Eve

Ngay khi bình minh lên, Arryn đã cảm thấy mệt mỏi rã rời. Bà không muốn thức dậy và ra khỏi giường. Bà những muốn giả vờ đây là một trong những ngày bình thường trong cuộc đời bình thường của mình như những năm qua. Bà sẽ tắm rửa và mặc y phục, chải chuốt lại mái tóc, trang điểm và xịt nước hoa, rồi đi ăn sáng cùng những cô gái của bà hoặc những vị khách đặc biệt. Người tổng quản sẽ đến gặp bà ở phòng làm việc sau bữa sáng để nói về những vị khách vừa rời đi, hoặc vừa đặt phòng mới, hay những yêu cầu của họ về bữa trưa và bữa tối.

Nhưng trong vài ngày qua, không còn mấy vị khách ở lại Vesryn. Nơi này trở nên thật xa lạ, lúc nào cũng có sự xuất hiện của quân đội, của những vị khách lạ, và những lời phàn nàn không ngớt. Mặc dù sau sáng hôm nay, những đảo lộn họ gây ra cho tòa Vesryn sẽ chấm dứt, nhưng Arryn lại nhận ra mình không cảm thấy phấn chấn hơn.

Bà sẽ phải tạm biệt Iolite, người sẽ được phong làm hầu nữ danh dự của Alasdair Beelzebub, và không còn là một trong những cô gái trong tòa Vesryn của bà.

Đến khi một hầu nữ tới gõ cửa phòng, Arryn mới chậm chạp thức dậy. Đầu gối bà lại đau, nó vẫn như vậy mỗi khi trời sắp đổ mưa.


Bầu trời buổi sáng quang đãng và dường như cao hơn, nhưng không có ánh nắng bởi những tầng mây dày ẩm lạnh, khiến người ta có cảm giác như mùa thu đã tới. Tòa Vesryn đông đúc, buổi lễ sắc phong của Iolite được tổ chức ngay trước cửa chính. Cô đứng ở bậc thang thứ hai từ trên xuống, thấp hơn những vị khách đang đứng trên tiền sảnh để tạo cảm giác như đang được ban một ân huệ danh dự. Trang phục mà cô mặc có phần trang trọng và lạ mắt: một chiếc áo sơ mi với viên đá lớn đính trước cổ, xung quanh buông xuống lớp bèo nhúm trắng. Quanh eo cô thắt corset bằng vải dày nhưng với nút bấm thay vì dây, và phía dưới là một chiếc váy màu đen. Cô trông như một tiểu thư đến từ vùng Bóng tối, không phải một người phụ nữ thích đi chân trần, say khướt trên bãi biển, mặc những chiếc váy mỏng lộ vai được các thiếu nữ ở đây yêu thích vào mùa hè, và đôi khi còn chẳng mặc áo lót ngực.

"Hãy tự chăm sóc bản thân mình." Arryn xúc động nói, khi cuối cùng cũng có thể nói chuyện riêng với cô, chỉ một lúc trước khi họ lên đường. "Ôi Chúa ơi, cô sẽ ra sao khi không có tôi ở bên đây!" Bà thốt lên như một người mẹ chuẩn bị tiễn con gái của mình lên xe hoa.

"Đừng có như thế." Cô nói, bật cười, rồi ôm lấy bà, giọng nói se lại. "Tạm biệt, Arryn."


Arryn bật khóc thành tiếng sau đó, gật đầu và không dám cất lời. Bà cảm thấy xấu hổ vì bỗng dưng khóc lóc như một kẻ ngốc trước mắt bao người, nhưng lại không thể dừng lại. Đây sẽ là lần cuối bà gặp lại Iolite, Arryn thầm nghĩ, mặc dù cô nói mình sẽ quay lại thăm bà.

Arryn không hiểu điều gì đã thay đổi Iolite, cô không còn tỏ ra cự tuyệt và giận dữ, mà có vẻ mệt mỏi và buồn bã. Có lẽ Alasdair đã nói gì đó với Iolite, và bà hy vọng lời nói đó chân thành như khi hắn ta tiết lộ cho bà.

"Tôi biết em luôn muốn tốt cho tôi." Iolite nói, gần như thì thầm với Arryn để chỉ mình bà có thể nghe thấy. "Cảm ơn vì điều đó."

Dứt lời, cô đẩy Arryn ra, mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn thật buồn bã, và lên cỗ xe ngựa cùng với Alasdair.

Arryn cảm thấy bối rối. Bà không hiểu Iolite cảm ơn mình vì điều gì. Mà có lẽ là cả đời này, bà cũng không bao giờ hiểu.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận