Gia, Khẩu Vị Quá Nặng

Nhìn thấy nụ cười câu hồn của Mộc Như Lam, hô hấp của Âu Khải Thần như dừng lại, hắn ngập ngừng, “Sao thế?”

“Nhớ lại một ít chuyện thú vị, chỉ tiếc là sẽ không bao giờ xảy ra nữa. Ừm… Anh vừa hỏi em cái gì vậy?”

“À… Sang năm em định thi vào trường nào?” Âu Khải Thần rất để ý việc này,
dựa vào thành tích của mình, Mộc Như Lam vào đại học nào cũng dễ như trở bàn tay. Hắn nhận ra rằng ở đâu có Mộc Như Lam, ở đó sẽ rất thoải mái
dễ chịu, hắn muốn học cùng trường với cô.

“Em cũng chưa biết,”
Mộc Như Lam khẽ lắc đầu, quá nhiều lựa chọn khiến cô đắn đo một thời
gian. Bất quá bây giờ cũng đã quyết định xong, nhưng ha ha… vì cớ gì mà
cô phải nói với Âu Khải Thần cơ chứ?

“Anh…”

“Chị!” Âu Khải Thần còn chưa nói xong thì đã bị Mộc Như Sâm bất ngờ xuất hiện chặn họng.

Mộc Như Lam nhẹ nhàng chào hắn một tiếng rồi lại chỗ của em trai.

Âu Khải Thần nhức mắt nhìn hai người nắm tay rời đi. Hắn nhíu mày tự hỏi,
Mộc Như Lam có phải là bạn bè của hắn không? Lúc thì cô lạnh nhạt phớt
lờ, lúc thì cô chủ động bắt chuyện…

Thật sự là bạn bè ư? Nếu đúng như thế, đáng lẽ ra hắn phải sung sướng thỏa mãn mới đúng, thế nhưng
trái tim của hắn lại trống rỗng, liên tục gào lên rằng không đủ! Chỉ là
bạn bè thì không đủ!


Quả thực muốn điên mất…

Mộc Như Lam kín đáo đưa mắt nhìn dáng vẻ bối rối của Âu Khải Thần, lặng lẽ cười ra tiếng.

Bức bối lắm có phải không? Càng lúc càng thấy bức bối có phải không? Liệu
có khi nào không nhịn nổi muốn giết chết cô rồi cất vào tủ lạnh để mãi
mãi độc chiếm không? Hay là đem chế thành con rối? Xác ướp? Tượng sáp?
À… suýt nữa thì quên mất, chỉ có mấy kẻ biến thái như cô mới dám làm
những chuyện đó, ha ha…

Con trai phải cẩn thận nha, yêu nhầm ác ma, coi chừng có ngày bị ăn luôn đấy.



Lễ kỷ niệm thành lập Lưu Tư Lan thu hút không ít người đến, bao gồm cả
những giáo viên cũ của Mặc Khiêm Nhân. Nhờ cái miệng bà tám của Lục Tử
Mạnh, họ biết được Mặc Khiêm Nhân đã về nước lại còn xuất hiện trong sự
kiện này, lập tức nhốn nháo lên.

Hậu quả là điện thoại của Mặc
Khiêm Nhân liên tục đổ chuông, trong đám người gọi có đủ các thể loại
nhân vật trong nước ngoài nước, cùng ba và em gái của hắn.

“Anh,
anh bị cửa ngục ở nhà tù California kẹp vào đầu à? Hay là bị một tên
biến thái nào đó cắn phải?” Mặc Vô Ngân ở đầu dây điện thoại nói hề
không khách khí.

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng ngắt điện thoại, Lục Tử Mạnh đứng một bên nghe đã cười đến lăn lộn. Nhìn đi, hắn đã nói là ánh
sáng huy hoàng của Mặc Khiêm Nhân sẽ bị Mộc Như Lam dập tắt mà, năm đó
Mặc Khiêm Nhân cũng là kẻ tài giỏi nổi danh toàn thế giới, vậy mà bây
giờ sóng biển lớp sau đè lớp trước, lớp trước chết trên bờ cát.

Mặc Khiêm Nhân lạnh lùng liếc hắn một cái, “Cười sảng khoái quá nhỉ? Thần
kinh cậu hẳn phải thoải mái lắm, như vậy cũng tốt,” Rồi hắn dừng lại một chút, đợi cho Lục Tử Mạnh đắc ý đã đời mới bồi thêm một câu, “Thần kinh thoải mái, ít nhất lúc bị tội phạm biến thái giết chết cậu cũng có thể
thoải mái ghi nhớ.”

Lục Tử Mạnh tức đến á khẩu, hắn quét mắt nhìn quanh căn phòng mới mấy ngày đã bị đống tài liệu của Mặc Khiêm Nhân
chèn kín, khịt mũi xem thường rồi chạy lấy người. Hừ! Hắn đúng là dở hơi mới phí thời gian đấu khẩu với Mặc Khiêm Nhân! Hắn còn trẻ, hắn muốn ăn chơi!

“Nếu thấy Mộc Như Lam thì nhớ tránh đi,” Giọng nói u ám
của Mặc Khiêm Nhân vang lại từ phía sau, khiến cho Lục Tử Mạnh run hết
cả mình mẩy, hắn hít sâu hai cái rồi cất chìa khóa xe vào lại trong túi, quyết định không thèm nhẫn nhịn nữa, hùng dũng sải bước trở lại thư

phòng.

Ở trong phòng, Mặc Khiêm Nhân bắt chéo chân lẳng lặng ngồi tại bục cửa sổ, chiếc kính mắt viền vàng an vị trên sống mũi, mái tóc
ngắn vừa phải lòa xòa trước trán. Hắn mặc quần tây áo sơ mi đơn giản, lỗ tai không bấm khuyên, kiểu tóc chẳng có gì đặc biệt, phục trang cũng vô cùng bình thường giản dị, thế nhưng lại toát lên vẻ tao nhã ưu tú, quả
thật rất đẹp.

Người như vậy, đáng lý nên làm thiếu gia quý tộc
hoặc tinh anh xã hội. Ấy vậy mà, thiên tài từng nổi danh toàn cầu này
lại lựa chọn một nghề nghiệp khiến cho mọi người phải sững sờ, không ai
hiểu được rốt cuộc trong đầu hắn nghĩ cái gì.

Nhìn Mặc Khiêm Nhân như thế, Lục Tử Mạnh đành thở hắt ra, thôi được rồi, hắn không nỡ xuống tay với khuôn mặt quá mức dễ nhìn này, vậy thì dùng phương thức ôn hòa
hơn.

“Khiêm Nhân, tôi thấy cậu cứ chực chờ muốn bắt một kẻ cuồng
sát không có thực như vậy thì thật lãng phí công sức. Chi bằng cậu ra
nước ngoài đi, đó mới là nơi có nhiều vụ án cần cậu giải quyết. Chứ
thành phố này tính ra vẫn còn quá yên ổn cho một bác sĩ tâm lý tội
phạm,” Ít nhất Lục Tử Mạnh hắn chưa bao giờ thấy báo đài ở đây đưa tin
về những vụ giết người hàng loạt.

Tựa hồ như câu nói này chạm đến điểm nhạy của Mặc Khiêm Nhân, hắn bất chợt nhếch miệng cười nhàn nhạt,
ngoắc ngón tay bảo bạn tốt lại đây. Lục Tử Mạnh ngoan ngoãn đi qua, Mặc
Khiêm Nhân với tay lấy một tập tài liệu rồi đưa đến trước mặt Lục Tử
Mạnh. Lục Tử Mạnh vừa nhìn vào, lập tức sợ tới mức ngã ngồi.

“Mặc Khiêm Nhân!” Hắn nghĩ Mặc Khiêm Nhân cố ý dọa hắn, liền nhăn mặt rống to.

“Sợ hả?” Mặc Khiêm Nhân thu lại nụ cười, khuôn mặt trở lại lạnh lùng như
trước, “Trong các hồ sơ mật, bức hình này so ra cũng chỉ xếp vào loại
trung bình. Mảnh đất thoạt nhìn có vẻ yên ổn hòa bình, chẳng qua là vì

bao nhiêu sóng gió của nó đều được âm thầm xử lý. Trong đó có rất nhiều
vụ án mới nghe đã rợn cả người, nếu được công bố rộng rãi thì sẽ khiến
lòng dân bất an khó chịu, rồi lại dẫn đến vô số hệ lụy. Đừng tưởng tôi
nói đùa.”

Cướp bóc, ăn cắp, đánh nhau, bắt cóc, giết người,… tất
cả đều không quá đáng sợ, đáng sợ nhất chính là những tên tội phạm biến
thái đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, bởi vì tâm lý của bọn chúng đều đã bị biến chất, không thể làm chủ bản thân, nằm mơ mới có chuyện bọn
chúng hoàn lương. Chỉ cần phạm tội lần thứ nhất, tất sẽ có lần thứ hai
thứ ba, thủ đoạn càng ngày càng thành thạo, càng ngày càng kinh tởm.
Những kẻ như thế, nếu không bị trừng trị thì xã hội này chắc chắn sẽ rơi vào tình trạng rối loạn khủng hoảng.

Việc hoài nghi Mộc Như Lam
mới chỉ bắt đầu gần đây. Một lần ở Mỹ, hắn nghe nói đến án mất tích hai
năm trước thì bỗng cảm thấy hứng thú. Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt,
chỉ cần giết một người là đã để lại manh mối, huống gì là giết ba? Hắn
dùng toàn bộ các phương pháp từ đơn giản nhất đến phức tạp nhất để loại
trừ nghi phạm, làm không biết bao nhiêu lần vẫn chẳng thể nào đưa Mộc
Như Lam vào diện tình nghi.

Nhưng, dùng đủ mọi cách mà lại không tìm ra đáp án chính xác, vậy thì kẻ vô tội nhất chính là kẻ có tội.

Hơn nữa, hắn còn nghe thấy hương vị phạm tội trên người cô ta.

Đây là một loại trực giác trời sinh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận