Lúc Kỳ Lạc nhận được điện thoại của dượng ba, anh đang trong văn phòng xoa vú Du Linh.
Cô ngồi trên đùi anh, đưa lưng về phía anh, đầu vú bị anh sờ đến thẳng cứng, anh vê đầu vú cô một cái, khiến cô khó mà đè nén tiếng kêu.
Dưới áo sơ mi của cô, tay anh trai ôm lấy hai vú của cô, thấp giọng bên tai cô:
“Không phải hai ngày này là kinh nguyệt phải đến rồi sao? Mà vú lại ngày càng to, kinh nguyệt cũng chưa đến, có phải có thai rồi không?”
“Thời kỳ an toàn, làm sao có thai được?”
Mặt Du Linh đỏ ửng, gậy thịt cứng chắc của anh trai đè vào sau mông, hai tay chống lên mặt bàn, chỉ cảm thấy mình và anh trai ngày càng dâm loạn, biết cô đang kỳ an toàn, mấy ngày này anh trai đều bắn vào trong, một chút kiêng dè cũng không có.
Bởi vì là bắn vào trong, cho nên anh vô cùng hưng phấn, muốn cũng vô cùng hung hãn.
Chưa tới nửa tiếng, Kỳ Lạc còn có buổi họp, nhưng bây giờ lại kéo Du Linh vào văn phòng nắn bóp cô, mặc cho anh trai tiếp tục sờ mó, chớp mắt lại chơi một lần trong văn phòng.
Điện thoại của thư ký lại vang lên trong lúc này, báo cho Kỳ Lạc biết ba Linh đã đến, muốn gặp anh.
Du Linh chợt quay đầu, trong đôi mắt có sự sợ hãi nhìn Kỳ Lạc, mấy ngày nay cô vẫn không tìm được cơ hội, nói với ba Linh về chuyện cô tạm ngừng học bạ Đại học Băng Thành.
Vốn cho rằng coi như là ba đã biết, cũng sẽ đến chất vấn cô trước, kết quả lại trực tiếp đến tìm Kỳ Lạc, đây là thao tác gì vậy.
Kỳ Lạc ngồi dựa vào ghế, nhướng mày với Du Linh, đưa tay bóp nhẹ eo mềm của cô một lần, nói:
“Em ở đây đợi anh, anh đi nói chuyện với dượng ba một lát.”
Lại thấy dáng vẻ lo âu của Du Linh, anh chậm rãi thay cô sửa sang lại áo sơ mi trên người, rồi nói:
“Đừng lo lắng, sẽ không có bất kỳ vấn đề gì đâu.”
Bất kể thế nào, bây giờ không ai có thể cản trở anh và Du Linh ở bên nhau, cho dù là ba Linh cũng không thể.
Vỗ về Du Linh xong, Kỳ Lạc đứng dậy đi ra gặp ba Linh, anh bảo thư ký sắp xếp cho ba Linh vào một phòng họp nhỏ của công ty, lúc đi vào, không hề có chút bất ngờ nhìn vẻ cứng rắn và nghiêm túc trên mặt ba Linh.
Nhìn bộ dạng cũng không dễ đuổi lắm.
Kỳ Lạc khẽ cau mày, nhưng vẫn bước lên phía trước lễ phép chào hỏi ba Linh một tiếng, kéo ghế ra, vừa ngồi xuống.
Ba Linh liền nắm chặt nắm tay, cùng với mái tóc đã bạc một nửa, nhìn Kỳ Lạc bằng hai tròng mắt sắc bén, hỏi:
“Chuyện để Du Linh tạm ngừng học ở Đại học Băng Thành, là chủ kiến của cháu à?”
Ba Linh ngồi trước mặt Kỳ Lạc, không đợi Kỳ Lạc trả lời, ông lại hỏi:
“Kỳ Lạc, rốt cuộc con muốn thế nào với Du Linh,?”
Ý trong câu mà ông hỏi, có chút ý vị sâu xa, tròng mắt Kỳ Lạc sâu thẳm, nhìn ba Linh, mím môi, vẫn không nói lời nào.
“Cháu không dám thừa nhận gì cả, phải không? Chỉ biết dẫn người ra nước ngoài trốn tránh?”
Ba Linh mặc một chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, toàn thân giản dị, nhìn Kỳ Lạc cực kỳ thất vọng, lật bàn tay lại, hỏi:
“Đây chính là gánh vác của cháu sao? Kỳ Lạc, cháu có biết vì sao Du Linh chọn vào Đại học Băng Thành không? Cháu vì sự yếu kém hèn nhát của bản thân, cho nên cháu muốn hy sinh ước mơ của con bé ư?”
Trong phòng họp nhỏ, từng chút khí lạnh chui vào da con người, ban đầu sắc mặt Kỳ Lạc lộ vẻ khá lễ phép, dần dần mờ đi, anh mặc bộ âu phục phẳng phiu, ngồi thẳng người, hỏi:
“Dượng ba, dượng biết từ lúc nào?”
Nhìn thái độ này của ba Linh, đã đủ để nói rõ vấn đề rồi, thật ra ông đã biết từ sớm.
Ông đã biết chuyện của Kỳ Lạc và Du Linh, hơn nữa đã biết rất nhiều năm rồi.