Nhị Bá lái xe đưa cậu trở về.
Hoàng Tuấn Khải ngồi ghế sau, hạ thấp cửa sổ xuống, làn gió mát thổi vào trong xe, cậu im lặng ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.
Nhị Bá nhìn vào gương chiếu hậu, ánh mắt có chút phức tạp, hỏi, "Đại Nhân, tôi biết cậu không phải Hoàng Tuấn Khải."
Hoàng Tuấn Khải không nói gì, chỉ quay đầu lại nhìn Nhị Bá.
Ánh mắt trầm xuống, vẻ mặt cậu vẫn bình tĩnh, không thể nhìn ra được cảm xúc vui buồn nào.
Nhị Bá nói tiếp, "Ngày hôm đó, tôi nghe được."
Ngày cậu và Trần Hạo Thiên nói chuyện với nhau, không chỉ có Trần Hạo Thiên, Hoàng Tuấn Khải và Trần Minh ở đó, mà còn có cả Nhị Bá và An Tử.
Hoàng Tuấn Khải dựa đầu vào ghế, vẫn không nói một câu nào.
Cậu chỉ thản nhiên nhắm hờ mắt lại, hoàn toàn không có một biểu hiện nào rõ ràng.
Nhị Bá mím chặt môi, nhíu mày nhìn gương chiếu hậu, cố gắng quan sát cậu, y muốn tìm ra một chút cảm xúc khác trên khuôn mặt ấy.
Nhưng rồi, cậu cứ như vậy.
Không khí trầm mặc một lúc thật lâu.
Ngay khi Nhị Bá cho rằng mọi chuyện sẽ trôi qua yên lặng, cậu vẫn sẽ không nói lời nào.
Đột nhiên, cậu nói, "Nếu tôi là anh, tôi sẽ coi như mình chưa từng thấy gì."
Tay cầm vô lăng run lên, Nhị Bá nhìn vào gương chiếu hậu.
Cậu vẫn dựa người vào ghế, đầu ngửa ra sau.
Dáng vẻ ấy không thay đổi.
Thế mà, giọng nói trầm ổn mang theo hàm ý đe doạ lạnh lẽo vang lên làm cho tâm trạng trở nên căng thẳng.
Trong xe im lặng, không còn tiếng nói chuyện.
Chỉ là bầu không khí như mang theo mùi thuốc súng nguy hiểm.
20 phút sau, chiếc xe dừng trước dãy 9.
Cậu bước xuống xe, để lại một câu rồi bước vào kí túc xá, "Chỉ cần anh nói một chữ, tất cả đều sẽ chấm dứt."
Nhị Bá nhìn bóng dáng cậu biến mất sau cánh cổng, đôi mắt hơi nheo lại, suy tư.
Lời nói của cậu không cần phải nghi ngờ tính chân thật.
Nếu, y phạm phải sai lầm này, "tất cả", không chỉ y, mà còn mọi người đều sẽ chết, tất cả đều sẽ chấm dứt.
Nhị Bá lái xe rời khỏi dãy 9.
~.~.~.~.~.~.~.~.~
Hoàng Tuấn Khải mở cửa, bên trong rất yên tĩnh.
Ba người khác đều về phòng ngủ trưa.
Cậu cũng vào phòng của mình.
Khoá cửa lại tránh có người làm phiền, cậu mệt mỏi nằm xuống giường.
Lúc nãy chỉ có cậu mới hiểu rõ sự kích động của mình.
Thật sự, nếu không phải Trần Minh cản lại, cậu đã không kìm lòng mà giết y.
Bởi vì cách đánh nhau của y, rất giống tên đệ tử mà cậu đã dùng 15 năm để dạy dỗ.
Để rồi cuối cùng, nó lại là người giết cậu.
Mẹ kiếp! Vì thằng vô ơn đó đã làm cậu mất bình tĩnh tới vậy! Suýt nữa thôi, nếu cậu giết Trần Minh, chắc chắn cậu khó mà sống nổi.
Dù sao y cũng là đàn em thân thiết với Trần Hạo Thiên, đã vậy có thể Trần Minh là một trong những người đứng đầu Nhất Gia, chỉ cần nhìn vào ánh mắt kính trọng của mọi người là biết.
Nếu, cậu phạm phải sai lầm tai hại đó, kế hoạch cậu đặt ra đều sẽ đổ sông đổ biển.
Mọi thứ đều phải quay lại từ đầu.
Kể cả Hoàng Gia và hai người kia.
Hoàng Tuấn Khải ngồi dậy, cầm ly nước ở trên bàn, uống vài ngụm cho bình tĩnh lại.
Nhưng, lòng hận thù vẫn không thể đè nén nổi, bàn tay cầm ly nước dùng sức, \*choang\*, những mảnh thuỷ tinh nhỏ rơi xuống đất, nước và máu hoà lẫn nhau tạo thành một vũng dưới chân cậu.
Những vết xước bắt đầu hình thành.
Ngay lúc này, cậu mới cảm thấy hơi thở mình chậm lại, trái tim dần đập lại bình thường.
Thậm chí cậu không cảm nhận được cơn đau xót nào.
Tuấn Chung Quốc nằm xuống giường, nhắm chặt mắt, chìm vào giấc ngủ sâu.
~.~.~.~.~.~.~.~.~
\*Cốc cốc\*
Tiếng gõ cửa làm cậu tỉnh giấc, khó khăn ngồi dậy.
Bàn tay bị thương làm ướt đỏ cả một mảng nệm, nhìn vô cùng đáng sợ.
Hoàng Tuấn Khải bước xuống giường, từng bước chân nặng nề bước ra phía cửa.
Cậu thở dốc, mở cửa ra, khó chịu nói, "Chuyện gì?"
Lý An nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu liền lo lắng hỏi, "Sao cậu mệt mỏi thế? Có cần xuống phòng y tế không?"
Hoàng Tuấn Khải hơi mím môi, lắc đầu, toàn thân cậu lúc này mệt mỏi rã rời, chỉ muốn nằm lên giường ngủ một giấc thật sâu.
Ngửi được mùi tanh khác thường, Lý An trừng mắt, hỏi, "Cậu bị chảy máu?"
Hoàng Tuấn Khải cảm thấy tầm nhìn mờ ảo, không nhìn rõ được gì.
Cậu ngã khuỵ xuống đất.
Tiếng hét cuối cùng vang lên trước khi cậu mất đi ý thức, "Nhanh! Nhanh mang cậu ấy vào y tế!"
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_