Lần này Niệm Niệm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên khỏi vòng tay của mẹ, nhìn cô với đôi mắt đầy nước mắt, nói: "Con muốn mẹ không bao giờ rời xa Niệm Niệm nữa, con muốn mẹ ở bên Niệm Niệm mỗi đêm."
Khi cô bé đi ngủ không nhìn thấy mẹ, đến khi tỉnh dậy cũng không nhìn thấy mẹ, trong lòng Niệm Niệm rất sợ, cô bé sợ mẹ sẽ không trở về nữa, cô bé sợ mẹ sẽ không cần Niệm Niệm nữa.
Thẩm Minh Dữu giúp con gái lau nước mắt, cô nói: "Niệm Niệm, mẹ có thể hứa với con, sau này trước khi rời khỏi nhà, mẹ sẽ nói cho Niệm Niệm biết, nếu mẹ ở bên ngoài không quay về được thì mẹ sẽ gọi điện cho Niệm Niệm mỗi ngày, có được không?"
Thẩm Minh Dữu hiểu được sự bất an trong lòng con gái, từ sau khi Niệm Niệm ra đời, bé chưa bao giờ rời khỏi mẹ, nhưng khi bé con dần lớn lên Niệm Niệm sẽ phải đi học, Thẩm Minh Dữu cũng sẽ rất bận rộn với công việc trong tương lai. Cô không thể ở cùng với con gái mỗi ngày giống như trước được nữa.
Niệm Niệm cần trưởng thành, cô cũng cần trưởng thành.
Thấy mẹ không đáp ứng yêu cầu của mình, Niệm Niệm rơm rớm nước mắt nhìn mẹ, do dự một lúc mới nhỏ giọng hỏi: "Mẹ không yêu Niệm Niệm nữa sao?"
Niệm Niệm không hiểu, trước đây cô bé có thể ở bên mẹ mỗi ngày, tại sao sau này lại không thể, chẳng lẽ bởi vì mẹ không thích Niệm Niệm nữa nên mớᎥ như vậy sao?
Thẩm Minh Dữu sửng sốt một chút, trong lòng có chút đau xót, cô nhìn con gái nghiêm túc nói: "Niệm Niệm, con nhớ kỹ, mẹ rất yêu Niệm Niệm, điều này vĩnh viễn không thay đổi."
Nghe những gì nói, Niệm Niệm cảm thấy tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Thẩm Minh Dữu tiếp tục: "Niệm Niệm cũng rất yêu mẹ, bất kể xảy ra chuyện gì, con sẽ mãi yêu mẹ, có đúng không nào?"
Mặc dù Niệm Niệm không phải là đứa trẻ lúc nào cũng có thể nói "Mẹ, con yêu mẹ" nhưng Thẩm Minh Dữu làm sao không biết là Niệm Niệm dựa dẫm và yêu mẹ mình như thế nào? Con gái cô chỉ là không thích thể hiện mà thôi.
Nghe mẹ hỏi, Niệm Niệm kiên định gật đầu: "Dạ." Đương nhiên là bé yêu mẹ, bé yêu mẹ nhất trên đời.
"Cho nên, giống như Niệm Niệm yêu mẹ, tình yêu của mẹ dành cho Niệm Niệm cũng như thế, vĩnh viễn không thay đổi."
Hai mắt Niệm Niệm sáng lên, hóa ra mẹ cũng yêu Niệm Niệm giống như Niệm Niệm yêu mẹ, sau khi biết chuyện này, nỗi sợ hãi và lo lắng trong lòng bé dường như ngay lập tức biến mất.
Sau khi được dỗ dành, Niệm Niệm cảm thấy trong lòng trở nên ngọt ngào, cô bé ngượng ngùng trốn trong lòng mẹ, cuộn mình trong lòng mẹ, giống như một con sâu nhỏ đáng yêu.
Thẩm Minh Dữu cúi đầu nhìn Niệm Niệm đang cọ qua cọ lại trong lòng cô, rất nhanh cô thấy quần áo của cô giống hệt Niệm Niệm, trái phải đều bám đầy bùn đất, khiến cả người cô nhem nhuốc.
[Niệm Niệm khóc thật đáng thương, chị Dữu có thể đồng ý với Niệm Niệm trước, sau này lại nói chuyện này sau. Khi Niệm Niệm lớn lên, bé con sẽ tự nhiên hiểu rằng mẹ cô bé không thể ở bên cạnh cô bé mỗi ngày. Hiện tại dỗ dành cô bé một chút cũng không có sao mà.]
[Thật ra cách làm của Thẩm Minh Dữu khá tốt, cô ấy không tùy tiện hứa hẹn những việc mình không thể làm được, nhưng cô ấy lại nói rõ ràng với Niệm Niệm rằng mẹ rất yêu cô bé, điều này thực sự khó ai làm được.]
[Mẹ đi lâu như vậy, bọn nhỏ ít nhiều đều khóc, chỉ có Niệm Niệm là kìm nén nước mắt chờ đến khi mẹ trở về mớᎥ nhịn không được rơi nước mắt, bây giờ sợ mẹ sẽ không thương mình nữa, có thể thấy tính cách của Niệm Niệm thực sự khá nhạy cảm.]
[Hahaha tôi chỉ tập trung vào ngài Giang ở bên cạnh không nói nên lời, anh rể Giang, đừng sợ, vợ con đáng yêu của anh đang ở bên cạnh anh, vào khoảnh khắc ấm áp như vậy anh cứ đi tới ôm họ và nói "Anh cũng vĩnh viễn yêu hai người", khung cảnh không phải sẽ càng ấm áp hơn sao hahaha!]
Thẩm Minh Dữu và con gái cùng nhau đi tắm, sấy tóc cho con, mặc quần áo sạch sẽ và thắt lại hai túm tóc nhỏ dễ thương, cuối cùng cô bé Niệm Niệm sạch sẽ và sảng khoái đã trở lại.
Niệm Niệm ngồi trên sopha che miệng hắt xì một cái, lúc này Giang Trầm rốt cuộc cũng có chỗ để thể hiện, anh từ bên cạnh đi tới đưa một cái chăn cho Thẩm Minh Dữu.
"Đắp cho Niệm Niệm đi, đừng để con bị cảm."
Lúc này Thẩm Minh Dữu mớᎥ chuyển sự chú ý sang anh: "Tại sao anh lại để Niệm Niệm bị mắc mưa, dính bùn đất khắp người thế? Bây giờ mới biết sợ con gái mình sẽ bị cảm lạnh sao, anh phải sớm làm gì đó rồi chứ?"
Giang Trầm giải thích: "... Là Niệm Niệm làm loạn."
Anh cũng muốn ngăn con gái mình nhảy xuống vũng bùn, nhưng anh không thể ngăn được đứa con gái phản nghịch của mình.
Vì khóc suốt nên Niệm Niệm quên cáo trạng với mẹ, khi nghe ba mình là người đầu tiên khiếu nại, cô bé mở to mắt nhìn ba như thể đang nói: “Sao ba có thể làm như vậy được?”
Niệm Niệm cũng muốn kiện.
Cô bé xà vào lòng mẹ, ghé miệng sát vào tai mẹ nói nhỏ để ba thể không nghe thấy.
"Mẹ ơi, ba thật là ngốc mà!" Đầu tiên Niệm Niệm đưa ra một câu kết luận trước, sau đó mới nói ra từng chứng cứ một: "Lúc ra ngoài, ba quên đem khăn tay cùng bình nước của Niệm Niệm, dẫm lên cái quạt nhỏ của Niệm Niệm, còn làm đổ nước dưa hấu lên khắp người Niệm Niệm nữa, còn nữa, đồ ăn ba nấu thực sự rất khó ăn…”
Cuối cùng, Niệm Niệm nhấn mạnh lại kết luận của mình, muốn nhận được sự đồng ý từ mẹ: “Mẹ nói xem, có phải ba rất ngốc không?”
Giang Trầm: "..."
Vì không để ba nghe thấy, giọng nói của Niệm Niệm rất nhỏ, nhưng Giang Trầm lại ngồi ở đầu kia sô pha, cách hai mẹ con rất gần, cho dù con gái có nói nhỏ như thế nào thì từng chữ phát ra vẫn rơi vào tai anh.
Thẩm Minh Dữu nhìn dáng vẻ hoạt bát của Niệm Niệm, cô cười, ghé vào tai con gái nói nhỏ: “Được, ba ngốc, nhờ có Niệm Niệm thông minh của chúng ta chăm sóc ba.”
“Hì hì.” Niệm Niệm nghe mẹ khẳng định lời cô bé nói, còn khen cô bé thông minh, ngay lập tức che miệng cười to đến ngã vào trong lòng mẹ.
Giang Trầm bị vợ và con gái đồng thời gọi là đồ ngốc: "..."
[Hahaha Giang tổng ngốc tỏ vẻ không phục, có bản lĩnh thì nói to lên, sao phải thì thầm, cho dù thì thầm thì sao lại bị anh ấy nghe thấy!]
[Niệm Niệm phàn nàn: Để chăm sóc người ba ngốc, cục cưng thật sự rất vất vả.]
[Niệm Niệm ngọt ngào đang đắm chìm trong vòng tay của mẹ, cùng mẹ thì thà thì thầm nói chuyện một lúc, Giang tổng của chúng ta chỉ có thể ngồi ở đầu kia của ghế sopha, giống như bị ngăn cách với khung cảnh ấm áp ở bên này bằng một đường ranh giới rõ ràng, một bên thì đầy ắp tiếng cười, còn một bên thì khổ sở, hahaha thứ lỗi cho tui vì đã cười vô lễ lần nữa!]
Khi Thẩm Minh Dữu quay về thì những bà mẹ khác cũng nhìn thấy đứa con bảo bối của họ.
Khi Chung Dao về đến, Triệu Nhất Dương hạnh phúc nhào vào lòng mẹ mình, Triệu Hằng cũng rất vui vẻ ôm vợ, cả nhà ba người cùng chia sẻ những việc xảy ra hai ngày qua, khung cảnh vô cùng ấm áp.
Mà bên Phương Đường thì lại là cảnh gà bay chó sủa.
Khi Phương Đường về đến nhà, con trai Khương Húc đang bị ba mình là Khương Nguyên đuổi dí chạy lung tung quanh phòng.
Sau đó, cậu nhóc không cẩn thận nên nhảy lên ngườι mẹ mình, Phương Đường vừa mở cửa bước vào đã bị một bức tượng nhỏ đầy bùn đất đụng vào người, bộ quần áo mớᎥ mua và chiếc túi màu trắng đắt tiền của cô cũng thoáng cái đã dính đầy bùn đất.
“Mẹ, cuối cùng mẹ đã trở về, mau cứu con với!” Khương Húc một tay túm lấy túi, một tay nắm ống tay áo của mẹ: “Ba muốn đánh con, mẹ mau ngăn cản ba lại, cứu con với!”
Khương Nguyên cực kỳ mệt mỏi vì đuổi theo con trai, thấy vợ về, thở hổn hển ngồi xuống sô pha, tạm thời giao chuyện đánh con lại cho vợ.
Phương Đường nhìn năm dấu tay đầy bùn trên túi xách, rồi nhìn Khương Húc, cả người dường như đã lăn lộn trong bùn, cả mặt, tóc, tay, chân, trên người... đều dính toàn bùn đất, cô ấy cứng đờ người, tức giận đến mức nhặt túi của mình lên đánh vào mông cậu nhóc.
"Khương Tiểu Húc, hôm nay con chết chắc rồi!" Phương Đường, người có dung tích phổi đáng kinh ngạc, gầm lên một tiếng, chấn động đến mức khiến Khương Húc chạy ra xa vài mét.
"Mẹ, không phải lỗi của con, là ba muốn đuổi theo con nên con mới ngã xuống vũng bùn, tất cả là lỗi của ba, mẹ muốn đánh thì hãy đánh ba đi, đừng đánh con!" Khương Húc vừa bỏ chạy vừa kêu.
Khương Húc giống như một con cá chạch nhỏ trơn trượt, Phương Đường đuổi theo phía sau, cậu nhóc chạy trốn ở phía trước, trừ việc làm bùn đất dính khắp phòng thì không thể bắt được cậu nhóc.
Cuối cùng, Phương Đường cũng mệt mỏi như chồng cô ấy, ngồi xuống ghế sô pha thở hổn hển.
[Hahahaha Khương Tiểu Húc, muốn chị cười đến chết phải không? Dính bùn đất không phải lỗi của nhóc, nhưng mà vừa dính bùn vừa hài hước là lỗi của nhóc hahaha!]
[Tôi đã chụp được hình ảnh Khương Húc bị ba mình đuổi theo và bị ngã xuống hố bùn rồi. Mặt cậu nhóc dính đầy bùn, giống như một con búp bê bằng bùn đất. Tôi thực sự cười chết mất!]
[Cảnh đoàn tụ của nhà khác với mẹ của họ đều ấm áp và cảm động, chỉ có ở nhà Phương Đường là khác, cười chết mất!]
Mặt khác, khi Cố Ngải Phỉ về đến nhà, cô cũng được bọn trẻ nhiệt tình chào đón.
Chu Tử Dục và Chu Tử Ngải một trái một phải ôm đùi mẹ, Chu Cảnh Hành cũng rất vui khi gặp vợ, ban đầu là cảnh đoàn tụ gia đình vô cùng ấm áp.
Tuy nhiên, Cố Ngải Phỉ thật ra là trở lại với một bụng đầy tức giận.
Lần này Chu Cảnh Hành tham gia chương trình, Cố Ngải Phỉ phát hiện ra rằng thái độ của anh ta đối với hai đứa trẻ không giống với mọi khi.
Anh ta quá nghiêm khắc với con trai Tử Dục và quá thiên vị con gái Tử Ngải.
Bình thường ở nhà, Chu Cảnh Hành đối với hai đứa nhỏ tương đối công bằng, hành vi của anh ta trong chương trình quả thực có hơi kỳ lạ, nhưng lúc đó Cố Ngải Phỉ một lòng muốn thắng Thẩm Minh Dữu nên chỉ lo thể hiện tình cảm với Chu Cảnh Hành, vì vậy đã không chú ý nhiều đến hành vi kỳ lạ của Chu Cảnh Hành.
Nhưng khi cô ta xem tất cả các màn hình phát sóng trực tiếp lúc cô ta rời đi vào đêm qua và sáng nay, cô ta hoàn toàn hiểu được Chu Cảnh Hành đang làm gì.
Anh ta đang lợi dụng con gái mình để thiết lập nên tính cách "cuồng con gái", nhằm ổn định lưu lượng và sự nổi tiếng của mình trong giới.
Cố Ngải Phỉ rất tức giận, hành vi lợi dụng đứa trẻ của Chu Cảnh Hành thực sự khiến trái tim cô ta bị tổn thương.
Mấy năm nay cô ta và Chu Cảnh Hành đều vì sự nghiệp mà liều mạng ở bên ngoài, không có nhiều thời gian chăm sóc gia đình, ít dành thời gian cho con cái, may mắn là hai đứa trẻ đều ngoan ngoãn và hiểu chuyện. Mỗi khi trở về nhà sau khi quay phim, bọn nhỏ sẽ vui mừng chào đón ba mẹ mình, không hề có khoảng cách hay xa lạ với họ.