Gả Cho Thẩm Tương Uyên FULL

Chương 80 (Ngoại truyện hiện đại 8): Là bèo nước gặp nhau, hay do số trời đã định
 
Ở trong trí nhớ của Diệp Thê, ấn tượng về bà nội rất nhạt nhoà.
 
Khi còn nhỏ, cả nhả bọn họ sống trong nhà cũ ở nông thôn, bố vừa mới khởi nghiệp, mượn tiền, cuộc sống căng thẳng, bà nội không thích qua lại, với cô cháu gái chân bị tàn tật như cô cũng không có sắc mặt tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Sau này ngày càng giàu có, thân thích toàn tự tìm tới cửa, bà nội cũng không ngoại lệ, lúc xin tiền sẽ nói “Cháu gái ngoan, mặc đồ đẹp quá, chắc chi không ít tiền nhỉ…”
 
Trong một đoạn thời gian dài, Diệp Thê rất sợ hai tiếng bà nội, do đó bây giờ phải tham gia tiệc mừng thọ bà Thẩm cùng Thẩm Tương Uyên thì cũng hồi hộp không nói nên lời, mấy ngày liên tục ngủ không ngon.
 
Nhà họ Diệp hứa hôn với nhà họ Thẩm là trèo cao, khi người khác nói như vậy, Diệp Thê lén nghe vào tai, trong lòng không có chút tự tin nào, dù đối mặt với Thẩm Tương Uyên cũng chưa bao giờ biểu hiện ra ngoài.
 
Vẫn là bố Diệp nhìn ra suy nghĩ của con gái, hỏi rõ nguyên do rồi thì vỗ bàn: “Đó là nhà cậu ta trèo cao nhà mình, đừng nói bây giờ lão Thẩm đã giải ngũ, cho dù là sông là sao lúc trước thì sao chứ, lúc còn trẻ bỏ nhà lén tham gia quân đội còn chẳng phải bố cho tiền vé xe à?”
 
Diệp Thê ngồi trên sô pha bóc hạt óc chó cho bố, nghe ông kể lại chuyện xưa, mẹ Diệp ở một bên vỗ áo len, cười bất đắc dĩ.
 
“Không có bố thì làm gì có ông ấy, không có ông ấy thì không có thằng nhóc họ Thẩm kia, bố nói con gái nghe này, con nói xem, sao con lại thích nó được chứ, tham gia quân ngũ không về nhà, con sẽ khổ đấy?” Bố vợ nhìn con rể, càng nhìn càng ghét, bố Diệp chậc chậc vài tiếng, óc chó trong miệng cũng không thấy ngon nữa.
 
“Thì là… thì là thích thôi.” Diệp Thê đỏ mặt lẩm bẩm.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Thích gì, mặt đẹp, bề ngoài ngầu à?” Bố Diệp không vui: “Bố con lúc còn trẻ cũng ngầu đấy, lúc đó bố ở trong thôn, bà mối ngày nào cũng tới.”
 
“Khụ khụ.” Mẹ Diệp cầm áo lông gõ gõ bàn trà.
 
Bố Diệp biết mình nói lố, cầm một hạt óc chó con gái tách xong đưa qua cho vợ, cười lấy lòng: “Ngày nào cũng tới thì cũng vô dụng, chỉ thích một mình mẹ con.”
 
“Mất nết.” Mẹ Diệp tiện tay cầm lấy ăn: “Mẹ thấy thằng bé Tương Uyên không tệ, tham gia quân ngũ nên trưởng thành…”

 
“Phụt.” Nghe mẹ đánh giá bạn trai, Diệp Thê không khỏi cười ra tiếng, trong ánh mắt nghi hoặc của bố mẹ thì lặng lẽ quay đi.
 
Thẩm Tương Uyên, trưởng thành?
 
Cẩn thận ngẫm lại, vào lần đầu tiên gặp mặt, cũng xem như là trưởng thành, cũng nhờ lần đó, Diệp Thê mới động lòng với cậu.
 
Thấy rõ bắt đầu, nhân duyên xuất hiện.
 
Cẩn thận nghĩ lại, vào thật lâu thật lâu trước kia.
 
Diệp Thê và bạn thân hẹn nhau đi xem phim vào ngày nghỉ, ngày nghỉ rạp chiếu phim chật ních, có gia đình, bạn bè, cũng có mấy cặp đôi gì gì đó, trong đó có vài người đàn ông vô cùng nổi bật.
 
Bọn họ đứng đó, dáng người thẳng tắp, toả ra khí chất không bình thường qua bộ đồ thể dục.
 
“Đẹp trai quá.” Bạn thân nhẹ giọng.
 
Diệp Thê buồn cười đẩy đẩy cô ấy, thế nhưng cũng không nhịn được mà nhìn thêm vài lần.
 
Phim bắt đầu kiểm phiếu, mọi người lục tục vào phòng xem, người phụ nữ vô tình phát hiện chỗ ngồi của đám đàn ông kia ở phía sau họ.
 
