Hắc Nguyệt Quang

Mọi người đều biết Thẩm Tiêu, thái tử của Thẩm gia, là một Phật tử.

Anh từ bỏ khối tài sản kếch xù của gia đình để trở thành bác sĩ chữa bệnh và cứu người.

Nghe nói, mỗi bệnh nhân qua đời dưới tay anh, đều được anh tụng kinh, siêu độ cho họ.

Bởi vậy, nhà họ Thẩm vô cùng lo lắng.

Sợ một ngày nào đó Thẩm Tiêu đột ngột tuyên bố xuất gia, thì sẽ không có người kế thừa sản nghiệp của gia tộc.

Họ đã thử nhiều cách, bà nội Thẩm dọa treo cổ tutu, nhờ một nhà sư thuyết phục rằng anh ta không có duyên với Phật, thậm chí còn có giám đốc bệnh viện trực tiếp sa thải anh.

Nhưng tất cả đều vô ích.

Chuyện này đã chọc giận Thẩm Tiêu, anh trực tiếp đến miếu ở mười ngày nửa tháng.

Mỗi lần muốn anh ra khỏi miếu, người nhà đều phải khóc lóc ỉ ôi một trận.

Có thể nói, ngoại trừ tính mạng của bệnh nhân ra, không gì có thể lay chuyển được Thẩm Tiêu.

Nhưng một người như vậy lại từ bỏ nghề bác sĩ cách đây 5 năm về tiếp quản công việc kinh doanh của gia đình.

Anh ta dường như không còn tin vào Phật nữa. Trong vòng năm năm, sát phạt quyết đoán trên thương trường, đưa nhà họ Thẩm trở thành một trong bốn gia tộc quyền lực nhất ở Bắc Kinh.

Nhưng có vẻ như anh ấy vẫn không hề thay đổi.

Thẩm Tiêu đã thành lập quỹ và quyên góp rất nhiều để giúp đỡ những người không đủ khả năng điều trị y tế được chữa trị miễn phí.

Nhưng anh không còn thực hiện các ca phẫu thuật hay chữa bệnh nữa, cho dù là ai cầu xin cũng vô ích.

Có bệnh nhân từng cầu xin anh phẫu thuật nhưng anh chỉ mời giáo sư của mình từ nước ngoài về phẫu thuật, thậm chí anh còn không muốn bước vào bệnh viện.

Thẩm Tiêu vẫn là Thẩm Tiêu như cũ, nhưng anh không còn là Thẩm Tiêu nữa.


Không ai biết Thẩm Tiêu đã xảy ra chuyện gì mà khiến anh thay đổi lớn như vậy.

Nhưng nhà họ Thẩm lại mừng ra mặt.

Không chỉ mừng vì con trai chịu kế thừa cơ nghiệp, mà còn vui vì cuối cùng con cháu mình không còn u mê.

Nhưng có vẻ như họ đã vui mừng quá sớm.

Thẩm Tiêu căn bản không có hứng thú với phụ nữ.

Cho dù ném phụ nữ lên giường anh, Thẩm Tiêu cũng không buồn liếc mắt, anh sẽ cầm chuỗi hạt đi đến phòng khác.

Phòng ngủ sẽ được dọn dẹp sạch sẽ vào ngày hôm sau.

Nhưng điều rất khó hiểu là vào tháng hai năm nay, Thẩm Tiêu lại bất ngờ tuyên bố đính hôn với nhị tiểu thư nhà họ Quý ở Bắc Kinh.

Không ai biết người đệ tử của Phật này đang nghĩ gì.

______________

“Đang nghĩ gì vậy? Chắc không phải lại nghĩ đến đàn ông đấy chứ?”

Tôi nhổ vỏ nho ra, khinh thường nói:

"Em nói chị nghe, một người cấm dục như Thẩm Tiêu, vậy mà giờ lại kết hôn. Có thể là lấy vợ làm bình phong, thực tế sau lưng lại ôm đàn ông.”

“Hừ! Gì mà cấm dục chứ? Ai cũng nói Thẩm Tiêu như thế đấy. Giả dối!”

Chị quản lý Đỗ Lam nghiến răng nghiến lợi.

“Thẩm Tiêu làm gì em mà em hung dữ thế?”

Tay cầm nho của tôi khựng lại, tôi nhanh chóng lấy hai quả nho nhét đầy miệng.

"Em không biết anh ta, sao có thể có chuyện gì được? Em chỉ là coi thường kẻ đạo đức giả như này thôi."

"Em! Giang Yêu Yêu, chị nói cho em biết, chuyến đi Bắc Kinh lần này để ý cái miệng vào. Không được nói lung tung. Nếu để Thái tử gia nhà họ nghe được, ngay cả chế+ như thế nào em cũng không biết đâu.”

"Rồi, rồi. Em biết rồi. Không nói anh ta là đạo đức giả là được chứ gì?”

