8.Tối hôm đó tôi và Tần Tiêu cãi nhau một trận lớn.
Thật ra là chỉ có tôi đơn phương tức giận, anh ta chỉ ngồi nghe mà thôi.Tôi không biết anh ta có ý gì nữa, rõ ràng đã không yêu nữa rồi tại sao cứ phải dày vò không buông tha nhau như vậy.Ngày hôm sau, tôi nhắn tin xin lỗi cho đạo diễn chương trình “Cuộc sống chậm rãi”.
Anh ta rất khách sáo nói sau này tôi không cần đến ghi hình nữa đâu.“Mãn Mãn à, lúc trước không biết quan hệ giữa cô và anh Tần.
Nếu có gì không phải phép mong cô tha thứ nhé.
Nghe anh Tần nói gần đây thân thể cô không tốt, ý của anh ấy là muốn để cô nghỉ ngơi nhiều hơn…”Tôi nổi điên lên gọi điện thoại cho Tần Tiêu, anh ta nghe máy rất nhanh giống như lúc nào cũng đang chờ tôi vậy.
Tôi hỏi anh ta dựa vào đâu mà lại tự dưng xử lý công việc của tôi.Anh ta hỏi ngược lại: “Anh kiếm tiền cho em tiêu không tốt à?”Tôi cười lạnh nói: “Tần Tiêu, tôi muốn ly hôn, anh đừng hạ thấp bản thân nữa, hạ thấp cũng không có tác dụng đâu.”“Không được nữa thì chúng ta hẹn gặp ở toà.”Anh ta cũng cười theo tôi: “Em có thể thử xem.”Nửa tháng sau, công việc của tôi tiếp tục bị trì trệ, không ai dám tìm tôi nữa.
Tần Tiêu đang trừng phạt tôi cứ như đang trừng phạt một con chó con không nghe lời vậy.Tôi không tin như vậy, chạy khắp nơi bên ngoài nhưng chỉ luôn nhận được một câu: “Xin lỗi cô Dư.”Chuyện ly hôn cũng không thuận lợi, những người luật sư tôi tìm đến đều phản hồi trong vòng hai ngày rằng không nhận vụ của tôi.Tần Tiêu, chắc chắn anh đang cười chứ gì? Nhìn tôi cứ bị xoay như con hề rất vui đúng không? Anh căn bản không yêu tôi, anh chỉ không muốn thấy có người chống lại mình mà thôi.9.Chiến tranh lạnh với Tần Tiêu đến ngày thứ 10, bộ phim “Hoạ kính” thông báo tôi có thể đi thử vai.
Tôi kích động lăn lộn trên giường.Bộ phim này đầu tư rất khủng, từ đạo diễn đến diễn viên đều rất đỉnh, còn có một nửa số vốn đầu tư nước ngoài nữa.
Có lẽ đây là lý do vì sao Tần Tiêu không thể dễ dàng can thiệp vào được.Tôi âm thầm vui mừng, trong cuộc chiến tranh giữa tôi với anh ta cuối cùng tôi cũng được một lần thắng.Ở nơi thử vai tôi gặp phải Tô Dược.
Cô ta rất phóng khoáng chào hỏi với tôi: “Chị Mãn Mãn, chị cũng đến cạnh tranh vai nữ chính à? Chị diễn tốt như vậy, chút nữa nhường em chút với nhé.”Người quản lý của cô ta cười cười châm chọc.“Cô Dư đây chắc chắn không phải đến tranh vai nữ chính đâu.
Nữ chính không cần diễn quá tốt nhưng phải có địa vị.
Hơn nữa Dược Dược à, anh Tần không phải đã nói em chỉ cần diễn thôi thì vai nữ chính chắc chắn là của em, em đừng lo lắng.”Tôi đóng quyển kịch bản lại, muốn dành ra 1 phút để dạy chút đạo lý làm người cho Tô Dược.
Tôi hỏi cô ta: “Tôi chuẩn bị ly hôn với Tần Tiêu rồi, cô có biết không?”Thấy mắt cô ta sáng lên, tôi bật cười nói tiếp: “Nhưng mà anh ta không đồng ý.”Cô ta thất vọng ra mặt, tôi đứng dậy, cao hơn cô ta nửa cái đầu.
Tôi lấy ngón tay đè lên đỉnh đầu cô ta, ép cô ta phải lùi về phía sau.“Tô Dược, nếu cô có thể thuyết phục được Tần Tiêu ly hôn với tôi để nhanh chóng cưới cô về, thì cô mới đúng là có bản lĩnh.
Trước đó cô không thấy bản thân rất giống với những người thứ ba luôn tự mình đa tình à?”“Biết vì sao tôi luôn lười để ý đến cô không? Bởi vì, rất mất giá.”Cô ta bị tôi nói đến đỏ cả mặt, tôi rút một tờ khăn giấy ướt ra lau lau tay rồi xoay người vứt tờ khăn giấy vào thùng rác..