Chap 3:
Hiểu Nhi ko them quan tâm đến những lời nói xung quanh, cô sắp xếp tập vở cho vào balo. Đứng phắt dậy. Cả lớp la lên 1 tiếng. Cô từ từ, chậm rãi nhìn sang Minh Quân. Đúng 1s, Hiểu Nhi quay đi, khum người xuống nhặt quyển vở lên rồi đi ra khỏi lớp. Trước khi rời lớp, cô đi ngang càn giáo viên đặt 1 tờ giấy lên bàn như muốn nhắn nhủ điều gì đó.
Vị giáo viên nuốt nước bọt, vội lấy cái khăn tay ra thấm thấm mồ hôi trên trán, run rẩy cầm tờ giấy lên, cả lớp háo hức kéo lên bàn giáo viên, chen nhau coi cô tag hi cái gì.
“ Em xin phép nghỉ tiết này.”
- Phù - ai nấy cũng thở phào nhẹ nhõm như vừa trải qua cơn ác mộng vậy.
Minh Quân nãy giờ vẫn ngồi im như tượng, tâm trí hắn vẫn còn đọng lại hình ảnh khuôn mặt của Hiểu Nhi, làn da trắng bệt, đôi môi hơi hồng hồng, 1 từ Lạ!. Nhưng cái hắn quan tâm nhất chính là đôi mắt, đôi mắt ấy lạnh lẽo, âm u và thâm sâu tựa như ko đáy. Bộ dạng của Hiểu Nhi bất cần, lạnh lùng, xem thường tất cả. Quả là kì lạ! Hắn nhất định phải tìm hiểu rõ về người con gái này mới được.
…
Hiểu Nhi chán nản, lết thân xuống thư viện. Đây là nơi ít người lui tới nhất trong trường, bọn họ đã quá kiêu ngạo về bản thân, nghĩ rằng mình đã giỏi rồi thì ko cần đến mấy cuốn sách nữa… Và đây cũng là nơi duy nhất Hiểu Nhi được chào đón.
- Em đến đọc sách hả?? – chị thủ thư thấy Hiểu Nhi bước vào liền nở nụ cười tươi rói. – Em muốn mượn sách gì thì cứ lấy nhé!!
Hiểu Nhi chỉ gật đầu nhẹ rồi đi xuống tìm sách, ko buồn trả lời câu hỏi của chị.
Chị Quyên (thủ thư) khẽ thở dài, chị chưa bao giờ thấy Hiểu Nhi mở 1 lời nào cả, cô cứ im im lặng lặng như người câm vậy. Và có lẽ chỉ có mình chị là dám tiếp xúc với Hiểu Nhi mà thôi. Bản thân chị thấy rất quý Hiểu Nhi, chị biết cô ko phải là người xấu. Bởi theo chị, người xấu ko bao giờ đọc sách cả vì họ đã bận rộn cho những âm mưu xấu xa của mình. Haizz. Chị lại thở dài nhìn theo bóng Hiểu Nhi.
Hôm sau…
- Linh Hiểu Nhi! – Minh Quân hất hàm, tay đút túi quần, tựa lưng vào tường, kêu tên cô. Hình tượng này của hắn khiến ko ít nhỏ chao đảo. Mới vào trường được 1 ngày mà đã nổi như cồn.
Nhìn Minh Quân thì họ la hét không ngừng nhưng khi nhìn qua Hiểu Nhi thì mồm ai nấy ngậm, 1 tiếng cũng ko kêu lên. Sự khác biệt quá rõ rang.
Hiểu Nhi mắt vẫn chăm chăm vào quyển sách trên tay, bị Minh Quân chặn đường thì cô có hơi khựng lại nhưng sau đó lại lạnh lùng bỏ đi ko thèm hắn. Minh Quân tức giận vì bị lơ, nay còn tức hơn khi có tiếng cười rúc rích của mấy thằng con trai phát ra. Quá xấu hổ, chưa có ai dám khinh thường hắn như thế. Duy nhất chỉ có cô gái này.
Minh Quân đuổi theo,chặn trước mặt Hiểu Nhi, giựt quyển sách trên tay cô rồi nhởn nhơ xé toạc nó ra thàng từng mảnh. Hiểu Nhi vẫn ko ngẩng đầu lên, nhìn vô hồn xuống những mảnh giấy bị hắn xé quăng xuống đất. Trong đầu cô lúc này chỉ nghĩ đến chị thủ thư. Ko biết phài nói làm sao, chắc chị giận lắm.
Minh Quân vẫn quan sát từng cử chỉ của Hiểu Nhi. Rồi hắn thấy cô cúi xuống nhặt đống giấy vụn lên , khóe môi hắn nhếch lên kiêu ngạo “ chắc chắn cô ta sẽ phải nhìn lên” hắn nghĩ thầm. Nhưng….đã sai… Hiểu Nhi nhặt xong đống giấy vụn thì đi thẳng đến thùng rác vứt
chúng rồi vào lớp. Hoàn toàn ko có nhã hứng cãi nhau với hắn.
Học sinh bu đến nãy giờ đông nghẹt, chứng kiến cảnh này ko ít người tỏ ra lo lắng, nhưng cũng có 1 vài người lấy tay che miệng cười. Không ngờ Dương Minh Quân thiếu gia của Tập đoàn Diamond có thế lực lớn trên thế giới lại có ngày như vậy. =]].