Du Linh mười sáu tuổi, mặc cho anh trai điện thoại cho cô hai tiếng đồng hồ, cô cũng không nghe máy, linh cảm được anh trai có thể sẽ tức giận.
Vì thế cô vờ ngủ, không biết trả lời thế nào, chỉ có thể giả vờ ngủ.
Sau lưng cô, trên gương mặt anh tuấn của Kỳ Lạc, trên mí mắt có chút mềm mại lại có chút xốc xếch không ngay ngắn, anh mặc áo thun màu xám đơn giản và quần short màu đen, quần áo tuy bình thường, nhưng mỗi món đều là hàng hiệu xa xỉ.
Chỉ thấy đôi chân dài của anh vừa bước, đi trên giày thể thao đơn giản.
Trên chiếc giường nhỏ của Du Linh, ôm chặt lấy eo cô từ phía sau, tư thế thân mật.
Du Linh nhỏ cũng không hiểu được tư thế như vậy với tư thế trước đó của anh trai có gì khác biệt, chỉ là cô đột nhiên nhớ lại đêm qua bị anh trai đè dưới người, cơn đau đớn dày xé ở thân dưới truyền đến, liền sợ hãi kẹp chặt hai chân, toàn thân co rúm lại.
“Dọa em rồi hả?”
Giọng nói trong veo từ tính, vang lên phía sau tai Du Linh, tay Kỳ Lạc vuốt ve bụng dưới của cô, cánh tay dài còn lại gối dưới đầu Du Linh, ôm cả người cô vào lòng.
Có nụ hôn lướt trên trái tai của cô, sắc mặt Du Linh tái nhợt rút cổ tránh đi, cô nhắm chặt hai mắt, không dám quay đầy, tiếp tục giả vờ ngủ.
“Anh vẫn luôn gọi cho em, em cũng không nghe máy, có phải anh trai đã dọa bé cưng của chúng ta rồi không?”
Giọng nói của anh rất dịu dàng, lúc đến người đầy tức giận, bước vào cửa rồi, lại nhìn thấy cô bé ở trên giường đưa lưng về phía anh, chỉ cảm thấy lòng dâng lên từng đợt thương tiếc và mềm dịu.
Anh thật sự dọa cô rồi.
Du Linh không biết anh trai đang nói gì, bản thân cô cho rằng mình che giấu rất giỏi, anh trai đối với người đã xảy ra quan hệ đêm qua với anh, rốt cuộc là ai, anh cũng không biết.
Ngay sau đó, Du Linh tái mặt, mở mắt ra, người phía sau còn chưa nói gì, mà cô lại giống như không đánh đã khai, đưa lưng về phía anh trai yếu ớt nói:
“Không có, xin lỗi anh trai, em, tối qua em về nhà rồi, trong nhà anh thật sự quá ồn, em không thể nào yên tâm làm bài tập được.”
Trả lời Du Linh là một sự yên lặng ở phía sau, cùng với sự cương cứng dần dần kéo căng khắp cơ thể của người đàn ông trẻ tuổi.
Thế là Du Linh tiếp tục giải thích giống như giấu đầu hở đuôi.
“Hôm qua đã xảy ra chuyện gì vậy? Anh trai, sao anh đến nhà em?”
Tuổi còn nhỏ chính là điểm không tốt, ngay cả nói dối cũng vụng về như vậy.
Bàn tay di chuyển trên bụng dưới của cô dừng lại, sau lưng, gương mặt tuấn tú của người đàn ông, từng chút từng chút trở nên lạnh lùng, anh nâng nửa người trên lên, lật cơ thể nhỏ bé của Du Linh qua, nửa đè phía trên cô, nhìn đôi mắt ướt đầm đề của cô, anh lạnh giọng, cắn răng hỏi:
“Du Linh, em có ý gì?”
Giọng của anh quá lạnh, còn lộ ra vẻ tức giận rõ ràng dễ thấy, khiến Du Linh không nhịn được lại khóc, cô hít mũi nức nở nói:
“Xin, xin lỗi anh trai, hôm qua anh mừng sinh nhật, tối qua em không ở nhà anh, anh trai....”
“Em!”
Kỳ Lạc tức giận trực tiếp đè trên cơ thể Du Linh, tức giận hỏi từng câu từng chữ:
“Anh hỏi em có ý gì?”
Hai tiếng đồng hồ không nghe điện thoại của anh, anh vừa đến thì tỏ thái độ, không muốn thừa nhận có phải không?
Du Linh cắn môi không nói chuyện, khóc lóc làm ra vẻ đáng thương, nhìn hốc mắt hồng hồng của Kỳ Lạc, vì bị đàn ông đè dưới cơ thể, lộ ra vết hôn lởm chởm tím bầm trên cổ.
Da của cô rất mềm mại trắng trẻo, ấn nhẹ một cái đã có thể để lại dấu vết đỏ hồng.
Chưa kể đêm qua, anh thô bạo như vậy trực tiếp chèn ép cô, cô biết sợ cũng đúng.
Lại là ánh mắt liếc qua, Kỳ Lạc nhìn thấy hộp thuốc đầu giường chưa được Du Linh vứt đi, híp con mắt hẹp dài, nhìn tên thuốc học thuật ngừa thai khẩn cấp phía trên, gương mặt tuấn tú liền lộ ra vẻ thất vọng.
Uống nhiều thuốc ngừa thai khẩn cấp không tốt cho sức khỏe của cô gái nhỏ.