Gả Cho Anh Trai Đại Nhân

Du Linh hơi buồn bã nhớ lại bản thân ngày hôm đó, e là một ngày thê thảm nhất, trong cuộc đời trước nay.

 
Hôm đó sáng sớm lúc trời còn chưa sáng, nhân cơ hội anh trai chưa dậy, nhanh chóng thức dậy mặc quần áo của mình, từ phòng anh trai chạy về phòng mình. 
 
Nhóm người họ hàng nghèo bọn họ, hôm qua đến chúc sinh nhật Kỳ Lạc, vì vậy hôm nay người của Kỳ gia, đều đã sắp xếp phòng ngủ riêng cho họ trong biệt thự.
 
Thật ra Kỳ gia luôn đối xử với Du Linh rất tốt, chí ít là tốt hơn nhiều so với anh với các anh chị em họ khác. Một đám người đông như vậy đến nhà Kỳ gia làm khách, còn lại đều là anh em họ, chị em họ mấy người ngủ trong một phòng, chỉ có một mình Du Linh được xếp một phòng. 
 
Mà căn phòng này, còn cố định dành riêng cho Du Linh. 
 
Tất cả họ hàng đều biết Kỳ Lạc rất thích đứa em họ Du Linh này, lúc nhỏ thường kéo Du Linh vào Kỳ gia ở, không cho cô về nhà, vì vậy Du Linh có một phòng cố định cho mình ở Kỳ gia, ngược lại cũng không có ai cảm thấy kì lạ. 
 
Thậm chí cô một đêm không về phòng, căn cũng không ai phát hiện. 
 
Ngay cả mẹ cô Chu Khoái Khoái cũng không phát hiện. 
 

Chu Khoái Khoái chơi mạt chược cả đêm, mặc chiếc váy hoa màu đỏ, ngáp dài từ lầu một lên lầu, đang định về phòng ngủ, lại thấy con gái của mình Du Linh mở cửa phòng, đứng trong cửa với đôi mắt đỏ ửng.
 
“Làm cái gì đó?”
 
Tinh thần Chu Khoái Khoái hơi xấu, tóc uốn gợn sóng nhỏ, nhíu mày dài, quay đầu nhìn Du Linh, khó chịu hoit: 
 
“Mấy chị em họ của con hẹn nhau ra ngoài đi dạo rồi, con không đi à?”
 
“Mẹ, con muốn về nhà.”
 
Du Linh mặc áo phông trắng vừa mới thay, váy xếp ly ngắn màu xanh đậm, hai đôi chân thon dài thẳng tắp, không nhìn được mà run rẩy, mái tóc dài mềm mại ngang vai, sắc mặt tái nhợt thấp giọng năn nỉ Chu Khoái Khoái: 
 
“Chúng ta về nhà đi.”
 
“Sinh nhật của anh trai con vẫn chưa xong, về nhà sớm như vậy làm gì?”
 

Chu Khoái Khoái liếc nhìn Du Linh, mở cửa phòng mình ra, vừa ngáp dài vừa nói:
 
“Mẹ con mệt cả đêm rồi, con tìm anh trai con chơi đi, mẹ đi ngủ đây.”
 
Nói xong, Chu Khoái Khoái đi vào cửa phòng, đóng cửa “cạch” một tiếng, để lại Du Linh một mình đứng bên cửa phòng mình, những giọt nước mắt hoảng loạn không kiềm được mà rơi xuống.
 
Bây giờ trời vẫn còn sớm, hôm qua không biết Kỳ Lạc chơi trong người cô bao nhiêu lần, cho nên đến bây giờ vẫn chưa tỉnh, Du Linh lại không biết tìm ai để nói, cô không biết làm sao xử lý những chuyện như vậy, bây giờ chỉ muốn rời khỏi Kỳ gia, không muốn đối mặt với Kỳ Lạc. 
 
Thấy mẹ phớt lờ yêu cầu của cô, Du Linh chỉ có thể trở về phòng, lau đi nước mắt, lấy cái ipad Kỳ Lạc tặng cô lên mạng, tìm kiếm [Bị người khác cưỡng bức thì làm sao?”
 
Trên mạng thật sự cái gì cũng có, một loạt các vấn đề tương tự bên dưới, có người trả lời phải báo cảnh sát. 
 
Cái này Du linh chắc chắn không làm được, bởi vì tối hôm qua chính cô nửa đẩy nửa muốn, không hét lên cũng không chống cự quyết liệt, căn bản không thể tính là cưỡng bức theo nghĩa nghiêm khắc, báo cảnh sát thì làm được gì?
 
Huống hồ, tối hôm qua anh trai cũng không biết người xảy ra quan hệ với anh là ai, hôm qua anh trai uống say mà. 
 
Sau đó Du Linh kéo xuống trả lời phía dưới, có người là nói chắc chắn trước tiên phải uống thuốc tránh thai khẩn cấp, con gái phải biết cách bảo vệ chính mình, đừng gây ra tổn thương thứ cấp gì gì đó.

 
Câu trả lời này khiến Du Linh cảm thấy đáng tin, cô lập tức thu dọn cặp sách, một mình rời khỏi Kỳ gia, đón xe buýt rời khỏi khu biệt thự cao sang này, chuẩn bị đến nhà thuốc mua thuốc tránh thai khẩn cấp. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận