Trâu Mông hỏi cô nàng.
"Không không." Nhậm Giáng Nhã lắc đầu: "Không phải cho cậu sao?"
Tự nhiên Trâu Mông cũng không kiên trì cho cô nàng, nhưng cũng chẳng động đến chiếc bình giữ ấm ấy.
Mãi cho đến khi tiết học buổi sáng kết thúc, cô lấy điện thoại từ trong cặp ra mới nhìn thấy có hai tin nhắn gửi tới từ một dãy số lạ.
Từ trên xuống dưới.
"Tôi là Hạ Vũ Châu."
"Nếu không thích món này thì ngày mai đổi món khác."
Trâu Mông xách bình giữ ấm đi đến lớp Hạ Vũ Châu, nhưng lại không gặp được anh.
"Bạn ơi, Hạ Vũ Châu...có trong lớp không?"
Bạn học bị gọi lại đầu tiên hơi sửng sốt, lập tức quay đầu lại nhìn vào lớp, trong lớp không có mấy người, nhưng giữa những dãy bàn chất đầy sách lại có một chiếc bàn trống trải sạch sẽ đến nỗi không giống bàn học của một học sinh lớp 12.
"Không có, hình như cậu ta đến sớm lắm xong rồi đi luôn." Bạn học kia nhìn Trâu Mông: "Cậu tìm cậu ta?"
Trâu Mông lắc đầu, nói câu cảm ơn rồi cầm bình giữ ấm về lớp.
Trong lớp không có mấy người, chỉ có hai bạn đang ghé vào trên bàn ngủ trưa, vóc dáng Trâu Mông cao gầy nên ngồi ở cuối, cách hai bạn kia một khoảng.
Cô nhìn chằm chằm bình giữ ấm trong chốc lát, lấy điện thoại ra, tìm được số điện thoại kia rồi gọi đi.
Rất nhanh đã có người nghe.
Giọng nói của Hạ Vũ Châu ở trong điện thoại còn trầm thấp hơn ở bên ngoài.
"Tôi là Trâu Mông."
"Tôi biết." Theo sau đó còn phảng phất như có tiếng cười nhạt: "Ăn cháo chưa?"
Trâu Mông không nói gì, sau một lúc im lặng, Hạ Vũ Châu đoán được cô không ăn: "Sao thế? Sợ tôi bỏ độc à?"
"Không phải." Theo bản năng cô phủ nhận, lớp có người nên cô tự động hạ thấp giọng.
"Vậy là không thích?" Hạ Vũ Châu tiếp tục hỏi cô.
Bên này Trâu Mông còn chưa kịp phủ nhận, Hạ Vũ Châu lại giống như rất hiểu cô: "Nếu cũng không phải thì nên ăn thật tốt vào, ngày mai tôi lại đưa tiếp cho cậu."
"Cảm ơn, nhưng tôi không cần."
"Trâu Mông, không cần từ chối ý tốt của người khác.
Lúc cậu giúp tôi, tôi cũng đâu từ chối."
"Ừ, cho nên tôi hối hận rồi."
Lần nói chuyện này cũng không chặt đứt được ý định đưa bữa sáng của Hạ Vũ Châu, không chỉ có như thế, bắt đầu từ ngày hôm sau, trên bàn Trâu Mông xuất hiện hai hộp giữ ấm, một hộp là cơm sáng, còn lại chính là cơm trưa.
Đến lần này, anh nói: "Nếu cậu không ăn thì cứ ném đi, nhưng tôi vẫn đưa." Sau đó cúp máy.
Căn cứ vào tôn chỉ không thể lãng phí đồ ăn, Trâu Mông vẫn là ăn hết những gì cậu đưa.
Ăn ngon thì ngon thật, nhưng Hạ Vũ Châu cho rằng sức ăn của cô cũng giống sức ăn của anh sao?
Trong vòng có nửa tháng, bằng mắt thường cũng có thấy Trâu Mông tăng lên 2kg.
Hạ Vũ Châu xuất quỷ nhập thần, mỗi ngày đều để ở bàn cô hai hộp giữ ấm trước khi cô đến, nhưng trong lớp hai người lại chẳng ai nhìn thấy bóng anh.
Nhưng như vậy vẫn có vài lời đồn được thổi ra ngoài.
"Hạ Vũ Châu đang theo đuổi cậu sao?"
Giờ tự học rất an tĩnh, chỉ nghe được tiếng điều hoà phả gió, tiếng quạt điện, tiếng lật sách luân phiên, Nhậm Giáng Nhã đẩy một cuốn sổ nhỏ đến, bên trên viết câu hỏi kia.
Trâu Mông quay sang nhìn cô ấy, Nhậm Giáng Nhã nhướng mày, ra hiệu "viết nhanh đi, mình muốn biết."
"Không phải."
Trâu Mông viết lại hai chữ rồi đẩy cuốn sổ lại, không qua vài giây nó lại tới.
"Cậu ta thích cậu?"
Trâu Mông viết chữ "không", vừa muốn viết thêm chữ "biết" cô lại thay đổi nét bút.
"Không thích."
"Vậy cậu thích cậu ta không?"
"Không thích."
Lần này Nhậm Giáng Nhã viết có hơi dài, qua một lúc mới đưa qua.
"Vậy là tốt rồi, có người đồn hai người đang yêu nhau làm mình sợ gần chết.
Người như Hạ Vũ Châu ấy à, trừ việc hơi đẹp trai thì chẳng có gì." Sau đó cô nàng lại gạch đi, sửa thành: "Trừ việc đẹp trai, thành tích trước kia khá tốt, nhưng đều là quá khứ rồi, bây giờ chẳng được tích sự gì.
Cậu ngàn vạn lần đừng thân mật với cậu ta quá, nghe nói nhà cậu ta rất có tiền, ngay cả hiệu trưởng cũng không làm gì được cậu ta.
Nên cậu đừng thích Hạ Vũ Châu đó."
"Không đâu, cảm ơn cậu."
Lúc cô ấy gửi lại còn kèm theo một gương mặt tươi cười đáng yêu.
Trâu Mông quay sang nhìn cô nàng, Nhậm Giáng Nhã làm động tác "xé giấy", cô ngầm hiểu, xé tờ giấy ban nãy khỏi cuốn sổ rồi để ở cạnh túi đựng bút, để lát nữa tan học sẽ vứt đi, sau đó trả lại cuốn sổ cho Nhậm Giáng Nhã.
Ngày hôm sau tới trường, trên bàn vẫn có hai hộp giữ ấm như cũ, dưới hộp còn lót một tờ giấy nhăn nhúm, là đoạn đối thoại ngày hôm qua của cô và Nhậm Giáng Nhã, cô đã quên vứt đi.
Trâu Mông sửng sốt một chút, nhìn hộp giữ ấm rồi lại nhìn tờ giấy, sau đó xé giấy ném vào thùng rác.
Lúc ăn trưa, Trâu Mông muốn gửi tin nhắn cho anh để giải thích, nhưng cô chẳng biết mình phải giải thích cái gì, vậy nên cô từ bỏ.
Rửa sạch hộp giữ ấm, đây có lẽ là lần cuối cùng cô được thấy cái hộp này.
Hẳn là về sau Hạ Vũ Châu sẽ không bao giờ đưa thức ăn cho cô nữa.
Trâu Mông nghĩ, thật ra như vậy cũng khá tốt.