Hắc Nguyệt Quang

"Gì, gì mà con riêng chứ, truyền thông viết lung tung thôi, đó là con của anh chị dâu tôi."

Anh trầm mặc, lấy điện thoại ra không biết là xem gì, sau đó bất thình lình nói, "Trông giống em."

"Ừ, đúng vậy, cháu giống cô chẳng phải là chuyện bình thường sao?"

Anh đang xem bài viết đó à?

Tôi lặng lẽ nhìn thoáng qua điện thoại của Thẩm Tiêu, anh đột nhiên thu máy lại.

“Đúng vậy, là chuyện bình thường, em nói đúng."

Khoảnh khắc màn hình bị khóa, tôi nhìn thấy hình nền điện thoại của anh.

Là một người phụ nữ mặc sườn xám.

Cô hai Quý Như Du nhà họ Quý là tiểu thư khuê các, đoan trang tri thức, nên chắc ảnh nền đó là Quý Như Du phải không?

Tâm trạng của tôi không hẳn là buồn, nhưng tóm lại là hơi phức tạp.

Vậy nên, rốt cuộc là anh có tin đó không phải là con của tôi không?

_____________

Tôi vốn tưởng Thẩm Tiêu bày thế trận lớn như thế ép tôi lên xe là muốn tính sổ với tôi.

Nhưng anh không hỏi gì cả, im lặng suốt quãng đường, đưa tôi đến khách sạn tổ chức sự kiện.


Trước khi tới còn dẫn tôi đi trang điểm tạo hình, còn gọi đội ngũ làm việc chụp ảnh cho tôi!

Mặc dù tốt nhưng mà tôi vẫn thấy hơi sợ hãi.

Lúc nhìn thấy Đỗ Lam, tôi vội vàng bám lấy chị ấy.

Ai ngờ chị ấy lại đẩy tôi ra, nói nghiêm túc.

“Hoạt động sắp bắt đầu rồi, Yêu Yêu, em tham gia sự kiện trước đi."

Nói rồi, chị ấy cung kính nói với Thẩm Tiêu.

“Anh Thẩm, anh yên tâm, sự kiện kết thúc tôi sẽ trả cô ấy về."

Hai mắt Thẩm Tiêu nhìn thẳng vào tôi, tràng Phật trong tay anh xoay rất nhanh.

Lúc tôi bị nhìn đến mức sắp sởn lông tơ thì Thẩm Tiêu gật đầu.

Xe đỗ trước cửa khách sạn, các minh tinh đã đứng trên thảm đỏ, ánh đèn nhấp nháy.

"Còn không xuống là muốn khoác tay tôi bước lên thảm đỏ sao?"

Khoác tay anh?

Tôi giật mình.

“Không dám làm phiền, cảm ơn ngài hôm nay đã đến đón tôi. Ngài Thẩm, chẳng phải ngài còn tham gia buổi lễ đính hôn sao?"

"Không có lễ đính hôn." Thẩm Tiêu thấp giọng nói.

Tôi dừng lại, vội vàng xuống xe lủi nhanh như chuột, nhưng lúc đi thảm đỏ không mấy tập trung.

Lúc ngồi xuống dưới sân khấu, tôi vẫn còn thấy sợ.

Cho đến khi nhìn thấy Thẩm Tiêu.

Anh ngồi ở hàng ghế đầu, là vị trí của ông chủ tư bản.

Chẳng phải lúc này anh nên ở chỗ đính hôn sao? Sao lại xuất hiện ở đây?

Với cả, câu cuối cùng anh nói "không có lễ đính hôn" là có ý gì.

Vì sự kiện này mà lễ đính hôn bị hoãn lại hả?

Hay là....


Không không, người xuất gia sẽ không nói dối, chắc anh chưa đến mức nói dối trên mạng là muốn đính hôn đâu.

_______________

Hoạt động lần này ban tổ chức có sắp xếp cho tôi biểu diễn một tiết mục.

Trang phục và tạo hình của tôi trong tiết mục đó khá cầu kỳ, cho nên vừa ngồi xuống không lâu, tôi đã phải ra sau hậu trường chuẩn bị.

Trang điểm mất rất nhiều thời gian, lúc này Đỗ Lam lại rất yên tĩnh, không hỏi gì cả.

Trang điểm tạo hình xong xuôi, chị ấy kéo tôi ra một góc.

“Chuyện giữa em và Thẩm Tiêu là sao hả?!"

Tôi hé miệng, chưa kịp nói gì thì chị ấy đã chọc chọc vào tôi.

"Đừng có nói với chị là bạn học cũ nhé, chị không mù đâu!"

Thì còn là chuyện gì nữa, là chuyện giữa nam với nữ đó.

Tôi chột dạ.

Dù sao năm đó tôi cũng làm chuyện này trong âm thầm.

Khi đó Thẩm Tiêu vẫn là một bác sĩ khoa ngoại tim mạch mới vào nghề, thầy của anh là một chuyên gia tim mạch nổi tiếng người nước ngoài, còn trẻ mà đã có danh tiếng trong nước.

Lần đầu tôi gặp Thẩm Tiêu là khi tới khoa cấp cứu ở bệnh viện.

Vụ tai nạn giao thông hàng loạt khiến nhiều người tử vong.

Bệnh viện bận rộn suốt buổi trưa, đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi.


Các y tá bác sĩ tập trung ăn tối cùng nhau.

Mà Thẩm Tiêu thì đang nắm tay một ngươi đàn ông bị xe đâm đến biến dạng, xương tay bị trật, tay còn lại thì cầm vòng Phật tụng kinh.

"Lần này nhiều người chế+ như vậy, chắc bác sĩ Thẩm lại tới miếu ở một thời gian đúng không?"

"Đúng vậy, mọi người đoán xem, bác sĩ Thẩm đã từng yêu ai chưa?"

"Chưa. Nghe nói anh ấy không có dục vọng chứ đừng nói là có phụ nữ. Làm bác sĩ là vì muốn cứu người thôi."

"Nếu không phải vì bà nội ngăn cản thì chắc anh ấy đã xuất gia rồi đúng không?"

"Đúng vậy, hình như có lần trụ trì đã cạo đầu cho anh ấy, bà cụ mới chạy tới khóc lóc ngăn cản."

Niệm kinh xong, Thẩm Tiêu đi tới bàn các y tá đang ngồi.

"Bác sĩ Thẩm ăn cơm không, bọn tôi có gọi cơm cho anh này." Có y tá hỏi anh.

Anh nhìn thoáng qua hộp cơm, lắc đầu.

“Không, hôm nay tôi ăn chay."

Lúc ấy tôi đã nghĩ, bác sĩ có tấm lòng nhân từ, mà Thẩm Tiêu lại có tấm lòng của Phật.

Cho nên khi nhà họ Thẩm tới tìm tôi, bảo tôi dụ dỗ anh phá giới, tôi đã từ chối ngay không thèm nghĩ ngợi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận