[ H+ ] Lừa Gạt Tên Ngốc [lichaeng]

Loại đau đớn này kéo dài trong suốt một đêm mưa lạnh lẽo, bên ngoài cửa sổ vẫn chưa có dấu hiệu ngớt mưa, từng cơn gió cuồng nộ cuốn lấy hạt mưa hung hăng đập mạnh vào cửa kính. Cơn gió cuồng vọng kiêu ngạo kia dường như đang cố phá vỡ tấm kính thủy tinh vững chắc để vọt vào trong phòng cướp đi thứ gì đó.

Nhưng hiển nhiên vào giờ phút này người phụ nữ trong phòng không rảnh bận tâm tới cảnh vật xung quanh, nàng dựa vào người phía sau, đôi tay nắm chặt lấy cánh tay cô, không chỉ có cần cổ đang nhỏ giọt từng dòng mồ hôi, mà trên trán, trên tóc cũng gần như bị mồ hôi tẩm ướt.

“Hít vào, thở ra, dùng sức!” Bên đầu kia điện thoại vang lên tiếng chỉ đạo của bác sĩ.

“A ——” Chaeyoung cắn răng, bàn tay đang bám lấy cô không ngừng siết chặt, đầu ngón tay gần như trắng bệch, gân xanh trên mu bàn tay như muốn vỡ ra khỏi lớp da.

Mà cánh tay cô lại bị bóp đến đỏ bừng.

“Em không muốn sinh nữa, ô ô…”

“Sẽ xong! Sẽ xong sớm thôi!” Đối mặt với sự suy sụp của nàng, Lisa chỉ có thể cúi đầu hôn nhẹ an ủi nàng mà thôi.

Cô biết mình không thể buông tay vào lúc này, nàng chỉ có mình cô. Cô cần phải bình tĩnh, bình tĩnh…


“Chị nhìn thấy đầu rồi!”

Tiếng hô lớn của cô khiến nàng bỗng ngẩn người, theo bản năng duỗi tay tìm kiếm. Ngay ở vị trí cửa mình nàng sờ thấy tóc máu của đứa trẻ.

“A ——”

Điều này khiến đầu óc nàng tỉnh táo hơn một chút, cái gọi là đau đớn khổ sở bỗng biến mất toàn bộ, mặc dù thân thể vẫn truyền đến từng cơn tê dại nhưng trong đầu chỉ còn lại một ý niệm duy nhất: Nhất định phải sinh đứa nhỏ ra!

Nàng cắn môi, cánh môi gần như bị hàm răng cắn rách, trong khoang miệng tràn ngập mùi máu tươi nhè nhẹ. Cô thấy thế, nâng cánh tay đang bị nàng túm chặt lên, vươn một ngón tay để vào trong miệng nàng.

“Aaaaa!”

Nàng hét lớn một tiếng, đầu thai nhi dần dần đi ra khỏi cửa mình.

“Nếu thai nhi đang từ từ bị ép ra ngoài, ngài hãy đè lại sản đạo của sản phụ, đề phòng sản đạo bị xé rách dẫn tới tình trạng xuất huyết, hiện tại chúng tôi đang trên đường tới đó.”


Nghe vậy,  cô lập tức vươn hai tay ấn chung quanh hoa huyệt, ngón cái và ngón áp út gắt gao đè cặt đỉnh môi âm hộ. Hai cánh môi âm đang bị đầu của thai nhi đè ép không còn một chút huyết sắc, nhưng bởi vì có nước ối trợ giúp, đứa nhỏ đang dần thoát ly khỏi cơ thể người mẹ.

“Sắp ra rồi, sắp ra rồi!”

Chính nàng cũng cảm nhận được có thứ gì đó đang dần chui ra khỏi cơ thể mình. Cố nén đau đớn, cúi đầu nhìn về vị trí giữa hai chân.

Trải qua quá trình sinh sản đau đến chết đi sống lại, cuối cùng tất cả đều tương đối thuận lợi.

Thai nhi bình an thoát ly khỏi sản đạo, toàn bộ thân mình nho nhỏ từ từ tiến vào dòng nước ấm áp.

“Bảo bảo!” Rõ ràng cơ thể đã kiệt sức, cả người đau nhức không thôi, nhưng không biết vì sao, sau khi sinh xong ý thức của nàng lại đặc biệt thanh tỉnh.

Nàng suy yếu kêu một tiếng, muốn duỗi tay vào trong nước đỡ đứa nhỏ lên, tất nhiên cô đã nhanh hơn nàng một bước, đỡ đứa nhỏ lên trước.

“Oa oa ——” Không còn cảm giác ấm áp và thoải mái như ở bên trong tử cung, hơn nữa hình như cả người mình đang chuyển động. Tất cả những cảm xúc xa lạ này người bạn nhỏ cảm thấy không quen, ngay lập tức đứa trẻ phát ra tiếng khóc vang dội và mạnh mẽ lần đầu tiên trong cuộc đời.

Cô nhẹ nhàng lột cuống rốn quấn quanh người bảo bảo ra, chậm rãi đặt đứa nhỏ vào vòng tay đang dang rộng của nàng.

Trong khoảnh khắc trao đứa nhỏ sang tay cho nàng, xong xuôi mọi việc, lúc này hai bàn tay cô mới bắt đầu nhẹ nhàng run rẩy. Tuy nhiên có vẻ như nàng đang mải đắm chìm trong niềm vui sướng khi đứa nhỏ chào đời mà không hề chú ý tới cảm xúc của người bên cạnh.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận