Tiết Đông Mai đang ở trong phòng thu dọn tay nải.
Nói là thu dọn, thật ra đồ của nàng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, một ít quần áo trang sức đều là sau khi tới Nhạc gia mới có, bá mẫu mua cho nàng.
Bá mẫu là người tốt, thật tình yêu thương nàng.
San San cũng rất đáng yêu, còn có Tuấn Trúc huynh, hắn tuy đối với nàng lạnh lùng, nhưng nội tâm cũng là người ôn nhu tinh tế, cũng rất chăm sóc nàng.
Bọn họ đều rất tốt, đáng tiếc mình và bọn họ, lại không cùng trên một con đường.
Người không nên cùng xuât hiện, cho dù thời gian nàng cố gắng ở chung có ngắn ngủi, đến cuối cùng cũng sẽ tách ra.
Ngoài cửa truyền đến tiếng chạy, Tiết Đông Mai vốnđịnh để lại một bức thư lặng lẽ rời đi, nghe vậy liền lấy tay nải giấu đi.
Đáng tiếc nàng còn chưa giấu kỹ, cửa phòng đã bị người khác mở ra.
Nhạc Tuấn Trúc bước nhanh đến, nhìn trong tay nàng có một góc tay nải, hắn có chút sốt ruột nói, "Muội đang làm gì?"
Tiết Đông Mai mặt không biến sắc lấy tay nải nhét trong chăn, "Muội thu dọn đồ, trong phòng có chút bừa bộn."
Nhạc Tuấn Trúc lấy tay nải nàng để dưới chăn ra, để trước mặt nàng, "Muội như vậy là dọn phòng sao? Làm sao, nghĩ cứ như vậy mà không hỏi rõ ràng mọi chuyện, mang theo hiểu lầm lặng lẽ rời đi?"
"Hiểu lầm?" Tiết Đông Mai nghi ngờ nói.
Nhìn dáng vẻ hai mắt ngơ ngác của nàng, trong lòng Nhạc Tuấn Trúc mang theo luồng khí bỗng nhiên biến mất, hắn nói, "Có phải muội nhìn thấy cha ta nhận rất nhiều ngân phiếu, cho rằng ông ấy mặc kệ chuyện của cha mẹ muội?"
Bị hắn nói trắng ra như vậy, Tiết Đông Mai có chút phát ngốc, nàng nhất thời không biết nên nói thế nào.
Đi phủ nhận sao, nàng thật sự nói không được.
Muốn thừa nhận sao, đối phương dù sao cũng là cha của Tuấn Trúc huynh.
"Đồ ngốc, muội đang nghĩ cái gì," Nhạc Tuấn Trúc thở dài bất đắc dĩ nói, hắn khom lưng cùng nàng nhìn thẳng, đôi tay đặt trên vai nàng, nhìn vào đôi mắt nàng nghiêm túc nói, "Gặp chuyện nhất định phải hỏi rõ ràng, tuy nói tai nghe là giả mắt thấy là thật, nhưng đôi mắt nhìn thấy sự thật, có đôi khi sau lưng nó, bị người che giấu ý nghĩa sâu xa."
"Cái này, vậy ý của huynh là?"
"Vừa rồi ta đến tiền viện, cha đã nói chuyện này rõ ràng cho ta và mẹ, số bạc này ông ấy định dùng cho những người nghèo ở thành Nam.
Hơn nữa vụ án vẫn sẽ tiếp tục âm thầm điều tra, suy cho cùng đối thủ của chúng ta đã chiếm giữ ở thành Vũ Châu nhiều năm, nền móng vững chắc, mọi việc đương nhiên phải cẩn trọng mới đươic.
Muội có thể không tin cha, nhưng còn mẹ, muội tiếp xúc với người nhiều nhất, ngươi cũng không tin bà sao? Dù gì, còn có.."
Còn có ta nữa.
Tiết Đông Mai lắc đầu, "Muội tin."
Nhạc Tuấn Trúc mỉm cười, duỗi tay sờ đầu nàng một chút, "Hiện tại còn muốn đi sao?"
"Không đi." Tiết Đông Mai trong lòng thở phào nhẹ nhõm, trên mặt tự nhiên lộ ra ánh mắt ỷ lại tin tưởng.
Nhưng trong nháy mắt nàng lại bắt đầu buồn, "Tuấn Trúc huynh, bá bá có biết muội, có phải bá ấy và bá mẫu cảm thấy muội không tin bọn họ mà thất vọng không?"
Nhìn nàng sốt ruột, Nhạc Tuấn Trúc trêu đùa nói, "Bây giờ mới biết lo lắng? Yên tâm đi, sẽ không.
Ta không nói cho bọn họ về chuyện hôm nay, muội chỉ cần đối xử với họ giống như trước đây."
"Ừm." Tiết Đông Mai gật đầu, khen, "Tuấn Trúc huynh, huynh thật là người tốt."
Ánh mắt nàng chân thành, thành thật khen ngợi hắn.
Nhưng Nhạc Tuấn Trúc lại không muốn những lời như vậy.
Nàng là vợ chưa cưới của hắn, bọn họ về sau chính là nắm tay nhau cùng nhau đi hết quãng đời, tự nhiên không cần khách sao như vậy.
Nhưng nhìn thấy đôi mắt đơn thuần của nàng, hắn lại không nói ra miệng.
Sợ nàng cho rằng mình ép buộc muốn báo đáp ân huệ, sợ làm khó nàng mà chiều theo.
Cho nên trước khi nói ra, liền thay đổi thành dặn dò, "Về sau mặc kệ gặp chuyện gì, đều không được gấp gáp, trước đến nói cho ta biết, hiểu chưa? Chuyện gì cũng được, lúc nào cũng được."
Tiết Đông Mai cười một cái, ngẩng mặt nhìn hắn nhanh chóng chớp đôi mắt, "Được.
Tuấn Trúc huynh, huynh nhìn xem mắt muội còn hồng không, có sưng không? Bây giờ muội có thể đi gặp bá mẫu không? Bánh tuyết ngọc muội còn chưa mang đến chỗ bá bá, đến chỗ bà ấy nói một chút."
Khuôn mặt Nhạc Tuấn Trúc ửng đỏ, xoay đầu nhìn bên ngoài, "Không cần đâu, ta đã nói cho mẹ, hai đĩa bánh tuyết ngọc ta đã ăn hết, bà nói ngày khác làm cho cha ta."
"Hả? Nhưng huynh còn chưa ăn." Tiết Đông Mai nói.
Lần trước ra ngoài đi dạo bên hồ, hắn còn bảo nói dối bá mẫu không tốt.
Nhạc Tuấn Trúc trên mặt bị nhìn thấu có chút xấu hổ cùng buồn bực, hắn nói, "Bây giờ ta trở về ăn."
Hắn nói xong, xoay người đi ra ngoài.
Tiết Đông Mai vội vàng theo sau khuyên nhủ, "Hai đĩa bánh kia cũng không thể lập tức ăn hết, như vậy không tốt cho tiêu hóa của huynh, buổi tối sẽ không ăn hết nổi cơm.
Tuấn Trúc huynh, huynh đứng đi nhanh như vậy, chờ muội."
Cuối cùng đương nhiên Tiết Đông Mai không để hắn một mình ăn hết tất cả, nàng lấy một đĩa trong đó đưa đến trước mặt mình, "Tuấn Trúc huynh, huynh giúp muội, muội cũng giúp lại huynh, chúng ta mỗi người một đĩa, ăn xong rồi đến chỗ bá mẫu báo cáo kết quả."
"Được."
"Xem ai ăn xong trước, người chậm hơn sẽ thua!" Tiết Đông Mai suy nghĩ một chút, cười nói, "Thua phải có trừng phạt~muội hô một hai ba, chúng ta cùng nhau bắt đầu!"
Bánh tuyết ngọc làm từ bột nếp, khi còn nóng có vị mềm ăn ngon miệng, ở giữa còn có vị ngọt nhẹ, còn có mùi vị thanh đạm của trái cây.
Nhưng sau khi nguội, cắn lên có chút dính răng.
May mà bên trong đĩa, chỉ có bảy tám miếng, có thể ăn xong ngay.
Nhạc Tuấn Trúc nắm chắc tiến độ, khi nàng cầm lấy miếng bánh cuối cùng, mới bỏ vào trong miệng nuốt xuống bụng, cầm lấy miếng bánh cuối cùng trong đĩa hắn.
Tiết Đông Mai trực tiếp nhét miếng bánh tuyết ngọc vào trong miệng, nhanh chóng nhai hai cái liền nuốt xuống, "Ha Tuấn Trúc huynh, muội thắng!"
"Ừm, vậy muội muốn trừng phạt ta như thế nào?" Nhạc Tuấn Trúc nói.
Tiết Đông Mai nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Ừm, muội muốn Tuấn Trúc huynh về sau cười nhiều với muội một chút, muội đặc biệt thích nhìn thấy dáng vẻ khi cười của huynh, rất đẹp, thật sự, huynh cười muội liền thấy vui vẻ."
Nhạc Tuấn Trúc nhìn nàng, "Thật vậy sao, ta cười, muội liền vui vẻ?"
"Đúng vậy, buổi chiều lúc ở trong rừng trúc, huynh cười với muội một chút, muội liền cảm thấy như trời bừng sáng.
Có câu nói như thế nào, lúc huynh cười, trong lòng ta làn gió nhẹ ấm áp."
Nhạc Tuấn Trúc bật cười khi nghe nàng so sánh, nhẹ nhàng giải thích, "Là ' nụ cười như vầng trăng sáng đi vào lòng ', muội học hành như thế nào, phu tử có lẽ muốn ghét bỏ muội."
Tiết Đông Mai cười ha ha, lấy lòng nói, "Phu tử của muội còn không phải là huynh sao, huynh không chê là được."
Nhạc Tuấn Trúc liếc nhìn nàng một cái, hỏi ngược lại, "Làm sao muội biết ta không chê."
"Muội biết." Tiết Đông Mai ôm tay kiêu ngạo ngẩng đầu nói, nàng đứng dậy thu dọn mâm đồ ăn, "Được rồi, ta muốn đến chỗ bá mẫu để báo cáo nhiệm vụ, ách."
Nàng khi nói chuyện, mở miệng nấc một cái.
Xung quanh vốn an tĩnh, hai người lại không nói chuyện, thanh âm này tự nhiên rất lớn.
Tiết Đông Mai xấu hổ che miệng lại, "Thật ngại quá, không kiềm chế được.
Ách~"
Càng lo lắng càng không đè ép được, nàng cúi đầu, cầm mâm đồ ăn nhanh chóng chạy đi ra ngoài, "Muội đi tìm, ách, bá mẫu!"
Nhạc Tuấn Trúc mím miệng, ấn lên môi, hạ giọng bật cười.
Thấy hắn không chút nào che giấu tiếng cười, Tiết Đông Mai cảm thấy xấu hổ vạn phần, nàng che khuôn mặt đỏ rực, chạy về phía sân chính đi tìm Trần Phương Ngọc.
Trần Phương Ngọc vừa vặn đang tiếp đãi khách, nhìn thấy bóng dáng của nàng, liền vẫy tay gọi Tiết Đông Mai qua, "Đoàn Đoàn lại đây, ta giới thiệu các tiểu tỷ muội để con làm quen."
Tiết Đông Mai tò mò đi qua, trong phòng ngồi đối diện với Trần Phương Ngọc có một vị phu nhân, nàng còn chưa đến gần, liền nhìn thấy phu nhân kia đeo vàng bạc, trên đầu còn cài một cây trâm sáng chói mắt.
Đứng phía sau vị phu nhân này còn có một cô nương, thoạt nhìn so với tuổi Tiết Đông Mai cũng không khác biệt lắm, chỉ là thân hình nàng hơi béo, đôi mắt tròn xoe, tròng mắt bên trong giống như viên mã não màu đen hình tròn.
Sau khi nhìn thấy Tiết Đông Mai, nàng mỉm cười, vừa nhìn dường như là người tốt.
Trần Phương Ngọc giới thiệu, "Đây là Tôn phu nhân, tửu lầu lớn nhất trong thành chúng ta đều do nhà bà ấy cai quản, người đứng sau là Kim Kim, là tiểu thư Tôn gia, lớn hơn con hai tháng.
Tôn phu nhân, Kim Kim, đây là người ta nói với hai người, Đoàn Đoàn của chúng ta, vừa tới thành Vũ Châu không mấy ngày, về sau muốn các người chiếu cố nhiều hơn."
Chờ nàng nói xong, Tôn Kim Kim cười nói, "Đoàn Đoàn muội muội thật xinh đẹp."
Tiết Đông Mai hơi khẩn trương mỉm cười, đứng bên cạnh Trần Phương Ngọc.
Trần Phương Ngọc nắm tay nàng, "Không có việc gì, Tôn phu nhân và Kim Kim đều là người hiền lành, về sau nếu con không có việc gì, cũng có thể tìm Kim Kim nói chuyện."
"Đúng vậy," Tôn phu nhân hào phóng nói, "Nhìn Đoàn Đoàn là một cô nương an tĩnh, không có việc gì thì dẫn Kim Kim của chúng ta, con bé này giống như một con khỉ, đến ta cũng không quản được."
Lời này Tôn Kim Kim lại không đồng ý, nàng kéo tay áo Tôn phu nhân, "Mẹ, con nào có như vậy!"
Tôn phu nhân liếc nhìn nàng một cái, "Hôm nay nếu không phải Nhạc phu nhân cố ý nói muốn mang con đến đây, con cho rằng trước đó vài ngày con gây họa, là có thể ra khỏi phủ?"
Tôn Kim Kim lập tức ỉu xìu.
Trần Phương Ngọc thấy thế, cười nói, "Kim Kim đây là cởi mở hoạt bát, ta thích tính cách như vậy, trong nhà mỗi ngày vô cùng náo nhiệt, thật tốt."
Nói cái này Tôn phu nhân liền buồn, liên tục sinh ra ba đứa con trai, bà chưa từ bỏ ý định sinh ra một đứa con gái.
Đáng tiếc cuối cùng là vô duyên.
Sau đó qua tuổi, bà cùng Tôn lão gia vốn tưởng rằng đời này không có duyên con gái.
Ai ngờ không tới mấy năm, thế nhưng bà lại mang thai.
Thật vất vả có được con gái, cả nhà đều rất chiều chuộng, đặc biệt là ba đứa con trai bà, lúc này mới dưỡng thành Tôn Kim Kim tính cách vô pháp vô thiên.
Khi còn nhỏ mọi người bỏ không quản, đến bây giờ bà cùng Tôn lão gia muốn quản, cũng quản không được.
Tôn phu nhân nghe vậy, giống như nói đùa, "Nếu người thích, vậy tặng cho người, về sau thì sửa gọi người là ' mẹ ', cũng cho ta hai ngày thanh tĩnh."
Bà là biết ở phủ Thứ Sử có một vị thiếu gia, lần trước tới đây bà đã nhìn thấy dáng vẻ của hắn, hào hoa phong nhã, ôn nhuận lễ phép, xứng với Kim Kim nhà bà, thật là duyên trời tác hợp trai tài gái sắc..