Gửi trọn tim yêu

Chương 05

Kéo hai cây tạ để lên tay Minh Luân, Minh Sang le lưỡi trêu anh : 
- Yếu xìu như anh thì làm ăn cái gì được . Ráng mà tập luyện đi . Đảm bảo dưới tay huấn luyện của em, chỉ cần một tháng anh sẽ mạnh khỏe và lực lưỡng như Lý Đức vậy. 
Vừa đẩy hai cây tạ vừa nhăn nhó khổ sở , Minh Luân le lưỡi theo em : 
- Em thì hay rồi, giỏi rồi, còn anh thì đâu có thời gian rảnh . Tập như vậy anh ăn uống và làm việc không nổi thôi. 
- Anh mà không tập , em sẽ không giúp anh lấy tạ xuống. 
- Thôi mà nhỏ, tha cho anh đi , anh mỏi lắm rồi. 
Minh Sang nhướng mắt : 
- Anh có hứa là sáng nào cũng phải tập không ? 
- Hứa mà , anh hứa . Nhanh đi nhỏ. 
Vừa đỡ tạ xuống, anh vừa giảng đạo : 
- Sống mà không có sức khỏe thì không thấy được cái đẹp của sự việc xung quanh, anh biết không ? 
- Ông cụ non à ! Tôi mệt quá đi . Xem ra hôm nay tôi phải nghỉ đi làm thôi. 
Quăng cái khăn ướt vào mặt ông anh, Minh Sang bật cười : 
- Có cần phải như thế không ? Lau mặt cho tỉnh đi, rồi xuống ăn sáng . À ! Nhớ tắm trước nha. 
Vừa đi vừa lau mồ hôi, Minh Luân vừa mắng em. 
- Anh mà có bị trật xương, hay chấn thương là tại em đó. 
- Dễ thôi, em sẽ giúp anh chỉnh hình lại. 
Vừa bước xuống khỏi sân thượng, hai anh em đã đụng ngay bà chằn đang đứng chống nạnh : 
- Hai anh em nhà ngươi làm cái gì mà ầm ầm vậy ? Mới sáng sớm là quậy phá rồi , phải không ? 
- Em muốn luyện tập cho anh Ba đấy , chị có muốn tập không, em huấn luyện luôn cho ? 
- Ta tập cái đầu ngươi ấy . Mau vào xếp mền gối lại ngay ! 
- Thì tụi em tắm xong sẽ làm. 
- Đợi tắm xong , rồi ăn sáng , rồi đi làm thì ai sẽ xếp đây ? 
- Chị thông cảm cho tụi em mà. 
- Không thông cảm gì hết . Hôm nay mà không tự xếp , tao sẽ đem bỏ thùng rác hết . Coi tối ai ngủ chèo queo cho biết. 
Minh Sang lầm bầm : 
- Biết chị hung dữ như vậy , em sẽ không thương chị nhiều hơn anh Ba. 
- Được rồi , cúp tiền ăn sáng luôn. 
- Chị Hai ! 
Minh Luân khoác vai em : 
- Đừng lo , anh Ba tài trợ cho. 
- Hoan hô ! Chị Hai hết lên mặt rồi nhé . Sau này , em sẽ không giúp chị rửa chén nữa đâu. 
- Được , xem hai anh em tụi bây bụng đến bao giờ. 
Dẫn xe ra cửa . Minh Luân hối em : 
- Nhanh đi Sang , anh còn phải lấy bản hợp đồng của công ty nữa. 
Vừa kéo dây giày , vừa vơ chiếc cà vạt , Minh Sang quýnh cả lên : 
- Đừng hối em . Từ từ đã , anh làm em rối tung hết rồi này. 
Minh Dung bước ta , miệng cô lại cong lên : 
- Ha, xem kìa ! Sợ trễ giờ sao ? Không ở đó tán dóc nữa đi ? 

- Chị độc ác quá ! Cười trên sư đau khổ của người ta. 
- Ừ , vậy đó . Ai biểu anh em tụi bây hùa theo ăn hiếp tao. 
Bước nhanh ra cửa , Minh Sang làu bàu : 
- Hung dữ như thế , bởi vậy anh Lương cho de là phải. 
- Nè ! Mi nói cái gì hả ? Chị mày nghe không có rõ. - Móc lỗ tai đi , bị bít rồi đó. 
Minh Luân đạp xe hoài không nổ . Anh bực bội : 
- Hôm nay sao thế này ? Đã gần giờ còn kiếm chuyện. 
Trao cặp cho anh , Minh Sang vén áo : 
- Để em. 
Nhưng mọi cố gắng của hai anh đều vô dụng . Cả hai nhìn nhau phì cười : 
- Nó nằm vạ rồi , em và anh phải tìm cách khác thôi. 
Minh Dung thẩy xâu chìa khóa cho người đứa em nghịch ngợm khi thẩy hướng đôi mắt tội nghiệp về phía cô. 
- Đừng nhìn như vậy , dù sao cũng mang tiếng làm chị , giúp đỡ một lần cho người ta đừng dị nghị thôi. 
- Dù gì hay dù sao cũng được, nghĩa cử đẹp như vậy , chỉ có chị Hai mới có thể. 
Ngồi lên xe đề máy . Minh Sang lườm anh : 
- Anh xui quá , để em chở cho chắc . Em đi nghen chị , ở nhà sửa xe giùm . Cám ơn nhé. 
- Hổng dám đâu. 
Nhìn theo hai đứa em trai , lòng cô vui lạ . Tụi nó quậy thật , nhưng mà không có tụi nó thì buồn lắm . Quậy như thế mới là con trai chứ. 
Khóa cổ xe , cô mỉm cười quay vào nhà , công việc buổi sáng hàng ngày lại diễn ra. 
Xong đâu đấy , cô ùa vào phòng tắm . Dòng nước mắt làm cô tươi tỉnh hẳn. 
- Đúng là buổi sáng tắm khỏe thật. 
Gọn gàng trong áo sơ mi ngắn , quần thẳng đứng , cô khoác túi xách lên vai. 
Đẩy chiếc xe khá nặng ra đến đầu hẻm , cô nhăn mặt : 
- Gớm ! Chiếc xe này nặng quá. 
Nhìn quanh không thấy một chỗ sửa xe nào mở cửa sớm , cô lầm bầm : 
- Chết tiệy ! Biết vậy không cho hai ông tướng kia mượn xe . Thiệt thòi bây giờ mình nhận chứ ai. 
Ngậm ngùi đẩy tiếp thêm một đoạn cô rủa thầm : 
- Tối đi chơi cho dữ rồi xe hư quẳng lại ình , đúng là mắc nợ mà. 
Cô mừng rơn muốn nhảy cẫng lên khi thấy một chỗ sửa xe đã mở cửa 
Đẩy xe vào , cô nhanh nhảu : 
- Anh ơi ! Xem giúp em chiếc xe với . Nó bị gì mà đạp hoài không nổ. 
Sau khi xem qua chiếc xe , anh thợ lắc đầu : 
- Cô bé ơi ! Hết sạch xăng rồi. 
Nhón chân nhìn vào kim xăng , cô chúm môi : 
- Trời ạ ! Vậy mà em tưởng nó bị cái gì . Cám ơn anh nha. 
- Không có chi. 
Đưa xe đến được cây xăng , cô phải thở hổn hển : 
- Cô... cô làm ơn đổ cho cháu mười... mười ngàn xăng ạ. 
Nhìn cô gái mồ hôi đẫm trên trán , cô nhân viên bán xăng cười : 
- Mệt lắm phải không ? Sao không nhớ đổ xăng khi hết vậy ? 

- Dạ , tại... tại hai ông nghịch tử hồi tối đi chơi khuya quá , cô ạ. 
- Vậy , sao cô không bắt chúng nó đổ ? 
- Ôi ! Sáng sớm là chúng đi làm hết rồi , còn mình con là sau cùng đó. 
- Cô ơi ! Đổ cho con mười ngàn ạ. 
Nghe tiếng quen quen , Minh Dung quay lại : 
- Hừ ! Đang bực mình lại gặp "kẻ thù" , điệu này chắc phải nghỉ làm một ngày quá. 
Cũng nhận ra được "đối thủ" , Thiện Lương nheo mắt : 
- Good morning ! 
- ... 
- Nè , cô bé ! Chúng ta sáng sớm gặp nhau , xem ra là có duyên rồi . Ăn sáng chung nhé ? 
Minh Dung đề máy vô số vọt đi . Thiện Lương cũng chẳng kém , anh rồ ga phóng theo : 
- Nè , cậu ơi ! Tiền xăng... 
Bắt buộc phải quay lại , anh nhăn mặt : 
- Xui thiệt , không bắt kịp rồi. 
- Cô ấy chạy đường Điện Biên Phủ kìa . Đường một chiều , dễ đuổi theo lắm. 
- Cám ơn cô. 
Không mấy khó khăn , anh đã trông thấy "bóng hồng" của mình . Anh ép xe vào làm Minh Dung hoảng hồn , loạng choạng tay lái. 
- Nè ! Anh chạy xe kiểu gì vậy , muốn gây ra tai nạn hay sao ? 
Quay lại nhìn thấy vẻ đắc ý trên gương mặt của anh , cô lừ mắt : 
- Không biết hôm nay là ngày gì mà gặp toàn là chuyện không đâu ? Có lẽ mình phải đi chùa cúng để bồ tát phù hộ inh tai qua nạn khỏi quá. 
- Đúng rồi , hôm nay là ngày rằm . Cô đi chùa sẵn viết một bài báo , chụp vài kiểu hình để làm chuyên mục luôn thể. 
- Tôi không rảnh , anh có giỏi thì đi mà viết. 
- Ơ ! Chứ lúc nãy cô nói đi chùa là gì ? Không lẽ cô đùa với bồ tát hay sao ? Tội lỗi lắm đó cô ơi. 
- Anh... 
- Tôi sao ? Hôm nay trông đẹp trai lắm , phải không ? 
- Xì ! 
Cái trề môi dài thườn thượt của cô làm Thiện Lương chú ý . "Ối chà ! Vậy mà mình không phát hiện ra". 
Một ý nghĩ thoáng lên trong đầu anh : 
- Một người đẹp như thế mà không cho người đọc biết đến thì uổng lăm . Phải "phô trương" nó ra mới được. - ... 
- Này , Minh Dung ! Hôm nay có buổi phỏng vấn Tổng giám đốc Đài Truyền hình , cô có đi không ? 
- Xin lỗi , đó không phải là nhiệm vụ của tôi . Với lại , tôi sẽ đi chùa , không thì bị nói là đùa giỡn với "bồ tát". 
- Chuyện như thế mà để bụng sao . Không ngờ cô đấy. 
- Tôi chưa ăn sáng mà , đói bụng nên "nuốt" là phải thôi. 
- Thế thì tôi mời cô ăn sáng vậy. 
- Cám ơn , tôi phải đến tòa soạn , trễ giờ rồi. 
Cứ thế hai người im lăng chạy bên nhau . Chỉ có đôi mắt của Thiện Lương không chịu nằm im , nó cứ liếc mắt nhìn gương mặt của cô gái. 
o0o 
- Nè ! Anh đứng lại ! Tôi nói anh đấy. 

Gia Phong đưa tay chỉ vào Minh Sang. 
Dằn một xấp hợp đồng lên bàn , anh lắc đầu : 
- Anh làm ăn như vậy đó sao ? Bảng hợp đồng này , tôi đã giao cho anh tuần trước rồi mà , giờ đây nó vẫn còn nguyên vẹn , không tiến triển . Anh hãy giải thích rõ lý do đó cho tôi. 
- Vâng . Tại vì công ty đó đã xin đáo hạn hợp đồng , nên tôi đã không tiếp tục. 
- Đáo hạn ? Hừ ! Nếu công ty đáo hạn thì anh phải tìm rõ nguyên nhân để thúc đẩy người ta trả lại hợp đồng . Nếu người ta giải tán công ty thì anh có biết chuyện gì sẽ xảy ra không ? 
Minh Sang cố gắng giải thích : 
- Tôi biết . Nhưng mà giám đốc của công ty đó hứa là sẽ hoàn thành hợp đồng theo thời hạn đã thỏa thuận. 
- Tôi không cần biết anh làm bằng cách nào , mau lấy hợp đồng đó về đây cho tôi . Chiều nay , nếu không thấy nó anh đừng trách tôi đó. 
Huệ Nga ngồi nghe chuyện , bức bắc quá phải cô phải xen vào : 
- Phó giám đốc à ! Công ty họ chỉ đáo hạn thôi mà , ông làm gì mà phải quay cậu ta như vậy ? Theo tôi nghĩ , cậu ta chẳng có lỗi gì cả. 
Gia Phong nóng mặt , anh bực vì có người bênh vực cho Minh Sang : 
- Cô ở không lắm à ? Chuyện của cô thì cô lo giùm đi , còn nếu như cô muốm thì làm thay cho cậu ta. 
- Tôi chỉ thấy bất bình thôi , anh thật là quá đáng. 
Minh Sang khoát tay : 
- Chị Nga ! Cám ơn chị . Nhưng chuyện của em , hãy để em giải quyết . Nếu không sẽ liên lụy đến chi , em buồn lắm. 
- Hừ ! Em không cãi lai, sẽ bị vùi dập đến hết máu . Một con người như vậy , sao lại được ưu ái đến thế nhỉ ? Ông trời thiệt là không có mắt. 
Gia Phong quay nhìn xung quanh , anh lại muốn nổi điên khi thấy tất cả nhân viên trong phòng đều bỏ cả công việc để theo dõi câu chuyện. 
- Nè ! Bộ muốn tôi đuổi việc hết , phai không ? Còn chị , chị hãy suy nghĩ cho thật chín chắn rồi hãy nói . Nếu không , những lời chị nói sẽ gây hại cho công việc của chị. 
- Anh hù dọa tôi à ? Hừ ! Thật không ngờ, tôi làm ở đây gần hai mươi năm , cả giám đốc cũng chưa đối xử với tôi như anh . Anh chỉ là một cậu nhóc mới chập chững mà dám . Được rồi , tôi sẽ đấu với cậu tới cùng. 
Dường như nhận thấy mình đã quá lời , Gia Phong cúi đầu im lặng . Tại sao vậy nhỉ ? Tại sao anh lại thay đổi đến bất ngờ như vậy ? Trước đây , anh rất tôn trong và quý mến chị Huệ Nga , nay chỉ vì một chút nóng giận mà anh đã phạm sai lầm. 
Nguyên nhân là gì ? Từ lúc có Minh Sang vào công ty , anh cảm thấy như mọt sức ép rất lớn đối với anh . Sức ép làm anh không yên tâm từng giây từng phút . Ngày anh làm việc không chú tâm , đêm anh ngủ không ngon giấc. 
Anh biết đây chỉ là một mầm mống thôi , nó mới chỉ nhen nhúm . Nhưng như vậy thôi . Anh đã phải thay đổi . Còn về sau này , anh không biết sẽ ra sao ? 
Tình yêu nó thật đẹp , thật ngọt và quyến rũ . Khi nhìn thấy nó , người ta tưởng như sẽ ngọt ngào và mát dịu như mật ong , nhưng khi nếm rồi thì mới biết được vị đắng chát ở tận đầu môi . Chỉ cần một điều rất nhỏ , một sự va chạm , tác động của sự vật bên ngoài , nó sẽ gây cho người nếm một cảm giác khó chịu đến không ngờ . Người có lý trí vượt bậc chưa chắc ngăn được , huống chi là anh , một con người bình thường cũng có tình cảm và trái tim. 
Vâng , người ta nói đó là "GHEN" , một từ dễ hiểu và cũng dễ tìm kiếm . Một từ cũng đủ gây cho con người nỗi đau đủ để làm thay đổi bản chất con người. 
Anh là một trong số thuộc hạ của từ "GHEN" đó. 
Anh phải làm gì đây ? Anh phải làm sao đây ? anh không muốn như vậy , nhưng mỗi lúc liên tưởng tới hình ảnh mà anh sẽ thất bại , sẽ đứng bên lề hạnh phúc thì tim anh rất đau , rất hận . Anh phải tìm mọi cách để cản trở , để gây khó khăn cho giấc mơ kia không thành hiện thực. 
Nếu như anh sẽ làm tổn thương đến nhiều người , và cả tổn thương anh , anh không muốn... anh không muốn. 
- Xin... xin lỗi chị . Tôi... tôi xin lỗi. 
Quay nhìn Minh Sang rồi anh bỏ đi , bước đi của anh nặng trĩu. 
Thế Sơn bước đến bàn Huệ Nga : 
- Em thật không ngờ . Tính tình của Anh Phong lại thay đổi như vậy , trước đây đâu có đâu. 
Kỳ Duyên cũng nói vào : 
- Ừ , đúng đó chị Nga . Em cũng không biết nguyên nhân , chị biết không vậy ? 
Huệ Nga lắc đầu . Cô thở dài , trong lòng cô cũng đâu có giận Gia Phong : 
- Không . Có lẽ vì áp lực công việc quá lớn. 
- Chị không trách anh ta hả ? 
- Trách làm gi , nó đã xin lỗi rồi mà. 
Minh Sang cũng cúi đầu : 
- Xin lỗi chị . Mọi chuyện cũng do em mà ra cả. 
- Cậu thật là... Thôi , mau qua công ty bên đó liên hệ lại xem sao . Nếu có trục trặc gì thì điện thoại báo cho chị. 
- Vâng , cám ơn chị. 
Kỳ Duyên nheo mắt nhìn Minh Sang : 
- Chị Nga ơi ! Em buồn quá hà , vì em không biết chọn ai làm người tình trong mộng cả. 
Thế Sơn bước lại : 
- Anh nè. 
- Hổng dám đâu . Minh Sang mới có vẻ. 

Minh Sang đỏ mặt quay đi , bước chân của anh nhẹ tênh như không có gì vướng bận : 
- Anh Sang ! 
Minh Sang quay lại, môi anh nở nụ cười : 
- Chào Nhã Tâm , cô đến khi nào vậy ? 
- Em mới đến thôi . À ! Anh đang bệnh thì phải ? 
- Tôi định sang phòng phó giám đốc. 
- Thôi , đến giờ nghỉ trưa rồi , anh và em xuống căng tin đi, chúng ta kiếm thứ gì đó lót dạ. 
- Nhưng mà... tôi... 
Nhã Tâm không hề kiêng kỵ , cô ôm lấy cánh tay anh kéo đi. 
- Tôi giận anh bây giờ đó. 
Bước theo cô mà lòng anh đầy lo lắng . Nhã Tâm hôm nay không còn xa lạ nữa, cô đã tạo sự thân mật đó là một niềm vui , một niềm hãnh diện, nhưng nó cũng tạo ra một mâu thuẫn khá "nặng ký" . Tại sao vậy ? Anh quen cô có là một điều đáng bàn luận hay không ? Anh là một nhân viên , còn cô là con của tổng giám đốc . Hai bên cách biệt nhau khá rõ ràng. 
Tuy cô không nghĩ tới, anh cũng vậy, nhưng người khác có nghĩ tình bạn của hai người là trong sáng hay không ? 
Cái kéo tay của Nhã Tâm làm anh bừng tỉnh : 
- Anh ngồi đi ! Đang suy nghĩ chuyện gì à ? 
- À... Không... không có gì. 
- Dùng cơm phần hay cơm dĩa vậy ? 
Minh Sang thoáng nhíu mày . Anh không ngờ một tiểu thư sang trọng con của tổng giám đốc một công ty lớn lại ăn nơi "bình dân" đến như vậy. 
- Này ! Anh có chuyện gì phải không ? Tâm trí anh để đâu vậy ? Hay là anh không thích đi chung với tôi ? Cứ nói thẳng ra, tôi không trách đâu. 
- Xin lỗi, xin lỗi , tôi chỉ suy nghĩ một chút về công việc thôi, không có gì khác đâu. 
- Công việc hay là bạn gái đây ? 
Minh Sang xua tay, mặt anh đã hơi đỏ : 
- Tôi... làm gì có bạn gái để nhớ chứ ? 
- Vậy thì tốt. 
Thấy anh nhìn cô, cô xua tay : 
- Nè ! Tôi nói thế không có ý gì đâu . Tôi chỉ lo cho anh phân tâm trong công việc mà thôi. 
- Hình như cô giận tôi thì phải ? 
- Đâu có. 
- Vậy sao cô lại thay đổi cách xưng hô, nghe xa lạ như vậy ? 
Nhã Tâm cúi đầu, cô không ngờ anh lại tinh mắt đến thế . Ai biểu anh chẳng để tâm đến cô làm chi : 
- Nếu có lỗi, tôi xin cô tha thứ nhé, tại vì tôi... 
Cô phì cười vì cách lý giải ngượng ngập của anh : 
- Không ai nỡ giận anh khi ánh mắt anh nhìn họ, em chắc cũng không ngoại lệ. 
- Thế à ? 
Cô đưa tay vẫy ra hiệu cho cô phục vụ : 
- Chúng ta gọi cơm đi , em đói bụng lắm rồi đó . Chị Ơi ! Cho em hai phần cơm . À ! Anh "dễ nuôi" không vậy ? 
Minh Sang bật cười , anh trợn mắt : 
- Dám so sánh tôi với con ấy ư ? Cô thật là... 
- Vậy tôi gọi tùy thích nhé, anh ăn được hay không mặc kệ anh. 
"Lại thay đổi bất ngờ" . Anh nheo mắt : 
- Tôi lại phạm lỗi à ? 
- Chứ còn gì nữa , trong khi đó anh lại xa lạ với tôi, không coi tôi là bạn. 
- Tôi... 
- Bộ cái tên tôi khó gọi lắm hay sao mà anh cứ "cô này , cô này ", thấy ghét. 
- Được , được . Đừng có giận như vậy tôi sẽ thay đổi cách xưng hô, cô vừa lòng chưa ? 
- Cám ơn. 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận