Nghe tiếng gọi, Hạ An Vi tiến ra ngoài cửa.
Cô đến bên cạnh Cẩn Nhu, đối diện với Tử Kỳ.
Tử Kỳ chính là thiếu niên năng động, hoạt bát.
Tiểu thân ái vừa đi tới, cậu đã hai tay choàng qua cổ, kéo cô ôm vào trong lòng.
Không hề biết cô nàng Cẩn Nhu bên cạnh đã nhìn hai người với đôi mắt to tròn khó tin, cứ như cô là người duy nhất dư thừa trong đây vậy.
Có ai có thể giải thích chuyện gì đang xảy ra không?
Thẳng tay đẩy Tử Kỳ ra.
Hạ An Vi lôi vali vào trong, giọng điệu thắc mắc.
“ Không phải nói khi nào đến sẽ thông báo sao?”
Tử Kỳ tung tăng chạy theo vào.
“ Muốn tạo bất ngờ cho chị a.”
Cẩn Nhu tựa như chân đã chôn bên ngoài, cứ đứng im một chỗ.
Ánh sáng chiếu rọi trái tim này thật ra không phải là của cô.
Thật sự khóc không ra nước mắt.
Độc thân chết tiệt! Có thể ngưng bám lấy cô không.
Hạ An Vi cùng Tử Kỳ đã tiến vào trong nhà.
Ngồi xuống sofa, nhìn lên chiếc bàn nhỏ bừa bộn trước mắt.
Cô sắp xếp gọn gàng lại hộp đựng gà và coca, đặt mọi thứ sang một bên.
Vẫn chưa thấy Cẩn Nhu tiến vào, Hạ An Vi liền gọi ra bên ngoài một tiếng.
“ Nhu! Cậu làm gì ngoài đó vậy?”
Giật mình trở về thực tại.
Cẩn Nhu âm thầm khóa cửa lại, sau đó trở vào.
Rồi, cô nàng kiếm cớ kéo Hạ An Vi qua một bên xù xì to nhỏ.
“ Vi Vi, người ngoài kia là…”
Hạ An Vi thong thả đáp.
“ Con của một người quen.
Cứ coi như em trai tớ đi.”
“ Thật sự chỉ là em trai cậu?”
“ Ừm.
Sao vậy? Tiểu Nhu Nhu động lòng với người ta rồi?”
Cẩn Nhu bên cạnh lắc lắc đầu, ngượng ngùng nói không phải.
Nhưng ý tứ đều đi ngược lại với lời của cô nàng.
Hạ An Vi nhìn ra được, liền nhắc nhở một chút.
“ Con trâu già nhà cậu, đừng có hăm he cọng cỏ kia.
Coi chừng sẽ nghẹn chết đó.”
Vừa chột dạ, vừa xấu hổ, Cẩn Nhu điên cuồng lắc đầu.
“Tớ thật sự không có ý đó đâu.
Cậu phải tin tớ.”
Hạ An Vi khúc khích cười một tiếng.
Sau đó, hai người lại quay trở lại chỗ người bên kia.
Hạ An Vi cùng Tử Kỳ ngồi cùng một ghế, Cẩn Nhu ngồi ghế cạnh Hạ An Vi.
Cả ba người đều hợp ý nhau cứ thế cười cười nói nói đến tận khuya.
Gần 10 giờ hơn, Tử Kỳ nhận được tin nhắn gì đó nên đã mượn phòng Hạ An Vi tắm rửa một chút.
Sau khi trở ra đã kết nối TV phòng khách với đĩa games.
Cậu lại bắt đầu một đêm cày cuốc.
Cẩn Nhu cũng lôi kéo Hạ An Vi rời chung cư.
Cô nói với Hạ An Vi sẽ đưa cô đi giải tỏa ở nơi nào đó cực vui vẻ.
Hai người liền vào phòng Cẩn Nhu thay ra bộ đồ mới rồi rời đi.
Cẩn Nhu choàng lấy tay Hạ An Vi.
Hai cô gái nhỏ đi lại trên đường lớn.
Chiều cao hai người chênh lệch không lớn.
Đều mặc váy dài trễ vai, tóc cột nửa đầu.
Một Hạ An Vi áo hai dây, một Cẩn Nhu áo tay phồng.
Cả hai thân hình mảnh khảnh đều tinh tế khoe trọn được chiếc xương vai xanh thanh thoát.
Thành phố Vĩnh An đêm đến cũng náo nhiệt không kém ban ngày.
Hai người đi được một đoạn thì đã lên taxi.
Gió thu trong đêm lạnh buốt, mạnh mẽ ma sát với kính xe tạo nên âm thanh vù vù ở bên ngoài kính.
Dừng lại trước cửa một nơi to tướng.
Nhìn lên chiếc cổng vàng lấp lánh ánh đèn, Simple Club?
Hạ An Vi nghi vẫn chưa kịp hỏi đã bị Cẩn Nhu kéo tay cô chạy đi.
Đến gần cửa vào, đã thấy hai bóng dáng nam nhân to lớn nghiêm trang đứng hai bên.
Cẩn Nhu chậm bước, lúc này cô mới có thể lên tiếng.
“ Sao lại đến đây?”
Cẩn Nhu lục lục trong túi, lấy ra hai tấm vé.
Cô giơ ra trước mặt Hạ An Vi.
“ Hôm kia tớ mới được cho hai tấm vé “ thông hành” ở đây.
Chúng ta đi mở mang tầm mắt một chút.”
Lời vừa dứt, cô đã kéo Hạ An Vi đi tiếp.
Tới gần hai người to lớn, Cẩn Nhu đưa cho họ vé trên tay.
Kiểm tra một hồi, hai người kia gật đầu cho các cô vào bên trong.
Bước qua cánh cửa lớn, cả hai cứ như lạc vào một thế giới khác.
Không gian hiện tại là tông màu kim với các khung màu tương tự nhau, từ thiết kế đến ánh đèn đều tuân theo tông chính, chỉ có sắc độ khác biệt.
Gọi là quán bar nhưng nơi này lại mang nét sang trọng không kém phần hào nhoáng.
Hai người hiện tại đang đứng ở ngoài sảnh lớn.
Tựa như một lâu đài kiểu âu cổ, trước mắt chính là một tầng lầu với cầu thang nằm ở hai bên.
Nơi đây còn kinh doanh phòng nghỉ, nhưng chỉ dành cho khách Vip.
Bar nằm sau cánh cửa bên trái, Cẩn Nhu sau khi xác định được vị trí lại kéo Hạ An Vi đi vào.
Tại đây mới nghe được tiếng nhạc náo nhiệt, ánh đèn đua nhau le lói khắp căn phòng.
Ngồi xuống tại một bàn ưng ý, Cẩn Nhu liền dò xét chiếc Menu đặt sẵn trên mặt bàn.
Hạ An Vi nhìn cô gái trước mặt thong thả như vậy khiến cô có chút khó hiểu.
“ Nhu! Nơi này có vẻ xa xỉ như vậy, cậu…”
Cẩn Nhu tay vẫn lật trang Menu, ngắt lời Hạ An Vi.
“ Cậu biết không.
Hai tấm vé ban nảy, ngoài vào cửa còn được miễn 50% phí ở đây đó.”
“ Cậu, ở đâu có nó?”
“ Tớ nói bạn cho, cậu tin không?”
“ Có thể sao?”
Cẩn Nhu phì cười, vẫn một giọng lưu loát.
“ Chính là như vậy.
Hì!”
Phục vụ sau đó liền mang lên những thứ Cẩn Nhu gọi.
Hai cô gái ăn uống đều không nhiều, chủ yếu là đến xem cho biết.
Ngồi được một lúc, không gian xung quanh ồn ào làm Hạ An Vi không mấy vui vẻ.
Mượn cớ đi vào nhà vệ sinh.
Cô liền đi giải thoát cho tai mình.
Lần đầu tới, cô đương nhiên không biết đường đi.
Thấy một bóng người gần đó, ánh sáng lờ mờ không nhìn rõ gương mặt.
Có điều, người kia là ai không quan trọng, cô tiến tới lịch sự hỏi.
“ Xin chào, có thể cho hỏi nhà vệ sinh đi hướng nào không?”.