“Em không phải lấy bằng lái xe rồi sao?”
Kỳ Lạc đưa tay ra, đột nhiên ôm cô xuống ghế phụ để cô ngồi trên đùi anh, giữ đầu cô lại hôn cô, đầu lưỡi ướt át như vậy không kịp phòng bị luồn vào trong miệng cô, đầu lưỡi trơn trượt mang theo nhiều nước bọt của anh, với chút mùi hương thơm và tinh khiết của rượu.
Du Linh đã say rồi.
Cô có hơi lúng túng, trong lúc không tự chủ, Kỳ Lạc hôn từ miệng cô đến cổ của cô, lướt xuống một mạch, cắn vào xương quai xanh của cô.
Du Linh phản ứng lại tránh né anh, không gian trong xe nhỏ hẹp, thật sự cô cũng không né xa được, nhưng hành động lảng tránh này của cô, khiến Kỳ Lạc hơi nổi nóng.
Anh đã uống say rồi thì sẽ thành như vậy….
Lần trước uống say cũng như thế, giống như bốn năm trước vậy.
Toàn thân anh đều đang dùng lực, tiếng thở dốc vừa nhanh vừa gấp, hai tay cách lớp quần áo của cô, vuốt ve toàn thân cô, bàn tay ấm nóng lại dùng sức.
“Linh Linh, Linh Linh, thật mềm, em thật mềm.”
Anh say rồi, cả người đè lên cô, một tay hướng xuống vuốt ve cặp đùi trắng nõn mềm mịn của cô, miệng vẫn say sưa, nhẹ nhàng nói:
“Lớn rồi thêm chút thịt rồi, Linh Linh, em lớn rồi, tại sao lại càng ngày càng mềm vậy? ưm~~Linh Linh~~ưm…”
Tiếng rên rỉ này, khiến người nghe cảm giác rất đau khổ, lại có vẻ vô cùng thoải mái.
Du Linh nghe đến mức đỏ mặt thẹn thùng, cô bắt đầu giãy giụa chống cự, đẩy Kỳ Lạc đang đè trên người ra, đá bay đôi giày dưới chân, bước lên ghế muốn đứng dậy.
Trong miệng Kỳ Lạc phát ra một tiếng thở thoải mái, đầu lưỡi liếm vào mặt của Du Linh, môi thuận thế mút đến cổ của cô, cặp mông khỏe chen vào giữa hai chân của Du Linh.
Cái chỗ phồng lên của anh, đâm thẳng vào đùi cô qua lớp quần.
Cách đó không xa, cửa tầng hầm thang máy mở ra, bên trong có người đang đi ra.
Du Linh lắc đầu giãy giụa, nhỏ giọng gọi:
“Đừng, có người, có người sẽ thấy, anh, buông em ra.”
Kỳ Lạc mặc kệ cô, dùng răng cắn vào cổ thiên nga mảnh mai của cô, một tay bóp đùi cô, bàn tay vuốt ve trong quần short của cô.
Nhìn thấy rồi chính là nhìn thấy rồi, Kỳ Lạc căn bản không chút kiêng nể, cô nghĩ việc của hai người, trong Cực Sắc còn không ai biết sao?
Cũng chỉ có cô nghĩ rằng, ai cũng không biết.
Tiếng chuông điện thoại vang lên trong không gian yên tĩnh thế này, Du Linh vội đẩy Kỳ Lạc ra khẽ gọi:
“Trả lời điện thoại, mau trả lời điện thoại, anh, em lái xe anh trả lời điện thoại, đừng làm nữa, làm nữa là em khóc đó.”
Kỳ Lạc đè trên người cô liền dừng lại, hơi thở của anh đang gấp, ngay khi Du Linh nghĩ rằng đã anh dừng lại.
Kỳ Lạc há miệng ra, cắn lên cổ Du Linh một cái, tức giận nói:
“Tưởng anh sợ em khóc à?”
Anh không sợ, thậm chí mối quan hệ anh em khác thường này với cô phát triển đến bốn năm trước, anh còn từng cưỡng ép cô.
Nhưng chính vì chuyện cuồng bạo loạn tính sau khi say rượu lần đó, khiến Du Linh nhận thức được, mối quan hệ giữa anh và cô rất không bình thường.
Mọi chuyện rối ren đều bắt đầu từ sự kích động của anh lần đó, anh không hề nhẫn nại, khi cô còn đang mơ hồ về chuyện tình cảm, tình dục, đã xảy ra quan hệ mang tính chân thật chất từ sớm.
Đúng vậy, thực ra Du Linh không biến thái như anh, cô thực sự vẫn luôn bình thường.
Sở dĩ cô cảm thấy mọi cử chỉ thân mật xảy ra giữa cô và anh đều là hiện tượng bình thường bởi vì cô từ nhỏ đã bị anh thay đổi một cách vô tri vô giác mang đến sự sai lệch nhận thức và tam quan.
Nhưng trận cuồng bạo bốn năm trước khiến Du Linh hoảng sợ, sợ hãi buộc cô bắt đầu phải suy nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và cô, cô đã có nhận thức và cảm thấy mối quan hệ của họ quá không bình thường.
Do đó cô bắt đầu nổi loạn, tạo phản, cô dựng cờ khởi nghĩa, vô cùng kiên quyết muốn thoát khỏi sự khống chế của Kỳ Lạc, còn mưu đồ làm phản ngăn chặn mối quan hệ giữa anh và cô tiếp tục trượt xuống vực sâu.
Cô muốn để cho mối quan hệ giữa anh và cô có thể phát triển theo hướng tình cảm anh em bình thường.
Thế là cô rời xa anh tận bốn năm, anh không về tìm cô, cô có cảm giác vui đến quên cả trời đất.
Chuông điện thoại vang lên trong xe, ở ngoài xe người từ thang máy đi ra đang bước đến.
Du Linh nghiêng đầu, mặc cho Kỳ Lạc cắn cổ không dám phát ra tiếng động.
Hai chân của cô bị anh tách ra, tay của anh đã tiến vào quần short của cô, cách quần lót của cô, cả bàn tay đều đặt vào chỗ giữa chân cô.
Trong tiếng điện thoại vang lên, bàn tay Kỳ Lạc cách lớp quần lót của Du Linh đang nhẹ nhàng vuốt ve âm hộ của cô, lần nữa xoa nắn âm đế của cô.
Môi anh kề sát vành tai cô, hơi thở dồn dập phả vào tai cô, anh dùng giọng khí hỏi:
“Ở đây, có tên đàn ông khác chạm qua chưa? Có để tên đàn ông khác chạm qua không? Đây là của anh, có từng cho tên đàn ông khác chạm qua chỗ thuộc về anh không? Hửm?”
Cơ thể anh chạm vào là của anh, toàn thân cô trên xuống dưới, cho dù là một một cọng tóc cũng là của anh, chỉ có tay anh mới có thể chạm vào cô bé này, chỉ có anh mới có thể đi vào.
Cả người Du Linh, đều là của anh, của anh!
Chiếc quần lót ướt đẫm thẹn thùng dán sát vào cửa huyệt của Du Linh, cô vô cùng ngứa ngáy chỉ có thể thở hổn hển, bị anh trai xoa nắn trên nơi mỏng manh nhất trên toàn cơ thể cô, như thể anh đang tóm lấy linh hồn cô vậy, cô ra sức lắc đầu, khóc ròng nói:
“Không có, không có đâu anh, trừ anh ra không có ai chạm vào nơi đó, anh buông em ra, buông em ra.”
“Không cho phép để người đàn ông khác chạm vào, Linh Linh là của anh, chỉ có mình anh chạm.”
Tay của anh dùng lực, nhiều lần muốn xuyên vào từ bên ngoài quần lót, xâm nhập vào bên trong, ngón tay đã có thể cọ sát những sợi lông xoăn mềm của cô, tiếng thở gấp của anh rất lớn, dường như ngang ngược ra lệnh:
“Nói, nói Linh Linh là của anh, chỉ cho một mình anh chạm, em nói rồi anh trai sẽ buông em ra.”
“Của anh, của anh, Linh Linh chỉ cho mình anh chạm, anh...buông ra.”
Tiếng khóc của Du Linh vang lên, Kỳ Lạc hài lòng, rút ngón tay đầy trơn ướt của mình từ trong quần lót của Du Linh ra, lại hôn cô lưu luyến không thôi.
Cuối cùng, khi tiếng chuông điện thoại trở về yên tĩnh, Kỳ lạc buông đôi môi của Du Linh ra.
Anh ôm cô xoay người lại, nằm trên chiếc ghế phụ êm dày thoải mái, một tay “bốp” một tiếng bạt tai, vỗ vào mông Du Linh.
“Lái xe đi.”