Tôi đứng trước mặt mẹ, hai tay bấu chặt vào gấu váy, một sự rụt rè đáng lẽ không nên có ở một con bé là tôi đây. Mẹ xoay người về phía tôi, bóng hoàng hôn phủ lên người bà một sắc màu ảm đạm.
- Mẹ!
Tôi cất tiếng, tiếng gọi rành rọt đó xuyên qua không gian, mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng được. Tôi vòng hai tay trước bụng, mỉm cười thật tươi:
- Con về rồi!
Tôi không biết tại sao mình lại nói như vậy. Có lẽ đúng là tôi đã trở về thật, trở về sau bao đau thương định mệnh đã an bài, trở về từ hố tử thần giăng sẵn trên mỗi bước đi. Tôi đã trở về là tôi.
Tôi thấy bóng lưng bà run nhè nhẹ, không gian bỗng chốc chao đảo khi có một vòng tay ôm lấy cả người tôi. Mẹ! Hình như đã lâu lắm rồi tôi chưa được bà ôm thật chặt như thế này. Đúng vậy... Đã lâu lắm rồi, và tôi thấy khóe mắt cay xè.
- Con gái của mẹ!
Bà nói nhỏ, nhưng âm thanh ấy lại lọt vào tay tôi như ai đó nhỏ những mật ngọt thân thương nhất. Đúng là mẹ tôi rồi, đúng là bà rất yêu thương tôi. Tôi gục xuống vai bà, khóc thật to.
- Mẹ! Mẹ! Mẹ...
Tiếng gọi của tôi vang vọng khắp không gian. Ngày hôm nay, tôi đã được nằm trong vòng tay của hai người tôi yêu thương nhất. Thứ tôi luyến tiếc nhất trên thế gian này, là không thể ở bên họ lâu hơn một chút.
" Mẹ ơi! Con chưa muốn chết...
Ba ơi! Con sợ..."
_____________________________
- Bằng một thứ gì đó... tôi cũng không biết nên gọi nó là gì nữa. Nỗ lực? Phép màu? Tôi không rõ. Nhưng, con gái ông bà đã nhớ lại tất cả, cô bé đã đẩy lùi căn bệnh. Đó là điều tuyệt diệu nhất từ trước đến nay. Tuy rằng... Tôi rất tiếc khi thời gian ấy không thể kéo dài lâu hơn. Tôi rất tiếc...
Tôi đã mỉm cười thật nhiều. Tôi đã thấy cõi lòng ấm áp biết nhường nào. Thật đấy, đó là ngày tuyệt nhất đối với tôi. Mặc dù tôi biết nó hơi ngắn ngủi một chút. Nhưng như thế đã là quá đủ với mong muốn của tôi rồi.
Trên cánh đồng thân quen ấy, nơi những cơn gió tha hồ đuổi bắt nhau. Tôi thấy một cô bé, bên cạnh là một cặp vợ chồng. Họ đang vui vẻ chỉ tay về phía bầu trời.
A! Tôi đang bay này.
END.