“Em cứ cảm thấy hình như dì biết điều gì rồi.”
Du Linh vô cùng lo lắng, cúi đầu mở túi giấy đựng đồ ăn sáng ra, lấy một chiếc bánh bao hấp bên trong rồi cắn, lại tự an ủi nói:
“Chắc là không thể nào, nếu như dì biết rồi, còn không xông lên lột da em ra? Biểu cảm của dì bình tĩnh như vậy, chắc chắn là không biết.”
Kỳ Lạc đang lái xe, hai mắt nhìn về phía trước, trả lời như không có gì:
“Có gì mà lo lắng? Bà ấy hỏi thì cứ nói thẳng hết với bà ấy.”
“Anh điên rồi, quan hệ huyết thống ba đời, ở nước chúng ta là loạn luân đó.”
Du Linh đang ăn bánh bao, quay đầu nhìn Kỳ Lạc với vẻ mặt tức giận, đều tại anh, tất cả đều trách anh, cô căn bản chưa từng nghĩ cô sẽ làm tình với anh một lần nữa.
“Thời cổ đại còn có anh em ruột lấy nhau, lúc đó ai nói họ loạn luân?”
Kỳ Lạc lạnh lùng hừ một tiếng, đúng lúc gặp đèn đỏ, anh quay đầu nắm lấy tay Du Linh, cắn một miếng bánh bao hấp trên tay cô, sau đó nở nụ cười anh tuấn với cô rồi nói:
“Nếu họ biết được chạy đến trách mắng chúng ta, em cứ trực tiếp nói anh trai của em cưỡng bức em, anh cũng không quan tâm dù sao họ cũng không dám đắc tội với anh.”
Anh thực sự không quan tâm, từ lâu nhiều năm về trước, anh dám dẫn theo Du Linh ngang nhiên ôm ôm ấp ấp ở trong nhóm của mình, anh hoàn toàn không để ý đến ánh mắt người ngoài.
Ngược lại, Du Linh mở mang đầu óc quá trễ, suy nghĩ còn nhiều hơn anh, sau khi dựng cờ khởi nghĩa còn muốn vạch ra ranh giới rõ ràng với anh bốn năm, cô sợ thị phi thế gian như thế, vậy đổ hết trách nhiệm lên người anh.
Dù sao cũng không khác, bốn năm trước anh đã cưỡng bức cô.
Du Linh cau mày, trong tay cầm chiếc bánh bao đút vào miệng Kỳ Lạc một miếng, do dự nói:
“Vậy, vậy cũng không hay lắm, em cũng thấy dễ chịu, nếu bị đánh gãy chân thì chúng ta cùng chịu.”
“Cái gì?”
Kỳ Lạc liếc nhìn cô, trong đáy mắt chất chứa tình cảm, anh cố ý hỏi:
“Em vừa nói gì? Có sướng không? Anh chỉ nhớ em cứ khóc mãi.”
Du Linh đỏ mặt ngồi ở ghế phụ không nói nữa, nhét thẳng hết cái bánh bao vào miệng anh, rồi xoay người ăn cái của cô.
Kỳ Lạc bật cười, cắn bánh bao rồi lái xe đến dưới lầu của công ty.”
Anh cởi dây an toàn, nghiêng người qua đặt tay lên đùi Du Linh, tự nhiên mò vào bên trong đùi, vừa vuốt ve vừa xoa nắn phần thịt mềm mại trong đùi cô, nhỏ giọng nói:
“Sau này nếu em không muốn ở nhà Kỳ gia, vậy tan làm đi thuê phòng.”
“Cái gì, không có lần sau đâu, lần này là ngoài ý muốn!”
Tim Du Linh đập loạn xạ, hất tay anh trai đang thò dưới váy mình sang một bên, giận dữ liếc anh, bực bội nói:
“Hơn nữa chúng ta mới vừa...trong đầu anh nghĩa cái gì vậy? Đi làm chăm chỉ không được sao?”
“Không được.”
Người đàn ông nhướng mày mỉm cười kiêu ngạo, trực tiếp ép qua từ trên ghế lái, lại đưa tay vào trong vạt váy của Du Linh, xoa nắn âm hộ bên trong quần lót của cô.
“Em nghĩ rằng anh về nước để làm gì? Đi làm ư? Anh về nước là để chơi em.”
Kế thừa gia sản là thứ yếu, về chơi Du Linh là chính, vì vậy nói với anh đi làm chăm chỉ ư???
Không phân chủ thứ.
“Anh, sao bây giờ anh lại biến thành như vậy?”
Mặt Du Linh đỏ bừng, vùng vẫy trên ghế, cô mở cửa ghế phụ ra, vội nói:
“Buổi sáng chúng ta đã làm một lần rồi, bây giờ em không muốn làm, sau này cũng không làm nữa, đi làm thôi, anh trễ đã sắp một tiếng rồi.”
“Mất hứng.”
Kỳ Lạc buông cô ra, thu lại cậu bé căng cứng dưới chiếc quần tây, cởi áo khoác ngoài của đồ tây khoác lên cánh tay, che đi chỗ gồ lên giữa hai chân rồi mới xuống xe, đi cùng Du Linh.