"Giang Yêu Yêu, chị thực sự không hiểu. Không phải trước kia em sống chế+ không muốn đi Bắc Kinh tham gia sự kiện sao? Sao lần này lại đồng ý?”

"Em -"

Tôi suýt buột miệng, may mà kịp dừng lại.

"Tất nhiên là em kiếm tiền mua sữa bột cho Lạc Lạc và Kỳ Kỳ của em rồi."

"Được được được, lần nào cũng như vậy, không biết hai đứa nhỏ này có thể ăn được bao nhiêu."

Tôi cười khúc khích.

Người chưa có con sẽ không hiểu, nuôi trẻ con tốn kém rất nhiều. Huống hồ nhà tôi còn có tận hai đứa.

“Nhưng chuyện có con nhất định phải giấu cho kỹ. Nếu để lộ ra em chưa chồng đã đẻ thì đừng có mong làm việc tiếp trong cái giới giải trí này.”


“Em nhớ rồi!”

Nếu chuyện này thực sự lộ ra, tôi có thể sẽ chế+ rất thảm.

Đỗ Lam đứng lên nói: “Không biết tên khốn nào may mắn đến mức có thể khiến em cam tâm tình nguyện sinh con, thậm chí lại còn là sinh đôi.”

Tôi cười.

Chị Đỗ Lam mà biết tên khốn đó với kẻ được chị khen hết lời là một người thì sẽ phản ứng như thế nào.

Lần này tôi tới Bắc Kinh tham gia một sự kiện, không chỉ trùng với ngày đính hôn của Thẩm Tiêu mà đến khách sạn nơi anh đính hôn cũng trùng với nơi tổ chức sự kiện.

Không hiểu sao Thái tử lại đính hôn ở khách sạn mà không phải ở trang viên của nhà mình.

Ngay lúc tôi đang do dự không muốn đi thì Đỗ Lam đã kéo tôi lên máy bay.

“Cô không đủ tiền để bồi thường đâu. Muốn táng gia bại sản, ba mẹ con ra đường ngủ luôn à?”

Ngày đính hôn chắc chắn ai cũng sẽ bận rộn, Thẩm Tiêu đính hôn rồi nên chắc chắn đã không còn nhớ đến tôi nữa.

Vậy nên tôi yên tâm lên máy bay đến Bắc Kinh.

Vì đặt vé khoang hạng nhất, nên tôi được nhân viên dẫn ra bằng lối đi riêng.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc Phantom đỗ ở cửa sân bay, tôi có một dự cảm không lành.

“Chị Lam, hoạt động lần này ở Bắc Kinh được đón tiếp hào phóng như này sao?”

“Làm gì có. Máy bay hạ cánh sớm, bên sự kiện có khi còn chưa kịp chuẩn bị xe.”

Khi tôi nghe được điều này, lông tơ trên người tôi dựng đứng, giống như bị điện giật rùng mình.

Tôi muốn quay đầu, trở lại vào bên trong.

Không ngờ lại có hai vệ sĩ chặn đường chúng tôi.

"Giang tiểu thư, ông chủ đã đợi cô lâu rồi, xin cô đi cùng chúng tôi."

“Ông chủ chúng tôi là Thẩm Tiêu nhà họ Thẩm ở Bắc Kinh.”


Những lời này vừa nói ra, Đỗ Lam sửng sốt rồi ngay sau đó lập tức hoảng sợ.

“Chị đã dặn đừng có mắng Thẩm Tiêu mà. Em xem, bây giờ người ta tìm đến tận cửa rồi.”

“Tôi không đi!”

Tôi lùi lại một bước muốn rời đi.

Cửa chiếc Phantom đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc áo khoác đen ngồi ở ghế sau, trên tay cầm chuỗi hạt Phật.

Anh đeo kính, quay chậm nhìn tôi, đôi môi lạnh lùng khẽ hé ra, "Dao Dao, em chơi đủ chưa?"

Ngồi ở ghế sau, tôi nhắm mắt lại và tự mắng mình.

Tôi rõ ràng là một người không sợ trời đất, vậy mà ở trước mặt Thẩm Tiêu, cái miệng và cái chân đều ngừng hoạt động?

Tôi vỗ vỗ đôi chân run rẩy của mình và tự mắng mình vô dụng.

Chẳng phải chỉ là đàn ông thôi sao? Sợ cái gì chứ?

Điện thoại đột nhiên vang lên, thấy Thẩm Tiêu không có phản ứng, tôi lặng lẽ cầm lên xem.

Vừa nhìn một cái đã doạ tôi sợ chết khiếp.

[Tiểu hoa Giang Yêu Yêu đã có con.]

Tôi nhanh chóng tắt điện thoại, có tật giật mình liếc nhìn Thẩm Tiêu.

Thẩm Tiêu đang nhắm mắt, nhưng cũng biết tôi đang làm gì:

“Sao? Chuyện con riêng bị lộ rồi?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận