Giảo Phụ

Vương Chính Khanh nghiêng đầu, tránh miếng bánh đậu đỏ Đồ Lỗ Hoa gắp đến miệng, khẽ cau mày nói: “Hoa nương tử xin tự trọng!”

Đồ Lỗ Hoa ngẩn ngơ, hắn đây là cự tuyệt ta sao? Không đúng, hắn có lẽ sợ
ta hạ độc hại hắn. Đồ Lỗ Hoa một suy nghĩ, liền mở miệng nói: “Tam gia,
hiện nay sứ giả của chúng ta vẫn còn ở Đường Quốc, thân phận ta mặc dù
không bằng ngươi, nhưng cũng đường đường là nữ Trạng nguyên, nếu hạ độc
hại ngươi, chẳng phải là dùng tính mạng bản thân và tính mạng toàn bộ sứ giả đổi một mạng của ngươi, thật sự không đáng giá. Bởi vậy xin Tam gia yên tâm, ta tuyệt sẽ không hạ độc hại ngươi.” Độc chắc là sẽ không hạ,
chỉ là hạ một chút câu hồn tán vô sắc vô vị mà thôi, ăn đi ăn đi, đừng
từ chối!

Vương Chính Khanh nghe Đồ Lỗ Hoa nói lời này, có chút dở khóc dở cười, ho nhẹ một tiếng nói: “Hoa nương tử, ngươi để xuống rồi
ra ngoài đi, lát nữa ta sẽ ăn.”

Đồ Lỗ Hoa cực kỳ không cam lòng,
vẫn cố chấp giơ đũa lên không để xuống, nhỏ giọng nói: “Tam gia ăn một
miếng đi mà!” Nàng ta hơi cúi người, âm cuối mang một chút mùi vị ngoại
quốc, nghe lại có chút câu hồn.

Mu bàn tay Vương Chính Khanh nổi
lên da gà, có chút lạnh, trong lòng thầm than: Bộ dạng như một nữ hán tử (người chị này hơi đô), cũng đừng học làm nũng giống tiểu kiều nương
người ta chứ! Thật là đáng sợ mà!

Đồ Lỗ Hoa lặng lẽ tiến gần nửa
bước, chiếc đũa một lần nữa đặt gần miệng Vương Chính Khanh, mang một
chút năn nỉ nói: “Tam gia nể mặt đi mà!”

Vương Chính Khanh dựa
vào góc bàn, vô cùng bất đắc dĩ, nhất thời muốn tránh ra, lại nghe thấy
tiếng động ở cửa, Chân Ngọc mặt mày tươi cười vọt vào, không khỏi kinh
hãi, đã sớm lui về phía sau một bước, che sống mũi, vội vàng giải thích: “Ngọc nương đừng đánh vội, hãy nghe ta nói.”

Đồ Lỗ Hoa không ngờ lúc này Chân Ngọc sẽ tới, mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không sợ, miếng
bánh đậu đỏ trong tay đã rơi một chút vỏ, nhưng vẫn không chịu buông
xuống.

“Tam lang, ý tốt của Hoa nương tử người ta, chàng sao lại
không biết xấu hổ mà từ chối như vậy? Một miếng bánh đậu đỏ mà thôi, hà
tất phải sợ đến vậy?” Chân Ngọc chạy thẳng tới chỗ Đồ Lỗ Hoa, cầm cổ tay của nàng ta, giúp gắp miếng bánh đậu đỏ, duỗi dài cánh tay đút tới
miệng Vương Chính Khanh và nói: “Ăn một miếng đi!”

Sóng mắt Chân
Ngọc như nước, âm thanh mềm mại đáng yêu, một câu nói như vậy, lại làm
cho Vương Chính Khanh nhớ lại tình cảnh tối hôm qua, mất hồn hơn nửa
khắc, mắt tự động không nhìn thấy Đồ Lỗ Hoa, cũng là một hớp ngậm bánh
đậu đỏ, ăn rất nhanh, chỉ cảm thấy mùi vị ngon vô cùng, nói giọng khàn
khàn: “Còn muốn nữa!”

Chân Ngọc nắm tay Đồ Lỗ Hoa, hai người cùng gắp một miếng bánh đậu đỏ lên, đút tới miệng Vương Chính Khanh lần nữa.

Vương Chính Khanh ngậm bánh đậu đỏ, nói nhỏ: “Ngọc nương cũng ăn một miếng đi.”

Chân Ngọc liền buông tay Đồ Lỗ Hoa ra, nói với nàng ta: “Đút ta một miệng.”

Đồ Lỗ Hoa sững sờ, không tự chủ được gắp một miếng đút tới miệng Chân Ngọc.

Chân Ngọc ngậm đậu đỏ, đảo mắt ngồi vào trước bàn, nhân tiện kéo Vương Chính Khanh, để cho hắn ngồi trên đầu gối mình, lại phân phó Đồ Lỗ Hoa nói:
”Châm trà!”

Đồ Lỗ Hoa vội đi qua rót trà, nhất thời đứng ở một bên hầu hạ hai người bọn họ, chỉ âm thầm kêu khổ.

Vương Chính Khanh uống trà, mắt lưu luyến ở môi Chân Ngọc, có chút hoảng hốt, sau đó không để ý đến Đồ Lỗ Hoa đang ở bên cạnh, đã hôn Chân Ngọc, còn
thì thầm: “Ngọc nương, tâm can. . . . . .”

Đồ Lỗ Hoa thấy tình cảnh này, trợn mắt há mồm, câu hồn tán quả nhiên câu hồn, đáng tiếc. . . . . . .

Chân Ngọc”Ưmh” một tiếng, khóe mắt quét về phía Đồ Lỗ Hoa, nữ Trạng nguyên
không hạ độc, mà hạ mị dược? Ai, Tam lang quá thu hút người khác rồi, về sau phải trông chừng hơn mới được.

Đồ Lỗ Hoa rất nhanh đã hoàn hồn lại, cũng không dám đợi ở thư phòng, bưng chỗ bánh đậu đỏ còn lại, hoang mang rối loạn chạy đi.

Nơi này Vương Chính Khanh đẩy Chân Ngọc lên ghế, hắn ngồi lên, không cho
Chân Ngọc từ chối. Phen này, Vương Chính Khanh làm chủ, Chân Ngọc chỉ có thể thuận theo. Mặc dù như thế, Chân Ngọc lại có một cảm giác khác
biệt.

Một khắc đồng hồ đi qua, Vương Chính Khanh hơi tỉnh táo,
thở gấp nói: “Đồ Lỗ Hoa bỏ thuốc? Đáng ghét!” May mà Ngọc nương tới kịp
thời, nếu không, còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì sao? Về sau có nữ tử tới lấy lòng, phải phòng bị thôi.

Sau một hiệp, hai người đều
không thỏa mãn, liền chỉnh xiêm áo trở về phòng tái chiến. Một nơi khác, Đồ Lỗ Hoa cũng là chịu khổ đến trời sáng, lại không dám đợi trong Mai
Lâm Uyển, vội vã nói với Hồ ma ma một tiếng, thu dọn đồ đạc chạy về sứ
quán.

Sáng sớm Chân Ngọc tỉnh lại, nghe nói Đồ Lỗ Hoa đã chạy
mất, nhất thời khoát tay nói: “Thôi, không cần truy cứu nàng, kệ nàng
đi.”

Vương Chính Khanh cũng đã lâm triều, đợi đến khi trở lại,
nghe nói Đồ Lỗ Hoa đã chạy từ sáng sớm, cũng không có thời gian truy
cứu, chỉ nói với Chân Ngọc: “Ra ngoài ở hai ngày rồi, vẫn là trở về phủ
thôi, dù sao chỗ này đều là người của vương gia, hiện nay vẫn không tiện lập tức đổi người, bọn họ hầu hạ cũng không tận tâm, thêm một Đồ Lỗ Hoa như vậy nữa, chúng ta cũng không chịu nổi.”

Chân Ngọc cũng biết
Tam vương gia cùng Cửu Giang vương đang đối kháng, chỉ sợ kinh thành gần đây không yên ổn, một mình ở trong Mai Lâm Uyển cũng không thỏa đáng,
vẫn là trở về Vương gia sẽ tốt hơn, nhanh chóng phân phó người thu dọn
đồ đạc, trở về phủ với Vương Chính Khanh.

Ninh lão phu nhân biết
được bọn họ trở lại, lúc này mới thở nhẹ một hơi. Hiện nay kinh thành
hình như sắp thay người lãnh đạo rồi, đang muốn gọi bọn họ trở về!

Qua mấy ngày, Vương Chính Khanh vừa về phủ đã nói với Chân Ngọc: “Trần Minh Viễn chạy rồi, đã ra khỏi thành.”

Chân Ngọc vừa nghe, vui vẻ nói: “Như thế, bên cạnh Tam vương gia không còn
mưu sĩ hữu dụng, có thể rất nhanh sẽ phạm sai, một thời khắc như vậy,
chỉ cần bắt được lỗi của hắn, không lo Cửu Giang vương không đăng vị.”

Vương Chính Khanh gật đầu nói: “Hiện nay lòng người đã chuyển tới bên Cửu
Giang vương, chỉ sợ Tam vương gia dẫn tư binh trong phủ, cá chết lưới
rách một trận. Nếu như thế, đến lúc đó sẽ máu chảy thành sông .”

Mặt Chân Ngọc biến sắc nói: “Hiện sứ giả Tây Lỗ vẫn còn ở trong kinh thành, nếu lúc này có nội loạn, chỉ sợ bọn họ sẽ nhân cơ hội gây sự, huyên náo không thôi, để cho bọn họ thừa cơ lẫn vào, cũng không ổn.”

Vương Chính Khanh cũng nghĩ đến điều này, nhất thời nói: “Đã nói rõ lợi hại
(lợi ích thiệt hại) với Vương Gia, xin ngài ấy thông qua công chúa điện
hạ, để hoàng hậu nương nương gửi sớ thỉnh cầu lập thái tử lần nữa. Chỉ
có lập thái tử, mới có thể giải trừ thế cục hốn loạn này.”

Hai
người nói xong, cũng cảm hiểu rõ tình thế hiện giờ hết sức căng thẳng,
bởi vậy phân phó người làm trong phủ, gần đây nên ít ra ngoài một chút,
không nên gây chuyện.

Với tình thế căng thẳng của kinh thành, mấy ngày liên tiếp Vương Chính Khanh đều ngủ ở vương phủ, không về nhà.

Bởi vì lần trước Cửu Giang vương đã nói, thừa nhận Chân Ngọc là một mưu sĩ
trong vương phủ, có thể lĩnh một phần bổng lộc của vương phủ, mỗi khi
Vương Chính Khanh có chuyện cũng không dối gạt Chân Ngọc, chỉ gọi Chương Phi đến truyền lời về.

Một chuyến rồi một chuyến, Chương Phi
Bạch kinh ngạc phát hiện, Chân Ngọc cũng không thua Vương Chính Khanh,
tuy là nữ tử, nhưng sáng suốt hơn người, cũng gánh vác được chức vị nữ
Bảng nhãn, nhất thời liền tôn trọng hơn, cũng không dám chậm trễ.

Chân Ngọc thấy Chương Phi Bạch kính cẩn, làm việc chu toàn, cũng thưởng thức . Một ngày kia nàng ở trong thư phòng Vương Chính Khanh đọc sách, nhất
thời Chương Phi Bạch đi vào bẩm báo, thấy tay áo hắn bị rách, đúng lúc
Chu Hàm Xảo mang trà đi vào, liền dặn Chu Hàm Xảo: “Giúp Chương sư gia
khâu lại tay áo.” Nói xong lại nghĩ tới một chuyện, hỏi Chương Phi Bạch: “Bổng lộc của Chương sư gia là bao nhiêu? Thế nào mà cả ngày mặc bộ áo
này, cũng không mặc một bộ khác?”

Chương Phi Bạch ngẩn ra, nhìn
lại áo bào của bản thân, lúc này mới cười nói: “Thời gian này bận rộn,
cũn không để ý chuyện may thêm xiêm y, đợi đến khi rãnh rỗi, sẽ đi đặt
mua.”

Chân Ngọc thấy Chu Hàm Xảo bưng trà đứng hầu ở một bên, liền hỏi: “Thời gian này Chu di nương có bận không?”

Chu Hàm Xảo cuống quít đáp lời: “Nhàn rỗi lắm, phu nhân có gì sai bảo?”

Ngón tay Chân Ngọc chỉ vào Chương Phi Bạch nói :“Nếu ngươi nhàn rỗi, giúp Chương sư gia làm hai bộ xiêm áo đi!”

“Vâng” Chu Hàm Xảo đáp. Lần trước nàng theo Chân Ngọc đến hầm mỏ, giúp đỡ xử
lý cuộc sống ăn uống thường ngày của đám người làm, cũng đã có chút tiếp xúc với Chương Phi Bạch, có nói chuyện với nhau, cũng được tính là
người quen, lúc này nghe thấy lời Chân Ngọc nói, liền quan sát Chương
Phi Bạch một chút, ước lượng hắn mặc xiêm áo cỡ nào.

Chương Phi
Bạch thấy Chân Ngọc quan tâm, có chút cảm động, vội vàng cảm tạ, nhất
thời thấy Chu Hàm Xảo nhìn sang, không khỏi cười nói: “Làm phiền Chu di
nương rồi, cũng không cần phải quá phí sức, có thể mặc là được.”

Chu Hàm Xảo không khỏi hé miệng cười cười, lên tiếng: “Phu nhân đã căn dặn, há có thể không tận tâm? Phải để Chương sư gia hãnh diện gặp người khác chứ.”

Chương Phi Bạch lại nói cảm tạ, lúc này mới lui xuống.

Chân Ngọc nhìn bóng lưng của Chương Phi Bạch, nhớ tới tuổi tác hắn cũng
không nhỏ nữa, còn chưa thành thân, không khỏi nói: “Đợi đến khi đại sự
ổn định, cũng muốn giúp Chương sư gia để ý nữ tử tốt, để hắn sớm lấy vợ
rồi an ổn, không uổng công hắn tương trợ Tam gia mà chạy lên chạy xuống
lập mưu tính kế.”

Chu Hàm Xảo cười nói: “Chương sư gia ngọc thụ lâm phong, muốn thành thân, nếu yêu cầu không cao, tất nhiên sẽ rất dễ dàng.”

Chân Ngọc liền gật đầu một cái, bởi vì hôm trước nghe được một chút chuyện,
không thể không hỏi Chu Hàm Xảo: “Mấy ngày trước ngươi gặp Hạ Sơ Liễu?”

Chu Hàm Xảo kinh sợ, vội vã bẩm: “Cũng không phải là nô gia muốn gặp nàng
ta, mà là nhất thời ra ngoài, đúng lúc gặp phải nàng ta. Nàng ta chỉ
tưởng nhớ Tam phu nhân, cứ muốn nô gia cầu cạnh cho nàng ta, nói tình
nguyện trở lại hầu hạ Tam phu nhân, ở bên cạnh Tam phu nhân làm nha đầu. Bản thân nô gia cũng. . . . . . , vì vậy không dám nhắn lời.”

Chân Ngọc biết, Hạ Sơ Liễu vẫn chưa hết hi vọng với Vương Chính Khanh, hơn
nữa hiện giờ Vương Chính Khanh đang lên như diều gặp gió, tiền đồ như
gấm, nàng muốn trở lại cũng là điều bình thường, nhưng mà. . . . . .

Bản thân Chu Hàm Xảo còn khó bảo toàn, đương nhiên sẽ không chuyển lời giúp Hạ Sơ Liễu, nhưng lúc này Chân Ngọc hỏi, nàng không thể không nói:
”Nghe nói, vương gia có ý ban thưởng mỹ nhân cho Tam gia, vì vậy Hạ tỷ
tỷ mới có thể cầu xin nô gia chuyển lời.”

Chân Ngọc nghe vậy,
sách trong tay gõ gõ lên bàn nói: “Nếu ban thưởng, cũng không thể ban
thưởng Hạ Sơ Liễu tới nữa, trừ phi Tam gia mình mở miệng muốn Hạ Sơ
Liễu. Chỉ là lần trước đã trả Hạ Sơ Liễu về rồi, vậy sẽ không có khả
năng lại muốn nàng nữa.”

Chu Hàm Xảo vừa nghe, biết Hạ Sơ Liễu không có cơ hội nữa rồi, nên không dám nói nữa.

Chân Ngọc nghe Cửu Giang vương còn muốn ban thưởng mỹ nữ tới, lúc này lại có chút buồn bực, rất là không thoải mái. Tam lang muốn cưới vợ bé, tự có
chính thê ta quan tâm, Cửu Giang vương ngươi nhúng tay vào chuyện nội
viện người ta làm gì hả?

Hồ ma ma thấy Chân Ngọc gần đây chỉ lo
bộn rộn đọc sách vẽ tranh, không làm chút chuyện thêu thùa, cũng là lo
lắng, đợi đến khi nàng trở về phòng, liền nói: “Tam phu nhân cũng đừng
chỉ lo đọc sách, rỗi rãnh thì thêu cái khăn tay hay gì đó, tặng cho Tam
gia chứ! Thân là thê thất, ngay cả chiếc khăn cũng không thêu cho Tam
gia, truyền ra ngoài cũng không hay.”

Chân Ngọc xấu hổ, buổi tối cầm vải lên may vá, ngồi dưới đèn học thêu khăn tay.

Vài ngày sau, Vương Chính Khanh trở về phủ, liền nhận được chiếc khăn mà
Chân Ngọc đã thêu xong, trên khăn thêu vài điểm đỏ nhăn nhúm, phía dưới
là một đoạn gỗ khô đen đen xám xám, hắn nhìn mãi mà không nhìn ra là cái gì, liền hỏi: “Thêu gì vậy?”

Chân Ngọc phồng má nói: “Ta vất vả thức đêm thêu tranh hoa mai, chàng lại không nhìn ra là vật gì?”

“Ha ha ha. . . . . .” Vương Chính Khanh nhìn lại khăn tay, lại nhìn Chân
Ngọc, không khỏi cười lớn, hắn vừa cười, vừa nhanh chóng giấu khăn đi,
sợ chọc giận Chân Ngọc, khăn lại bị đòi lại.

Chân Ngọc thấy hắn cười thành ra như vậy, quả nhiên thẹn quá thành giận, đưa tay ra nói: “Trả lại cho ta!”

Vương Chính Khanh kéo Chân Ngọc vào lòng, cười nói: “Trả cả người cho nàng là được chứ gì!”

Sau chốc lát, trong khuê phòng liền yên tĩnh lại, tiếp đó có tiếng thở dốc nỉ non truyền tới.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui