“Thích không?”
Kỳ Lạc ghé vào tai Du Linh, khàn giọng nói:
“Có nhớ bốn năm trước, anh cưỡng bức em thế nào không? Thích được anh chơi không?”
Du Linh bị che miệng, còn trên cao trào tình dục, trong mắt chớp nháy đều là sương mù mờ mịt, lúc này, bên dưới của cô bị anh trai hung hãn đâm mạnh, ngay cả lời cũng nói không ra được, căn bản không thể trả lời anh trai.
Kỳ Lạc bèn buông lỏng miệng của cô, đâm gậy thịt vào nơi sâu nhất trong dũng đạo của cô, đầu nấm nghiền miệng tử cung của cô, anh nói nhỏ bên tai cô:
“Kêu đi, nói với dì cả của em, nói anh trai đang cưỡng bức em, Linh Linh, kêu đi.”
Cô lắc đầu, trên mặt vẫn có dấu tay màu đỏ lưu lại lúc anh trai che miệng cô, cô mím chặt môi, nhận ra Kỳ Lạc chống hai đầu gối của cô, tách bắp đùi cô ra thêm một chút.
Tiếp đó anh rút gậy thịt của mình ra khỏi cơ thể Du Linh, lại chợt đâm một cái đến tận cùng bên trong huyệt của cô.
Cô bị đâm cắn lấy môi dưới, ép buộc kìm nén bản thân, dường như ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Tiểu huyệt lại co rút, xoắn đến mức Kỳ Lạc ra vào đều rất khó khăn.
Anh bắt đầu nắm chặt lấy cặp mông của Du Linh, túm đến mông của cô đều đau đớn, thúc ép cô đón lấy anh, hưng phấn đến mức có chút biến thái.
Du Linh phát hiện cô càng chống cự, Kỳ Lạc đâm cô càng sâu, anh rất thích làm tình với cô trong tiếng chỉ trích của người khác, có lẽ như vậy mới có thể chứng minh quyết tâm ‘nhất định phải là Du Linh’ của mình, Chu Khai Khai mắng càng dữ dội, Kỳ Lạc đâm cô càng kịch liệt.
Cuối cùng, Chu Khai Khai mắng mệt rồi, hồi lâu không đợi được phản ứng của Kỳ Lạc, bà trực tiếp cúp điện thoại, giận đến mức lại gọi điện thoại cho Du Linh.
Tiếng chuông vang lên trong buồng xe, Du Linh vịn vai Kỳ Lạc, đưa tay để đủ lấy túi của mình.
“Đừng nghe, không được nghe.”
Kỳ Lạc đã sắp tới rồi, đưa tay, nắm lấy tay đang duỗi ra chỗ túi xách của Du Linh, khàn giọng nói:
“Bây giờ không được nghe, Linh Linh...Anh, gọi anh trai, gọi đi...”
“Anh trai... Anh trai em...”
Du Linh đưa tay ôm lấy cổ Kỳ Lạc, tách đùi sang bên, mặc cho anh trai đâm, nén tiếng khóc, cuối cùng rên rỉ nói:
“Anh trai đâm em, đâm em...”
Câu này khiến mắt Kỳ Lạc đỏ hoàn toàn, cả người anh đâm Du Linh hung hãn tê dại, thấp giọng mắng:
“Đệch, từ khi nào em trở nên phóng túng như thế vậy? Linh Linh.”
Anh đột nhiên mím môi, nhắm hai mắt lại, muốn rút ra khỏi cơ thể Du Linh.
Nhưng bị Du Linh ôm lấy cổ, không để anh rút ra ngoài, Kỳ Lạc vội vàng kêu lên:
“Buông ra.”
“Bắn vào bên trong, anh, bắn vào bên trong.”
Du Linh cũng đang trên cao trào, hai chân của cô vòng lấy hông Kỳ Lạc, khóc thút thít kêu lên:
“Em đang trong thời kỳ an toàn, bắn cho Linh Linh, Linh Linh muốn anh bắn vào trong.”
Từ sau khi phát sinh ra chuyện bốn năm trước, Kỳ Lạc cũng không bắn tinh vào bên trong cơ thể của Du Linh nữa, cô muốn anh trai bắn tinh vào, cho dù không thể sinh con cho anh trai, cô cũng muốn tiếp nhận thời khắc cuối cùng với anh trai thật hoàn hảo.
Cảm nhận giây phút anh bắn tinh, gậy thịt của anh đập trong cơ thể cô, anh vội vàng đâm vào hung ác, anh càng căng to và cứng lên.
Khoảnh khắc đó mới là niềm vui sướng cực hạn nhất của anh trai trong trận làm tình này.
Du Linh muốn cảm nhận cùng với anh trai.
“Chơi em, con bé dâm đãng! ! !”
Kỳ Lạc hung hãn đẩy về phía trước, ngẩng đầu gào lên sung sướng, phóng toàn bộ tinh dịch của mình vào trong cơ thể của con bé dâm đãng này, vô cùng vui sướng, điên cuồng nói:
“Có thai rồi, em sẽ sinh cho ông đây, phải sinh!”