Động tác đứng ngồi đều thống nhất chỉnh tề.
 
Dưới ánh sáng ở rạp chiếu phim, Diệp Thê lẳng lặng thu hồi ánh mắt quan sát lại.
 
Câu chuyện trên màn hình là bộ phim thương mại điển hình, cảnh tượng bùng nổ, hơn nữa còn là anh hùng cứu mỹ nhân, cốt truyện truyền thống có thể khiến cho phần lớn người xem yêu thích, ai cũng muốn trở thành anh hùng, ai cũng muốn là công chúa được cứu rỗi và bảo vệ.
 
Diệp Thê chán nản ngáp một cái, cô chưa bao giờ yêu đương nên cũng không thấy thích thú với cốt truyện kiểu này, đương nhiên không có ảo tưởng gì, chỉ là bạn thân bên cạnh thích nên cô đi theo.

 
Trong lúc nhàm chán, Diệp Thê quay đầu nhìn lén mấy người đàn ông phía sau, cô cẩn thận tựa vào lưng ghế.
 
Người đàn ông ngồi ở phía sau cô mặc một chiếc hoodie màu xám, người đó dường như cũng đang mệt rã rời, kéo cao mũ choàng chỉ lộ ra chóp mũi và đôi môi mỏng, không thấy rõ đôi mắt nhưng chỉ vào những bộ phận đó, Diệp Thê có thể đoán được gương mặt đẹp trai của cậu
 
Cô từng học hội họa, không khỏi phác họa trong lòng, vào lúc cô đang hết sức chăm chú, bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, tiếng ầm vang của còi cảnh sát.
 
Trong nháy mắt, người đàn ông ngủ gật kia tỉnh giấc, giống như mãnh thú lộ mặt, đôi mắt mở to, lóe lên ánh sáng rạng rỡ trong nơi tăm tối.
 
“Sao lại thế này!”
 
“Bên ngoài bị gì vậy?”
 
“Alo, vợ, anh đang xem phim với mấy người anh em, sao cơ, cháy hả?!”
 
“Bật đèn! Bật đèn lên!”
 
Trong bóng đêm, mọi người lộn xộn, có người bắt đầu chạy vội ra bên ngoài, cũng có người không biết chuyện gì, đứng tại chỗ.
 
Bạn thân nắm chặt tay Diệp Thê, hai cô gái vẫn chưa lấy lại tinh thần, chỉ ngồi trên ghế không biết làm sao.
 
Một người xem phim xô đẩy muốn đuổi họ ra, không được chặn đường, cuối cùng nghiêng ngả lảo đảo chạy đến lối đi nhỏ rồi té ngã, khiến tình hình ngày càng rối loạn hơn.
 
Dưới tình huống khẩn cấp, bắt đầu mất khống chế.
 
“Sơ tán đám đông, bảo đảm an toàn.” Phía sau đột nhiên có một giọng nói trầm thấp vang lên: “Em út lại đây làm việc.”

 
Làm… cái gì cơ? Diệp Thê nghe rõ từng chữ, không đợi cô hiểu hiểu thì sau cổ áo bị kéo, người đàn ông trẻ tuổi kia xách cô lên khỏi chỗ ngồi, bạn thân bên cạnh cũng vậy.
 
“Đi theo.” Chàng trai trẻ tuổi nóng nảy nói một câu.
 
Diệp Thê và bạn thân nhận ra nguy hiểm, ngoan ngoãn đi theo sau cậu, có mấy người đàn ông sắp xếp, lối đi nhỏ không hỗn loạn như lúc trước nữa, cửa phòng chiếu mở ra, mọi người ngay ngắn đi đến cửa ra.
 
Nhưng khi ra ngoài mới biết mọi chuyện không đơn giản như tưởng tượng.
 
Phòng chiếu này còn đỡ, phòng khác còn bị xô đẩy nghiêm trọng, tiếng kêu rên lập tức khiến lòng an tâm khi nãy của mọi người biến mất, Diệp Thê bị tách ra khỏi bạn thân, chân cẳng của cô không tốt, lập tức té ngã lên đất.
 
Đau đớn lập tức xuất hiện. 
 
“Có thể đi hay không?” Người đàn ông trẻ tuổi vòng lấy eo Diệp Thê, kéo cô sang một góc, lúc nói chuyện hoàn toàn không nhìn cô, nhờ vào cơ thể cao lớn mà phân tích đường đi.
 
“Cảm ơn.” Diệp Thê sợ hãi mà túm chặt quần áo của người đàn ông, kéo cổ áo hoodie xuống lộ ra một phần cơ ngực.
 
Trên đầu tiếp xúc với hơi thở nam tính, nhất là trong tình hình bây giờ, hormone lan tỏa, Diệp Thê nhẹ dán lên người anh tìm kiếm cảm giác an toàn theo bản năng, chính cô cũng không rõ vì sao mình lại tin tưởng người ta như thế. 
 
“Cẩu đội trưởng…” Người đàn ông trẻ tuổi lấy điện thoại liên lạc với đồng đội, sau khi nghe được toàn bộ sự việc thì thoáng thả lỏng chân mày đang nhăn chặt, đội trưởng đã liên lạc với đội phòng cháy, hoả hoạn không nghiêm trọng lắm, chỉ là khói dày nên dọa người thôi.
 
Người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện điện thoại xong, nhớ lại câu hỏi lúc trước, hỏi lại một lần nữa, làm quân nhân, điều tra là kỹ năng cơ bản, lúc đầu cậu đã nhìn ra chân của người phụ nữ này không tiện rồi: “Có thể đi hay không?”
 
“Có… a!” Diệp Thê tưởng trả lời, thân mình lại lần nữa một nhẹ.
 
Không đợi trả lời, người ta trực tiếp khiêng cô lên vai, bả vai đầy cơ bắp, xương cốt chống lên vùng bụng phẳng của người phụ nữ, cô hoảng loạn nắm chặt quần áo sau lưng cậu
 
“Chuẩn bị chạy.” Người đàn ông nhắc nhở.
 
Chạy trong đám đông chen chúc cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng người đàn ông này lại làm được, cậu nhẹ nhàng mang người phụ nữ trên vai xuyên qua đoạn đường nguy hiểm, thẳng ra ngoài trung tâm thương mại, nơi xe cứu hỏa đứng.
 
Lúc cháy nổ, thang máy ngừng hoạt động, người đàn ông mạnh mẽ khiêng Diệp Thê chạy xuống lầu 5, chạy một hơi không hề ngừng lại.
 

Nhiệt lượng trong nhà càng tăng lên, trên người của người đàn ông túa ra một tầng mồ hôi mỏng, khi Diệp Thê được cậu buông xuống, mái tóc dài lướt qua gương mặt của người đàn ông, dính vài sợi lên đó. 
 
Dưới ánh mặt trời, Diệp Thê cũng thấy rõ gương mặt của chàng trai này, thế nhưng chỉ có liếc mắt một cái, cậu không hề nhiều lời một câu nào, xoay người chạy nhanh đến chỗ đội trưởng.
 
“Cậu không sao là ổn rồi, làm tớ sợ muốn chết.” Bạn thân thấy Diệp Thê đi lại đây từ xa, kiểm tra trước sau một phen, thấy ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của người ta thì kể cho cô nghe chuyện mình nghe được: “Hình như là quân lính nghỉ phép đi chơi, ôi cha, giống như trong phim vậy, có lãng mạn không, có phải ôm cậu như bế công chúa hay không, nói bên tai cậu là… không sao chứ, tiểu thư?”
 
“Nghĩ cái gì vậy, cậu đấy, rảnh rỗi sinh nông nỗi à?” Diệp Thê nhớ lại chuyện khi nãy, có cảm giác vị chua đang trào ngược dạ dày. 
 
Từ lãng mạn này, không thích hợp.
 
Bên chỗ xe cứu hỏa, người đàn ông trẻ tuổi báo cáo cho đội trưởng xong xuôi, nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái của các đồng đội, trên mặt nhóm đàn ông lộ ra nụ cười xấu xa bỡn cợt: “Nhìn cái đấm gì?” Cậu tức giận bắt chước giọng địa phương của một người đồng đội nào đó.
 
“Gặp gỡ tình yêu à?” Đội trưởng gỡ vài sợi tóc kia xuống, đen nhánh thon dài, vừa nhìn là biết của phụ nữ.
 
“Gặp đại gia của anh đó.” Người đàn ông trẻ tuổi trẻ không khách khí dựng ngón giữa, hoàn toàn không đặt chuyện vừa mới xảy ra trong lòng.
 
Bèo nước gặp nhau, tiện tay cứu người là chuyện đương nhiên.
 
Qua một thời gian, trung tâm thương mại sửa chữa khai trương, mọi thứ trở về như mới.
 
Vào ngày thời tiết rất đẹp, nhà họ Diệp nhắc đến chuyện hôn nhân của con gái, nói bóng nói gió con trai của bác Thẩm rất tốt gì gì đó.
 
“Không muốn.” Diệp Thê ngồi trước bàn vẽ một bức tranh, trên tranh là một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiếc hoodie màu xám, vẻ ngoài anh tuấn, ngũ quan sắc sảo, mím chặt môi nhìn là biết khó tiếp xúc, người phụ nữ chấm chấm lên giấy vẽ môi cho người đàn ông, nhớ lại cảm giác vị chua đang cuồn cuộn, cùng với mùi hương nhàn nhạt trên người đối phương, có chút buồn bã mất mát.
 
“Xem một cái, chỉ liếc mắt một cái thôi, đẹp trai lắm.” Bố Diệp gửi tin nhắn tới.
 
Người phụ nữ không còn cách nào khác đành click mở, bút vẽ không được cầm chắc lập tức rơi xuống mặt đất.
 
Gương mặt điển trai của em trai quân nhân và trên bức tranh dần dần hòa vào nhau.

-------------
Chương 81: limoncello18


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận