Hạ An Vi đặt điện thoại xuống bàn, có chút uất ức khó diễn tả được.
Rồi, nghe thấy động tĩnh nam nhân bên cạnh đang trở mình.
Là do vừa nảy cô to tiếng quá, phiền tới giấc ngủ cậu ta rồi.
Đưa mắt nhìn Lục Ngôn cả người run rẩy.
Có lẽ giấc mơ không được đẹp, trên chán cậu đã thấm thoát xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Hạ An Vi giơ tay ra muốn lau đi lớp mồ hôi kia thì Lục Ngôn chợt ngồi phắt dậy khiến cô giật mình, tay cũng rụt lại.
Dáng vẻ nam nhân ngồi lầm lì trên giường, hơi thở lên xuống bất thường.
Khí áp xung quanh cậu đều lạnh lẽo.
Vẻ mặt chưa được tỉnh táo, ánh mắt cậu ta cứ mơ mơ hồ hồ, âm thanh trầm thấp hầm hừ bên cạnh.
Cô vươn tay muốn gọi cậu dậy.
“ Lục Ngôn.”
Vừa tiến lại gần, chưa động tới đã bị Lục Ngôn mạnh mẽ đánh ra.
Vốn là một nước da trắng hồng, bàn tay bị cậu tác động vật lý như vậy, một vệt ửng liền hiện lên.
Lục Ngôn sau đó mới tỉnh táo.
Cậu nhìn Hạ An Vi đang chăm chú nhìn vào vết đỏ hồng trên tay.
Vội tiến lại gần cô, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay vừa bị mình tác động ban nãy.
Hô hấp vẫn chưa mấy bình ổn.
“ …Xin lỗi.”
Tầm nhìn di chuyển từ bàn tay nâng lên gương mặt cậu, cô nhẹ nhàng lên tiếng.
“ Cậu phải chăng là thiên địch của tôi?”
Lục Ngôn giương mắt ngơ ngác nhìn lên Hạ An Vi.
Một hồi sau liền đảo mắt đi nơi khác.
Biểu hiện này, cậu ta hiểu rồi?
“ …Không cố ý.
Xin lỗi.” Giọng nói trầm nhẹ mang theo nhiều sự phức tạp vang lên.
Hạ An Vi thở dài, may là cô không dùng tay bị thương kia gọi cậu.
Không lại phải chịu một trận hành kinh người rồi.
Con vịt này cứ mặt trầm mày ụ, hết cách cô chỉ đành an ủi, xoa xoa mái tóc dính mồ hôi nam nhân trước mặt.
Lại nhặt lấy điều khiển điều hòa bên cạnh chỉnh lại nhiệt độ phòng.
Quay lại cậu ta vẫn đang ngồi đừ người nhìn cô.
“ Không ngủ nữa sao?”
“ Muốn ôm chị ngủ.”
“ Cậu…”
Được voi lại đòi tiên, phải chăng là bản chất con người?
Cảm thấy mệt mỏi khi phải giao tiếp với loại người này.
Hạ An Vi hướng tay sang gấu bông nằm tùy tiện bên cạnh Lục Ngôn.
“ Gấu bông của cậu đằng kia.”
Người kia không nói gì chỉ một mạch nhìn cô chỉ chỉ.
Có thể không cậu đừng quá đáng như vậy? Ban đầu chỉ là muốn ngủ cùng.
Miễn cưỡng đồng ý được chuyện này đi.
Bây giờ lại đòi ôm cô.
Cô cả đêm không chợp mắt được thì cứ nằm yên làm gối cho cậu sao?
Có chút nổi giận, Hạ An Vi cường điệu hóa giọng nói của bản thân.
Tốc độ nhanh hơn, dứt khoát từng câu.
“ Tôi không ngủ!”
Người bên kia nghiêng đầu, vẫn kiên nhẫn.
“ Tại sao lại không ngủ?”
“ Tôi không buồn ngủ.”
“ Tại sao không buồn ngủ?”
Hạ An Vi càng nói càng cảm thấy bản thân đang dần rơi vào khủng hoảng.
Cái tên ngốc phiền toái này không thể để cô yên một chút nào cả.
Cô chính là muốn ngủ, nhưng mà không ngủ được, không ngủ được đó!
Cơn xúc cảm ban nãy với Tư Vĩ vẫn còn lâng la trong người.
Lại thêm tên Lục Ngôn này khiến sự điên tiết của cô mạnh mẽ dâng trào.
Hạ An Vi từng câu từng chữ nhấn mạnh.
“ Vì tôi đang rất tỉnh.
Bởi vì rất tỉnh nên mới không ngủ được!”
Chỉ thấy nam nhân cong môi một cái, ý vui vừa có lại vừa không.
Bằng một giọng điệu tha thiết muốn giúp đỡ.
“Ngôn Ngôn giúp chị buồn ngủ nhé!”
Thu lại một phần cảm xúc.
Cô có hơi khó tin nhìn Lục Ngôn.
Vẫn còn cách có thể khiến người ta ngủ buồn ngủ được sao? Hơn nữa, cậu ta còn biết.
Một bản tính tò mò đột nhiên ngoi đầu khỏi nền đất.
Đôi mắt cô nhíu lại, hiếu kỳ đặt ra câu hỏi cho người kia.
" Có thể sao?"
" Ừm ừm." Cậu ta chỉ gật gù khẳng định.
Rồi, Lục Ngôn sau đó một chữ cũng không thêm vào mặc kệ ánh mắt chờ đợi của Hạ An Vi đang đặt lên cậu.
Đây là muốn cô xuống nước trước một bước.
Hạ An Vi cũng hiểu điều này, dù gì nói thêm một câu cũng không tổn thất gì.
Cô lại chậm rãi mở lời trước.
“ Có thể nói cho tôi không?”
Nét cười lộ rõ hơn, giọng nói trầm khàn, hấp dẫn vang lên.
Yết hầu quyến rũ theo đó cũng lên lên xuống xuống.
“Ừm…chuyện, chỉ có thể làm với vợ.”
Tiếp nhận câu nói của nam nhân, một hình ảnh rất không đứng đắn xuất hiện trong tâm trí cô.
Cơn xấu hổ nhẹ nhàng bước đến chào hỏi làm hai gò má nhỏ có chút hồng hào.
Nâng mắt nhìn Lục Ngôn trước mặt, lời vừa dứt đã nở nụ cười tươi tắn, một chút gì đó xấu xa cũng không hiện lên trên.
Cậu chính là dùng nét mặt đó nói những lời kia.
Sau đó còn bồi thêm một câu.
“Để Ngôn Ngôn giúp chị, được không?”
Cảm giác như có một thiên thần vừa lỡ bước rơi xuống đầm lầy.
Đôi cánh trắng sáng đã dính nhớp thứ bùn dơ, dù tỉ mỉ tắm rửa thế nào cũng không sao trở lại như ban đầu được.
Hạ An Vi cảm thấy bản thân chính là vũng bùn đó.
Cô đã vô tình gieo rắc vào một tên không biết gì sự vấy bẩn không nên có.
Lục Ngôn đằng kia vốn chỉ muốn trêu chọc cô gái.
Bây giờ nhìn cô trầm ngâm trước mặt.
Hình như, lại đùa hơi quá trớn mất rồi.