Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Chà, có thể lâu
rồi Lục Tử Mạnh chưa gặp Mặc Khiêm Nhân nên suýt quên mất, người này mặc dù sở hữu vẻ ngoài ưu tú nhã nhặn, nhưng tình tình thì lại kỳ quặc đến
ác liệt.

Lúc này, ngón tay trắng nõn thanh thoát hạ xuống nốt nhạc cuối cùng trên phím đàn, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Mộc Như Lam hơi cúi lưng chào, tóc đen mềm mại đổ xuống như suối nước. Ngay lúc cô đứng thẳng dậy, cửa lớn trên lễ đài đột ngột bị đẩy mở, kéo theo một làn gió. Mái tóc Mộc Như Lam đung đưa, chiếc váy trắng nhẹ nhàng
lay động, cô chớp chớp mắt, vén những sợi tóc lòa xòa ra sau tai…

Chính là lúc này! Toàn thân Laurence kích động.

Tách!

Mặt hắn đột nhiên biến sắc, bàn tay lập tức run lên. Vừa định làm lại thì
bóng hình Mộc Như Lam đã khuất sau tấm màn đỏ, mấy sợi tóc vàng của hắn
rũ xuống chán nản, Laurence cái đồ ngu này! Bỏ lỡ mất thiên sứ rồi!

Làm nghệ thuật đã lâu, hắn luôn dễ dàng bắt được những khoảnh khắc đẹp nhất của mẫu chụp, thế nhưng chuyện bị run tay ngay thời điểm mấu chốt như
hôm nay thì là lần đầu tiên trong sự nghiệp của Laurence Monde hắn!

Mộc Như Lam biểu diễn xong, các tiết mục phía sau liền bị lép vế, không mấy được chú ý.

Cô rời khỏi đó, Mặc Khiêm Nhân cũng cùng lúc đứng dậy ly khai.

“Này, không xem tiếp à?”

“Tôi chỉ có hứng thú với Mộc Như Lam,” Trên đời này, rất ít thứ có thể khiến Mặc Khiêm Nhân hứng thú. Ngoại trừ “vụ án biến thái không ai giải

được”, “tội phạm biến thái cuồng sát không ai bắt được”, “tâm lý tội
phạm biến thái không ai phân tích được” ra thì không còn gì.

Đối với những thứ biến thái, hứng thú của Mặc Khiêm Nhân mạnh đến nỗi Lục Tử Mạnh nghi ngờ rằng hắn cũng biến thái không kém.

Lục Tử Mạnh rất nghi ngờ, Mặc Khiêm Nhân sống hai mươi mấy năm khỏe mạnh cả về thể xác lẫn tinh thần, có khi nào vẫn là xử nam không? Xét theo cái
bệnh ưa sạch sẽ của Mặc Khiêm Nhân thì hẳn vậy đi.

Trừ khi trong lúc phá án hắn không kiềm chế được muốn gian thi*.

*Gian thi: quan hệ với xác chết.

Mộc Như Lam mới từ hậu trường đi ra thì liền được gọi vào phòng hội nghị
của chủ tịch. Cạnh chiếc bàn dài màu đồng cũ đã có vài người ngồi sẵn,
chính là những giáo sư từ nước ngoài đến.



Mặc dù trong
nước có không ít đại học chất lượng cao, nhưng các học sinh một khi được những trường đại học ngoại quốc chiêu mộ thì đa số đều chọn đi nước
ngoài, bởi vì làm vậy không chỉ kiếm được một tấm bằng sáng giá mà còn
được khuyến mãi một cái danh “du học sinh” nghe rất oách.

Ở nước
ngoài tiếp thu kiến thức chuyên môn rồi về xây dựng nước nhà cũng là
chuyện tốt. Không phải trước kia cũng có vài nhà lãnh đạo tài giỏi là từ nước ngoài du học về đó sao?

Lý thuyết xuông thì như thế, nhưng đôi khi thực tế lại khác hẳn, nhất là trong xã hội ngày nay.

Bọn họ muốn Mộc Như Lam ở lại nước, cũng chẳng phải vì lý do sâu xa gì: Mộc Như Lam thật sự là một thiên tài, cô ưu tú cả về tố chất lẫn nhân cách. Vào thời điểm cô học năm hai, hội đồng giáo dục tối cao đã quyết định
giữ cô lại, mặc dù làm thế có thể kiềm hãm sự phát triển của Mộc Như Lam nhưng họ thà tự mình bồi dưỡng chứ không muốn bị kẻ khác cướp đi nhân
tài hiếm có này.

Mà kết quả đó, Mộc Như Lam đã sớm dự đoán được.

Phải biết rằng, kiếp này cô là một kẻ cực kì biến thái, biến thái nghĩa là
gì? Ừm, giải thích ra thì hơi phức tạp, nhưng nôm na là chỉ những kẻ có
sinh lý hoặc tâm lý khác hẳn người thường, nói một cách nghiêm trọng là
bệnh tâm thần. Mộc Như Lam nghĩ mọi hành động quái dị của mình đều có
thể được giải thích bằng việc cô là một kẻ biến thái thông minh.

Âu Khải Thần đang đứng ở hành lang thì nhìn thấy Mộc Như Lam đi ra từ
phòng hội nghị, cô vẫn như mọi khi, thánh thiện, xinh đẹp, không thể bị
vấy bẩn…

Hai chân hắn như đeo chì, dán chặt xuống nền gạch, hắn nhìn Mộc Như Lam chằm chằm mà mãi không thể cất bước.


Mộc Như Lam tựa hồ cảm nhận được ánh mắt nóng rực của hắn, cô nghiêng đầu
nhìn Âu Khải Thần, mỉm cười ôn hòa rồi tiến về phía hắn.

Thình thịch…

Thình thịch…

Hắn có thể nghe tiếng trái tim mình đập loạn xạ, rõ ràng đến mức như muốn đâm thủng màng nhĩ.

Mộc Như Lam nghi hoặc nhìn cái trán đầy mồ hôi của hắn, “Anh làm sao vậy?”

“Không… Không có gì,” Âu Khải Thần hoàn hồn, không dám nhìn thẳng Mộc Như Lam.
Lồng ngực hắn nóng lên, trái tim liên tục kêu gào, Mộc Như Lam nói
chuyện với mình Mộc Như Lam nói chuyện với mình Mộc Như Lam nói chuyện
với mình…

“Anh muốn tìm Âu thúc thúc à?” Âu thúc thúc là ba của
Âu Khải Thần, đồng thời là chủ tịch hội đồng quản trị, nắm quyền cao
nhất ở học viện Lưu Tư Lan.

Âu Khải Thần lắc đầu, thấy Mộc Như
Lam định xuống cầu thang rời đi, hắn vội vàng đi theo. Thật khó khăn mới có dịp Mộc Như Lam chủ động nói chuyện với hắn, hắn không muốn cơ hội
này qua nhanh như vậy.

“Sao em có thể vào trong phòng hội nghị?”
Ân Khải Thần hỏi nhưng thực ra lòng biết rõ là hiệu trưởng gọi cô vào.
Làm con của chủ tịch, từ sáng hắn đã nghe nói có vài người từ thủ đô đến học viện Lưu Tư Lan để bàn bạc.

Đáp lại là câu trả lời khiêm tốn của Mộc Như Lam, cô gái này vẫn luôn như thế, không kiêu ngạo không
nóng nảy. Cô thuần khiết vô cùng, chưa bao giờ lây nhiễm bụi bẩn dù chỉ
là một chút. Ai cũng muốn bảo hộ cô, để cô mãi mãi thuần khiết như vậy.


Âu Khải Thần cũng đang mặc đồng phục Lưu Tư Lan, chiếc áo màu trắng không
cài nút khoác bên ngoài một chiếc sơ mi cùng màu không được sơ-vin đàng
hoàng. Tóc hắn hơi rối che đi một phần gương mặt dễ nhìn, từng đường nét cứng cáp lại lãnh khốc, khiến không ai dám đến quá gần.

Kiếp
trước, chỉ có Mộc Như Lam thoải mái đứng trước mặt hắn, vô tư cười xán
lạn làm cho vẻ mặt lạnh lùng của hắn phải chuyển thành bất đắc dĩ, rồi
dần dần nở nụ cười. Mộc Như Lam còn tưởng là hắn vì cô mà thay đổi,
chứng tỏ trong tim hắn có một phần nhỏ cho cô, thế là ngượng ngùng tỏ
tình xin làm bạn gái. Âu Khải Thần không từ chối, liền trở thành vị hôn
phu của cô. Mộc Như Lam lúc đó đã bị tình yêu che mù mắt, không phát
hiện ra rằng tầm nhìn của hắn thật ra lúc nào cũng hướng về tiểu bạch
liên Bạch Tố Tình.

Nếu không yêu thì việc gì hắn phải đáp lại?
Trước kia Mộc Như Lam kiêu ngạo mạnh mẽ, chỉ cần nói một tiếng rằng hắn
đã yêu người khác, chắc chắn cô sẽ thoải mái cắt đứt, tuyệt đối không
mặt dày dây dưa.

Hay nói đúng hơn là, Âu Khải Thần vốn muốn chiều theo Bạch Tố Tình xem trò vui, để cô ta có thể hưởng thụ dáng vẻ ngu
ngốc của Mộc Như Lam.

====

Bản thân minh thấy truyện diễn tiến chậm thật chậm thật chậm...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận